Chương 1.2
----------
Tất cả nha hoàn hầu hạ bên cạnh Vương phi đều được đặt tên theo quy tắc: nhất đẳng lấy hoa làm tên, nhị đẳng lấy trà làm tên, tam đẳng và nha hoàn thô sử thì tùy ý. Bốn người Mộc Cận, Ngân Liễu, Kim Trản, Ngọc Trâm được Vương phi dẫn theo bồi gả từ Trường Đức Công phủ, nên đương nhiên đều luôn theo ý Vương phi trong mọi việc, chỉ là nhân khẩu Vương phủ phức tạp, trước khi Vương phi chưa xuất giá bị kế mẫu lạnh nhạt, còn chưa học được bao nhiêu thủ đoạn quản gia, cho nên vừa mới gả đến Vương phủ chưa đến hai tháng đã ngã bệnh.
Mộc Cận vẫn luôn lo lắng cho Vương phi, nay lại thấy được dường như Vương phi muốn xây dựng địa vị vững chắc trong vương phủ, tất nhiên liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng ta không sợ Vương phi tranh giành, nàng ta chỉ sợ Vương phi cứ mãi giữ cái tính cách hiền lành dịu dàng như tượng đất như trước thôi.
Thấy tất cả nha hoàn hầu hạ bên người đều đã lui ra hết rồi, Khúc Khinh Cư mới đứng dậy bước tới trước gương đồng lớn, chiếc gương được chế tác rất tinh xảo, mặc dù không thể nhìn thấy rõ như kính thủy ngân ở hiện đại, nhưng cũng có thể nhìn thấy dáng vóc của người soi rất rõ ràng.
Dáng vẻ nữ tử hiện ra trong gương chỉ mới tầm mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo rất xinh đẹp, nếu như được sống ở cuộc sống thời hiện đại, cùng lắm mới chỉ là một nữ sinh cấp ba xinh đẹp kiêu ngạo.
Sắp xếp lại những kí ức hiện lên trong đầu mình, Khúc Khinh Cư thở dài, phụ thân không quan tâm, kế mẫu không từ ái, phu quân không yêu thương, còn có cả một đoàn tiểu thiếp không lúc nào khiến người ta không phải bận tâm, nguyên chủ tính tình lại quá hiền lành mềm yếu, sống trong một Vương phủ phức tạp như vậy, không khỏi có lý do mà mắc trọng bệnh, rồi lại bị một người phụ nữ không biết đến dịu dàng là gì như mình chiếm mất thân thể, có thể nói là đến chết cũng không đợi được sự công bằng của ông trời.
"Vương phi, người của nhà bếp đưa bữa sáng đến ạ."
Ở bên ngoài truyền đến một giọng nam nhỏ nhẹ, có lẽ là thái giám được ban cho chính phi dựa theo quy củ của Hoàng thất, trong trí nhớ của Khúc Khinh Cư, mặc dù nguyên chủ không đặc biệt thân thiết với mấy thái giám này, nhưng cũng vô cùng lễ độ khiêm nhường, đơn giản là vì đây đều là những người được Chưởng quản Nội vụ sắp xếp hầu hạ Vương gia từ khi hắn còn chưa được phong tước.
"Để xuống đó trước đi."
Gảy gảy sợi tua rua của bộ diêu vàng cài tóc, Khúc Khinh Cư xoay người đi ra ngoài, hai người đang đợi hầu ở bên ngoài là Thụy Hương và Thục Quỳ nghe thấy tiếng động, vội vén rèm tiến vào, một người đỡ một người vén rèm, theo Khúc Khinh Cư bước ra ngoài.
Thụy Hương và Thục Quỳ vốn là người trong Vương phủ, trong lòng các nàng cũng hiểu rõ, mặc dù Vương phi đối xử với các nàng khách khí, nhưng tất nhiên nếu so với bốn người nhóm Ngân Liễu thì sẽ ít tin tưởng hơn nhiều, lại thêm chuyện xảy ra mấy ngày trước, càng khiến Vương phi thêm xa cách các nàng, cũng may tính tình Vương phi hiền lành mềm yếu, nếu như có chút sắc sảo thì các nàng đã bị đuổi đi từ lâu rồi, làm gì còn có chuyện được ở chỗ này làm nha hoàn nhất đẳng cơ chứ?
Ngồi xuống chiếc bàn tròn được chạm khắc từ gỗ cây hoa lê đỏ, ánh mắt Khúc Khinh Cư liếc qua các món trên bàn một lượt. Một chén canh chân giò hầm rượu, một bát cháo tổ yến và thịt gà đen xé sợi, cùng với rất nhiều món ăn bóng mỡ khác, món ăn nhìn có vẻ thanh đạm duy nhất chính là đĩa măng non xào.
Khúc Khinh Cư hơi vung tay để Thục Quỳ đang định bước đến gắp thức ăn cho mình lui xuống, nàng tủm tỉm cười như không cười liếc nhìn mấy người đang đứng khom lưng trước cửa:
"Mấy người các ngươi là người mang thức ăn từ nhà bếp lên phải không?"
"Bẩm Vương phi, quả thật đúng là bọn nô tài đảm nhiệm việc này ở trong nhà bếp ạ." Tuy rằng mấy người này đều không hiểu tại sao đột nhiên Vương phi lại hỏi một câu như vậy, nhưng vẫn không chút sợ hãi trả lời.
"Hay cho một cái nhà bếp của Vương phủ." Khúc Khinh Cư lười biếng dựa người vào lưng ghế, trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì thì đã giận đến tái mặt, vung tay hất chén canh chân giò hầm rượu trên bàn xuống đất, rất nhanh cả căn phòng tràn ngập mùi thịt: "Người đâu, lôi xuống đánh."
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, sao đột nhiên vị Vương phi có tính tình mềm yếu hiền lành lại giận giữ đến thế, trong lúc nhất thời không có một ai nhúc nhích.
"Thế nào, đường đường một Vương phi như ta mà lại không sai bảo được các ngươi hay sao?"
Khúc Khinh Cư hơi nheo đôi mắt hạnh của mình lại, đứng dậy liếc nhìn mọi người trong phòng một lượt: "Hay là nói, các ngươi cảm thấy người của nhà bếp vô lễ với ta là chuyện đương nhiên hả?"
Bị ánh mắt của Vương phi liếc đến, cả đám người đều giật mình, lúc này mới phản ứng lại, mấy tên thái giám và ma ma khỏe mạnh cùng nhau tiến đến, làm bộ như muốn lôi đám hạ nhân trong nhà bếp xuống.
Đám hạ nhân bị lôi xuống cũng không dám giãy dụa, chỉ một mực cầu xin Vương phi độ lượng tha thứ, thậm chí có một tên hạ nhân còn gào lên: "Oan uổng quá!", ra vẻ chính trực nói rằng những món dâng lên cho Vương phi đều là những món đã được chuẩn bị tốt nhất trong phòng bếp rồi.
Ung dung lạnh nhạt nhìn xuống tên hạ nhân vừa mới kêu oan, Khúc Khinh Cư hơi nhướn nhướn mày lên, thản nhiên mở miệng nói: "Còn chần chờ cái gì nữa, lôi xuống, mang ra sân đánh, ta sẽ nhìn các ngươi đánh."
Một tên thái giám thông minh lanh lợi nghe thấy lời này, liền móc một chiếc khăn tay từ trên người ra, nhét vào miệng tên hạ nhân đang kêu oan, sau đó lôi ra sân, vóc dáng tên thái giám này không được coi là cường tráng, nhưng sức lực cũng không hề nhỏ. Những người khác nhìn thấy thế, cũng làm theo lôi những người còn lại ra ngoài, còn có một hạ nhân nhanh nhẹn khác nhanh chóng chuyển bàn ghế tới, bày biện cả trà bánh chỉ đợi Vương phi đến xem.
"Thái giám kia tên là gì thế, ta thấy hắn nhìn vậy mà lại rất có sức lực." Lúc Khúc Khinh Cư bước ra khỏi cửa, liền mở miệng hỏi Thục Quỳ đang dìu mình.
"Bẩm Vương phi, tiểu thái giám đó tên là Tiểu Cao Tử, làm nhiệm vụ quét dọn trong sân ạ." Giọng điệu của Thục Quỳ cũng bất giác mà mang theo kính sợ, ngay cả động tác cũng khiêm tốn hơn hẳn ngày trước.
"Ta thấy vóc dáng của hắn cũng đâu có cao lớn, không bằng đổi tên thành Hoàng Dương, làm thái giám Nội thị." Khúc Khinh Cư cười cười, đi vào trong sân, mấy tên thái giám đã được trói trên ghế dài, bị gậy lớn đánh xuống không ngừng.
Ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị chu đáo từ trước, sau khi Khúc Khinh Cư thầm đếm được hai mươi cái, mới thong thả mở miệng nói: "Trừ cái tên mạnh miệng cãi lại ta lúc nãy, thì ba người còn lại đều được ngừng phạt."
Nhìn thấy ba người đó nhịn đau quỳ xuống tạ ơn mình, Khúc Khinh Cư bưng tách trà lên nhấp một ngụm: "Chắc hẳn mọi người ở đây đều đang nghĩ tại sao ta lại trách phạt các ngươi."
Ba người đang quỳ nghe thấy bên tai vang lên tiếng "bốp... bốp..." nặng nề, ngay cả mồ hôi trên gáy cũng không dám lau, trực tiếp dập đầu không ngừng hô: "Nô tài không dám."
"Ta là người biết phân biệt phải trái, chỉ là mấy người ở nhà bếp các ngươi khinh người quá đáng, nên ta không thể không trừng phạt các ngươi một chút." Khúc Khinh Cư đặt tách trà trong tay xuống, giọng điệu ẩn chứa mấy phần bất đắc dĩ.
Cho dù Vương phi không được Vương gia sủng ái, thì đó cũng vẫn là Vương phi do đích thân Hoàng thượng ban hôn, chỉ một đám người nhà bếp mà cũng dám khinh người quá đáng sao? Mặc dù mọi người nghe được những lời này đều không cho là đúng, nhưng cũng không ai dám phản bác, không thấy cái tên lớn tiếng kêu oan lúc nãy vẫn còn đang bị phạt đánh hay sao?
"Cả phủ này có ai mà không biết ta bị bệnh, thái y cũng đã dặn dò không nên ăn đồ quá bổ từ trước, nhưng ngày ngày các ngươi lại mang lên những thứ gì thế?" Khúc Khinh Cư thở dài, khuôn mặt tràn ngập buồn phiền, tựa như một Tiểu Bạch Thái (1) bị bắt nạt: "Ta biết các ngươi lười phải hầu hạ một Vương phi bệnh tật, ban đầu ta cũng cho rằng mình sẽ cứ như vậy mà chết, nhưng hôm nay bệnh của ta đã bắt đầu chuyển biến tốt, ta cũng muốn lại sống tiếp cho thật tốt, nhưng các ngươi lại cố ý mang những thứ đầy dầu mỡ này lên, chẳng lẽ các ngươi mong mỏi bệnh của ta sớm ngày tái phát hay sao?"
Nói đến đây, Khúc Khinh Cư lại thở dài buồn bã, nếu như không phải lúc này đang có người bị phạt đánh, thì dáng vẻ kia thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng yếu đuối đáng yêu.
Ba tên hạ nhân lại vội vàng dập đầu thỉnh tội, muốn giải thích nhưng lại không dám, chỉ sợ Vương phi lại nói một câu "bất kính với chủ tử" thì bọn họ lại tiếp tục bị đánh.
Thấy mấy người đó dập đầu cũng tạm được rồi, lúc ấy Khúc Khinh Cư bất lực xua tay giống như đã đau xót đến mức mất hết sức lực nói: "Thôi thôi, không cần đánh nữa, tất cả lui xuống hết đi." Nói xong, liền quay đầu nói với Thụy Hương ở đằng sau: "Sai người đưa thuốc trị thương cho bọn họ, chắc hẳn bọn họ cũng là những người được trọng dụng trong phủ, việc phải làm thì không nên để chậm trễ."
Bốn người đang quỳ đều âm thầm kêu khổ trong lòng, Vương phi đã nói bọn họ là những người được trọng dụng, việc phải làm thì không nên chậm trễ, vậy thì cho dù ngày mai bọn họ có phải bò thì cũng nhất định phải đi trực, trừ phi là chờ bị đuổi ra khỏi Vương phủ. Nhưng khế ước bán thân mà bọn họ đã ký đều là văn tự bán đứt, nếu như bây giờ bị đuổi ra ngoài thì làm sao có được kết quả tốt?
Dặn dò xong mọi chuyện, Khúc Khinh Cư chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn về phía mấy vị Trắc phi cùng các thị thiếp đã chạy đến từ bao giờ, trên mặt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Các muội đến từ lúc nào thế, nếu đã đến hết cả rồi, thì cùng vào trong đi."
Nói xong, cũng mặc kệ những nữ nhân đó có vẻ mặt như thế nào, liền vịn tay Thục Quỳ bước vào phòng.
(1) Vụ án Tiểu Bạch Thái là một trong bốn nghi án lớn cuối đời nhà Thanh, nói về một cô gái tên là Tất Tú Cô được nhà họ Cát nhận làm con dâu nuôi từ nhỏ, vì dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, lại hay mặc áo xanh váy trắng, nên được mọi người là "Tiểu Bạch Thái". Dương Nãi Vũ là thầy dạy chữ cho Cát Tất thị, hai người qua lại rất thân thiết. Sau đó chồng của Cát Tất thị chết, người ta đã nghi ngờ Dương Nãi Vũ và Cát Tất thị thông gian giết chồng, sau khi bị tra tấn dã man, cả hai đành nhận tội, tống giam chờ ngày chém đầu, oan ức không nơi bày tỏ. Sau đó vụ án này đã kinh động đến tận triều đình, sau nhiều lần tra xét, hai người đã được trả lại sự trong sạch.
* Tên của 4 đại nha hoàn (không chắc nha, để tham khảo thôi.)
1. Hoa Mộc Cận
2. Hoa Ngân Liễu
3. Hoa Kim Trản
4. Hoa Ngọc Trâm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip