Chương 146: Không phải lưu manh là thẳng thắn thành khẩn....
Buổi tối, hai người đem mọi việc ra cùng nhau bàn bạc lại một lần nữa. Đại khái mọi suy nghĩ tạm thời đã thông suốt, cái chính là mọi việc sau này không chỉ dựa vào hai người bọn họ là có thể hoàn thành được [editor: Meo_mup]
Sở Niệm gọi quỷ mập tới, đầu tiên cô hung hăng giáo huấn hắn một phen vì đã đem tới phiền phức to cho mình; sau đó vào lúc hắn đang hết sức áy náy với mình, cô mới nói ra mục đích lần này gọi hắn tới.
Thương Sùng vẫn luôn im lặng, ngồi trên sô pha như đại thần, nhìn người bên cạnh mình diễn kịch.
"Chị hai à, lần này thật sự tôi mang phiền phức tới cho cô. Có yêu cầu gì với ta thì dù quỷ mập ta dù hồn phi phách tán cũng không nhíu mày đâu." Quỷ mập bày ra bộ dáng thật kiên định đầy vẻ sẵn lòng hiến thân.
"Đừng có nói nghiêm trọng vậy, tôi cũng đâu có kêu anh đi làm cái gì đâu." Sở Niệm nhìn quỷ mập, tay day day lên ấn đường. "Bất quá chuyện này cũng là do anh lựa chọn gây ra, nên đi làm chút việc coi như trả phí cho tôi đi, có đồng ý hay không?"
Quỷ mập gật đầu, đứng yên thẳng tắp.
Sở Niệm cùng Thương Sùng nhìn nhau, cô mở miệng. "Cụ thể kế hoạch ra sao tôi với Thương Sùng còn chưa nghĩ ra nữa. Mấy ngày tới anh cũng đừng có đi đâu xa, lỡ tôi có gì cần anh làm thì tôi sẽ gọi anh tới."
"Được rồi."
"Cứ vậy đi đã, mai rồi tôi lại tìm anh."
Quỷ mập gật đầu rồi biến mất.
Sự trợ giúp đầu tiên đã xong, còn cái thứ hai...[editor: Meo_mup]
Sở Niệm dựa vào trong lòng Thương Sùng, dáng vẻ không tình nguyện, bặm môi: "Chúng ta thật sự phải tìm hắn hỗ trợ hở? Cha hắn là cục trưởng cục cảnh sát nhưng đâu có quan hệ gì với phía Thâm Quyến. Có lẽ...cũng không có giúp đỡ gì được chúng ta đâu. [đọc nhanh hơn tại gacsach.com].
Thương Sùng liếc nhìn cô, khóe miệng cong cong đầy thâm ý. "Xem ra là, em cũng không muốn thiếu ân tình của ai nhỉ."
Sở Niệm bẹp miệng: "Dạ."
Buổi tối cô cùng Thương Sùng vật vã nghĩ cách cứu cha của Tề Dương Dương, chỗ nào cần ai giúp, dù Thương Sùng không đề cập tới thì cô cũng sẽ nghĩ ra cách làm đối phương hỗ trợ.
Nhưng Sở Niệm có nghĩ cũng không nghĩ ra là Thương Sùng vậy mà nghĩ tới việc tìm người kia tới giúp đỡ.
Cô hiểu rõ, bối cảnh gia đình của người kia sẽ giúp cho việc bọn họ làm lần nay tiến hành thuận lợi hơn một chút. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thời điểm chia tay kia, Sở Niệm thật lòng không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn.
Sở Niệm nhìn Thương Sùng: "Trước giờ anh đều không thích anh ấy, giờ lại kêu em đi tìm ảnh hỗ trợ, thật không hiểu được rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì nữa."
"Trước kia không thích hắn vì hắn cứ dính lấy em, không giống như bây giờ."
Thương Sùng dùng cằm chạm vào đỉnh đầu Sở Niệm: "Anh không tin em sẽ vì thiếu hắn một ân tình mà để cho anh phải rơi vào bình dấm chua đâu." 我是一只可爱的肥猫
"Anh cũng biết lúc trước anh thực sự ghen đó nha, mà em cũng nhớ rõ ai kia lúc đó không chịu thừa nhận đâu nhé."
"Anh còn nhớ rõ có người nào đó nói rằng có thích heo thích lợn cũng không thèm thích anh đó nha."
Sở Niệm thẹn thùng đẩy đẩy hắn. "Anh lại giễu em."
"Không phải là giễu em, mà chỉ là muốn nói em, mọi chuyện không nhất định sẽ vậy, trước kia phát sinh chuyện như vậy, không có nghĩa là sau này sẽ phát sinh. Hắn có khả năng giúp được mình, vậy tại sao mình không thử coi sao?"
"Anh dám chắc anh ấy sẽ đồng ý hả?"
Thương Sùng gật đầu, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên tia sắc bén. "Đương nhiên."
Giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, Thương Sùng đứng lên. Kéo áo sơ mi đã bị Sở Niệm túm nhăn, hắn nói: "Lúc này bên kia trời cũng sáng rồi, em gọi điện cho hắn đi, còn lại sáng mai chúng ta lại bàn tiếp, hiện tại thì gác sách chấm com."
Sở Niệm sửng sốt, xoay người nhìn về phía Thương Sùng: "Còn anh thì sao?"
"Anh đương nhiên là đi ngủ." Thương Sùng cong cong khóe môi, ý vị thâm trường mà nhìn Sở Niệm: "Làm sao, em tưởng là đêm nay hai chúng ta lại ôm nhau ngủ à?"
"... Còn lâu em mới lưu manh giống anh." Sở Niệm đỏ mặt hừ mũi nói với hắn.
Thương Sùng nhướng mày, làm bộ làm tịch thở dài. Ngón tay thon dài lưu manh sờ sờ chóp mũi nói: "Em trả lời vậy làm anh cũng có chút thất vọng, nhưng mà anh có điểm này muốn sửa em một chút" 我是一只可爱的肥猫
"Cái gì?"
"Em tưởng là sẽ cùng anh ngủ là phản ứng hết sức bình thường, đây là quy luật tự nhiên, lớn lên sẽ tự nhiên là thế thôi. Cho nên, đây không phải là lưu manh, mà là thẳng thắn thành khẩn."
Thương Sùng ánh mắt lấp lánh cười nhưng biểu tình như đang tường thuật một sự việc hết sức bình thường. Hắn tỏ vẻ hết sức thẳng thắn thành khẩn, làm cho Sở Niệm có cảm giác như mình đang cố tình hiểu sai ý hắn.
Không không không, không phải như thế.
Sở Niệm choáng váng, cô quyết tâm không để cho mình tiếp tục bị Thương Sùng mê hoặc.
Đem tầm mắt dời khỏi khuôn mặt hắn, Sở Niệm hướng hắn xua tay, dứt khoát chúc ngủ ngon.
Thương Sùng cười khẽ rồi nhìn lại cô trong giây lát rồi mới quay người bước lên lầu.
Thực sự thì trong thế giới của mình, hắn căn bản không cần ngủ. Nhưng mà hắn cũng không có ý định ngồi nghe Sở Niệm cùng người nọ nói này kia, cho dù là hắn bảo cô làm như vậy.
"Là do sống cùng cô ấy lâu rồi nên cảm xúc của mình mới có thể trở nên mâu thuẫn vậy sao?" Ngồi trên ghế bập bênh, Thương Sùng tự giễu, ngửa đầu đem chất lỏng trong ly uống một hơi cạn sạch.
... [Meo_mup]
Ngồi lại trong phòng khách, Sở Niệm do dự hồi lâu mới cầm điện thoại lên.
Thương Sùng nói đúng, cho dù kết quả thế nào thì bọn họ cũng nên thử xem sao.
Tìm lại số điện thoại mà Nhạc Du đã cho ban nãy, Sở Niệm hít sâu một hơi rồi mới nhấn phím gọi điện.
Tiếng điện thoại đổ chuông giống như tiếng trống gõ khi say...tút tút...làm cho Sở Niệm có chút khẩn trương.
Một lúc sau, điện thoại nối máy. Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Sở Niệm.
"Sở Niệm... dạo này em có khỏe không?"
"Tốt, còn anh thì sao?" Sở Niệm cầm chặt điện thoại trong tay, bất chợt cảm thấy khẩn trương.
"Cũng vậy." Âm thanh đầu dây bên kia tạm dừng trong chốc lát, một hồi sau hỏi. "Em tại sao không thắc là sao anh đoán được là điện thoại của em?"
"Số của anh là em nhờ Nhạc Du hỏi Mặc Vân Hiên, nên em tin tưởng là anh ta sẽ kể việc này cho anh biết."
Sở Niệm cong khóe môi, ý tứ rõ ràng nói ra.
Cô nói: "Tô Lực, em không có ngốc."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Tô Lực cười, giọng của hắn vẫn như trước kia đầy ôn hòa, sự hào sảng trong tiếng cười giống như bật nút trong tâm hồn cũng mang lại một chút hưng phấn.
Rời Mộ Thành hơn nửa năm, không ở cạnh bên Sở Niệm, nhưng Mặc Vân Hiên vẫn kể cho hắn nghe chuyện của cô qua điện thoại. ( gacsach.com.)
Đương nhiên, cũng kể cả việc cô cùng Thương Sùng càng ngày càng yêu đương nồng nhiệu say đắm.
Vương Lược lúc trước khi tìm hắn, nói thật thì Tô Lực cũng không rõ hắn vì sao lại nói Vương Lượng đi tìm Sở Niệm. Nhưng theo như những gì Vương Lượng kể lại cho hắn thì mọi việc đã được giải quyết. Tô Lực liền cảm thấy, trực giác của mình có chút chuẩn.
Cũng như lần này, đều giống nhau.
Bất quá cũng chẳng sao, chỉ cần còn được nghe thấy giọng của cô thì đối với bản thân hắn cũng đã là một việc tốt nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip