Chap 18 (chap end): Bên cạnh người mãi mãi
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Atem trong lễ phục đỏ rực bước đi trên hành lang, phía sau là hai hàng cung nữ mỗi người đang ôm một bó sen theo hầu. Cậu bước đi thật vững vàng trên tấm thảm đỏ, tất cả đều quỳ xuống cung kính tận tâm can.
Một bóng người dần hiện ra trước tầm mắt cậu.
Tóc nâu dưới nắng, đôi mắt xanh lam lạnh giá sắc bén ánh lên nét nhu hòa, gương mặt lãnh ngạo hiếm hoi nở ra nét cười, thân khoác lễ phục màu thiên thanh, áo choàng dài phủ trên đất với họa tiết con sóng uy dũng và sen trắng tinh thuần. Con người ấy trầm lặng trước mọi đổi thay nhưng có đủ sức mạnh để đương đầu với mọi khó khăn gian khổ của vận mệnh.
Atem cười cười: "Tôi suýt nữa không nhận ra anh đấy, Kaiba".
Kaiba không nói gì chỉ đưa tay ra, hơi khom đầu theo nghi thức giữa quân thần.
Atem nắm tay anh, cười vui vẻ.
– Đi thôi.
Đoàn người chậm rãi rời khỏi hoàng cung. Không cần xe ngựa, không cần vũ trang kĩ càng, vua và quan mặc lễ phục cùng nhau xuất cung với hàng cung nữ theo hầu tay bê mâm lễ vật. Dân chúng vây quanh, đi theo, người trên cao rải cánh hoa, người ở dưới ca vang bài ca dao tôn vinh sông Nin, ca vang những lời chúc phúc và nguyện cầu ơn huệ của thần ban xuống cho Ai Cập ngày một phồn vinh hơn.
Kaiba đi sóng vai bên cậu, anh ngẩng lên nhìn bầu trời xanh có vô số cánh hoa bay lượn, có vầng thái dương rực rỡ ánh quang, bên tai là lời ca câu hát nhịp nhàng của những con người anh không hề quen biết.
Đây.... là thế giới của Yuugi.....
– Kaiba.
Anh quay sang nhìn Atem.
Atem đi bên cạnh anh, tay ôm một bó sen trắng tinh khiết, miệng luôn cười rạng ngời vẫy tay với bách tính của mình, trong đôi mắt đỏ thẫm của cậu là xúc động, là yêu thương, là cảm kích nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
– Yuugi......
– Tôi không định làm vua mãi, tôi muốn đi đến những nơi thật xa hơn nữa, nhìn ngắm mọi thứ để mở rộng tầm mắt mình, việc này sẽ mất rất nhiều thời gian, tôi cũng chẳng biết là phải mất bao nhiêu năm nữa.......
Kaiba ngẩng đầu nhìn về phía trước. Isis cùng Kisara và Mana tay đều ôm một bó hoa tươi mới, Seth nâng quyền trượng của Pharaoh, Mahad nâng quyền trượng của nữ thần sông Nin và các thần quan khác đều nâng cống vật trên tay. Họ cười nói rộn ràng, ánh nắng chan hòa phủ lên lớp lớp áo choàng tinh mỹ tôn quý.
– Cậu thật sự muốn đi xa một chuyến?
"Phải". Atem cười yêu thương nhìn những thần quan thân cận suốt bao năm của mình, thật khó để rời khỏi họ, những người cậu trân trọng như gia đình ruột thịt.
– ....... Trước khi đi nên làm hôn lễ đàng hoàng.
– Hả?! Anh nói gì cơ?!
– Đợi tôi hai tháng, tôi mang sính lễ về cho cậu.
"Sính lễ?!". Atem kinh ngạc nhìn Kaiba như không dám tin: "Anh tìm đâu ra sính lễ, cơ mà tôi nói gả cho anh từ lúc nào vậy?!".
Kaiba cười nhạt: "Từ lúc nào..... cậu biết rõ còn gì".
Atem ngẩn người rồi cúi đầu xuống, gương mặt dần đỏ ửng lên.
Phải rồi.... cậu biết rõ rồi còn gì.....
Cả hai cùng nhau tiến vào vùng nước cạn, cùng nhau dâng hoa rồi thả vào dòng nước, cùng uống chén rượu thiêng bày tỏ lòng thành kính với thần linh, cùng đón nhận lời chúc phúc của bách tính và cùng họ ăn uống nói cười, say trong niềm vui và cất tiếng lên hòa cùng tiếng hát lời ca.
Sau khi nghi lễ kết thúc Kaiba bỗng nhiên biến mất.
Tể tướng có hỏi han nhưng Seth chỉ qua loa trả lời một lý do đại khái, Mahad và Isis đều ngầm giao hẹn là sẽ không đem vấn đề này bàn tán, quần thần thì càng biết rõ Kaiba không phải là người ở đây nên bỗng nhiên biến mất tăm cũng là chuyện bình thường.
Riêng Yami thì biết rõ cái con người phiền phức ấy chắc chắn đã chạy đến nơi nào đó gây họa rồi.
Hai tháng sau, một đoàn người ngựa hoành tráng kéo vào đại đô Ai Cập.
Atem ngồi trên ngai vàng tròn mắt nhìn thùng thùng rương rương chất đầy giữa sảnh hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Đây.... cái này là gì?".
Tên tướng sĩ quỳ một chân nghiêm kính cúi đầu: "Theo lời ngài Kaiba, thần cùng binh sĩ nhận lệnh không quản ngày đêm tức tốc đưa đến chỗ hàng hóa này để dâng cho Pharaoh tôn kính của Ai Cập".
Quần thần há hốc mồm – Của ngài Kaiba á??!!!
Atem nhìn thùng rương lỉnh kỉnh không thốt được nên lời.
Biết nói gì trời?! Dù sao cậu cũng biết anh lợi hại rồi nhưng mà đến mức này thì.....
– Các ngươi đến từ đâu?
– Thưa Pharaoh tôn kính, thần cùng binh sĩ đều đến từ vương quốc Minos.
Atem chọt mi – Quả nhiên!!
Ở nơi nào đó một vị quốc vương nọ tức đến đấm ngực giậm chân thùm thụp nhìn đứa con gái cành vàng lá ngọc lại chọc ra tai họa vĩ đại nhất trong cả đời ông.
Chọc người nào không chọc đi chọc người của Pharaoh.
Chọc người của Pharaoh thì thôi đi còn nhất định chọc trúng người biết triệu hồi ma thú nữa chứ.
Chọc người biết triệu hồi ma thú còn cố tình là một kẻ mặt lạnh cứng mềm không ăn, chăm chăm chọc vô yếu điểm của Minos.
Chưa đầy một tháng mà toàn bộ kinh tế Minos đều bị kẻ đó mua sạch rồi.
Tạo nghiệt!! Đúng là tạo nghiệt mà!!!!!
*******************
– Atem! Atem! Chúng ta cùng đi mua đồ nhé!
Mana chạy vào tẩm cung của Pharaoh gọi í ới nhưng vẫn không tìm thấy Atem đâu.
Lạ thật! Cậu ấy đi đâu mất rồi?
Mahad từ xa thấy Mana ngồi chống cằm phụng phịu bên bậc thềm thì khẽ cười đi đến: "Mana, có chuyện gì vậy?".
– Sư phụ....con không tìm thấy Atem.....
– À.....không cần tìm nữa đâu, Mana.
– Dạ?!
Mahad ngẩng đầu lên nhìn trời xanh: "Ngài ấy có những việc muốn làm..... việc của chính ngài ấy......".
– PPHHHAARRRAAOOHHHHH!!!!!!!!
Isis đặt tách trà xuống cười khúc khích: "Seth đại nhân lại gào lên nữa rồi, thật náo nhiệt làm sao".
"Vâng đúng là vậy ạ". Kisara gật đầu thong thả đan lại áo gấm cho Seth: "Sắp tới ngài Seth sẽ phải cực khổ nhiều lắm đây". Nàng cười vui vẻ chìm đắm trong ánh nắng nhu hòa của buổi sáng.
– Ngài Seth, xin ngài bình tĩnh........
– Bình tĩnh?! Ngươi kêu ta bình tĩnh kiểu gì hả?! Pharaoh bỏ đi rồi!! Ngài bỏ đi rồi đấy!!! Ngươi không hiểu vấn đề hả?!! Pharaoh bỏ đi rồi đấy!!!!!!
Seth nắm vai tể tướng lắc lia lắc lịa, ngẩng đầu nhìn trời xanh.
– PHARAOH!!! NGÀI ĐANG Ở ĐÂU VẬY HẢ???!!!!!!
"Hắt xì!". Atem nhảy mũi hắt hơi một cái, có chút chột dạ gãi cằm: "Xem ra bây giờ Seth đang ở hoàng cung gào toáng lên với mọi người, tự nhiên mình thấy có lỗi ghê, haha...".
Cậu dắt lạc đà chậm rãi bước trên nền cát nóng của sa mạc, trên đầu là trời cao trong xanh, một vùng sa mạc rộng lớn trải dài trước mắt xa tít tắp, gió vi vút bên tai thổi tung mọi hạt cát yếu đuối.
Nơi này thật quá rộng lớn....khi cậu chỉ có một mình.......
– Yuugi.
Atem quay đầu lại, ngây người.
Kaiba mặc áo chùm che khắp người, thân mang theo hơi thở của cát đi đến trước mắt cậu, nhếch miệng: "Vẻ mặt gì đây? Tôi đã nói sẽ đuổi theo cậu rồi".
Atem chậm rãi mỉm cười nhìn đoàn lái buôn sau lưng anh: "Chỉ hơi ngạc nhiên khi anh kéo nhiều người đuổi theo tôi như vậy thôi".
– Để ngăn cậu chạy mất.
– Anh thật là. Bao nhiêu lần tôi muốn chạy đều bị anh đuổi kịp hết, tôi nản rồi, không chạy nữa.
– Hpmh......
– Sao vậy? Cái mặt đó.....anh không tin lời tôi ư?
– Không. Chỉ là tôi đang nghĩ.
– Nghĩ gì?
– Tôi không còn đuổi theo cậu nữa rồi. Cậu đang ở đây.
Atem ngây người nhìn anh rồi bật cười.
Phải, cậu đang ở đây cùng anh.
Hoặc đảo ngược lại, là anh đang ở đây cùng với cậu.
Atem đưa tay nắm lấy tay anh, nụ cười rực rỡ trên gương mặt cậu càng thêm sáng ngời dưới ánh nắng mặt trời và đôi mắt đỏ thẫm mang theo bất lực cùng vui vẻ.
– Anh đuổi kịp tôi rồi đấy, Kaiba.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip