Chương 3.2
Editor: Hạ Tiểu Phong
Beta: Maybe
----------
"Vương phi, hôm nay người làm như vậy chính là đánh vào mặt của Phùng Trắc phi." Kim Trản đã hả giận giờ mới lo lắng nói: "Nếu như Vương gia biết, trách tội người..."
"Không cần lo lắng." Khúc Khinh Cư cười khẽ, tầm mắt nhìn về phía thư phòng, "Vương gia không phải người tầm thường." Nam nhân như vậy, sẽ không quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần Vương phi nàng đây không làm tổn hại lợi ích của hắn, Đoan vương cũng sẽ chừa lại chút mặt mũi cho Vương phi của mình.
Mặc dù phủ Xương Đức Công không muốn gặp nàng, nhưng cữu cữu ruột của nàng là người có tước vị chư hầu, lại giữ chức Thiếu Khanh trong Đại Lý Tự, phụ thân là Binh Bộ Thượng Thư, dưới gối hai người không có nữ nhi, chỉ có hai người nhi tử, cho nên rất quan tâm đến ngoại sanh nữ (cháu ngoại gái), nếu không nhờ có hai người, nguyên chủ đâu thể bảo vệ được đồ cưới của mẫu thân?
Có lẽ Đoan vương cũng không cần phải dựa vào Vương phi để lo liệu mọi việc, nhưng có thể khẳng định một điều, nhất định hắn sẽ không vì chuyện sủng thiếp diệt thê mà gây mâu thuẫn với những người này (chỉ họ ngoại của nữ chính). Hiện giờ các Hoàng tử đã bắt đầu rục rịch, Đoan vương không phải là nam nhân không có dã tâm.
Nàng không phải là người thích tự làm mình uất ức, nếu thật sự muốn nàng kìm nén bực tức mà chịu khuất phục cả đời, còn không bằng lúc này nhảy về trong ao. Về phần của Đoan vương, nếu như thật sự chiếm được ngôi vị Hoàng Đế, sẽ đối với nàng như thế nào, nàng cũng lười nghĩ đến, chuyện sau này không ai biết trước, dù sao nếu mình hiền lương thục đức, vị Đoan vương không có cơ hội được thấy này sẽ rất vui lòng đi.
Kim Trản không rõ ý tứ trong lời nói của Vương phi, nhưng mà Vương phi không muốn giải thích, nàng cũng không dám hỏi, sau đó nàng và đám người Mộc Cận cẩn thận hầu hạ Vương phi quay về chính viện, đã thấy quản sự trù phòng đã đến đợi xin gặp từ lâu rồi.
Quản sự trù phòng vừa nhìn thấy các nàng, đã tiến lên hành đại lễ, sau đó liên tục nói xin lỗi.
Bọn họ đúng là xui xẻo, ngày xưa trình bữa ăn lên cho Vương phi luôn là như vậy, ai ngờ hôm nay Vương phi lại phát cáu, nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi, mới vừa rồi ngay cả Minh Hòa công công hầu hạ bên người Vương gia cũng đến mắng bọn họ một trận, thậm chí quản sự còn bị cách chức, hắn vốn là phó quản sự, vô tình nhặt được món lời, trở thành tổng quản sự, cũng không dám khinh thường, lập tức đến chính viện chờ thỉnh tội.
Khúc Khinh Cư nhìn vị quản sự này, vóc dáng không cao, có vẻ thật thà phúc hậu, nhìn cố gắng thành thật, bất quá trong vương phủ này có thể lăn lộn đến chức quản sự, làm gì có chuyện là người thành thật. Khúc Khinh Cư không muốn nghe những lời thỉnh tội vô nghĩa này, nàng nói: "Trù phòng ra sao, ta không quan tâm, nhưng mà nếu như sau này ta phát hiện ngươi không tận tâm, cho dù ngươi quỳ gối ở đây cũng vô nghĩa."
Quản sự liên tục gật đầu, lại trình món ăn ra, để cho Vương phi chọn món ăn hôm nay và sáng mai.
"Ngày xưa các ngươi nói dựa theo quy định mà làm, hóa ra là chọn như vậy à." Khúc Khinh Cư không nói tiếp, cười như không cười nhìn quản sự.
Quản sự nghe vậy bật người nói: "Sợ là tên tiểu tử truyền lời có chút nhầm lẫn, Vương phi cũng sẽ dựa theo quy định mà làm, nhưng mà cho dù là chức vụ gì cũng sẽ được chọn món." Nói xong, hắn lại mắng to người truyền lời ăn nói hồ đồ, nói lời sai lầm vân vân.
Khúc Khinh Cư chẳng muốn nghe những lời giả dối của hắn, mở miệng nói: "Thôi, ta cũng biết ngươi tận tâm, Ngân Liễu, cầm cái đó dâng lên."
Cầm tờ đơn trong tay, thấy trên đó là các món chưng chiên xào nấu, đồ ăn gì cũng có, nàng muốn ăn một chút rau củ, sau đó lên tiếng: "Buổi sáng ta không thích ăn những đồ ngấy, trù phòng các ngươi cứ dựa vào đó mà làm, nếu hợp ý ta, ta tất sẽ ban thưởng cho các ngươi."
Quản sự thầm kêu khổ trong lòng, ai mà có thể biết được thế nào mới hợp khẩu vị Vương phi chứ, nhưng ngoài miệng lại không ngừng nói Vương phi khoan dung rộng lượng.
Quản sự vừa rời khỏi phòng, Ngân Liễu giúp Khúc Khinh Cư ấn bả vai, thầm hận nói: "Bọn cẩu vật bắt nạt kẻ yếu."
Lực độ (độ mạnh yếu) xoa ấn của Ngân Liễu rất khá, Khúc Khinh Cư thoải mái dựa vào giường êm, nghe được lời nói của Ngân Liễu, liền cười rồi nói: "Mọi người trên đời này, tất cả cũng đều như vậy mà thôi, chỉ là một quản sự nho nhỏ, có đáng gì để tức giận."
Mộc Cận bưng một chén trà mật táo cống phẩm tới, nghe được lời nói của Vương phi, thấp giọng cười nói: "Vương phi nói rất đúng, nô tỳ thấy từ nay về sau, trong hậu viện này sẽ không còn nô tài bằng mặt không bằng lòng nữa."
Nghe nói như thế, Khúc Khinh Cư mở mắt ra, thở dài: "Ngày xưa ta luôn hướng tới cái thiện, nhưng tới ngày hôm nay ta chợt nhận ra, lấy thiện báo thiện, lấy ác báo ác, như vậy mới có thể đứng vững trong hoàng thất này được."
Mộc Cận cười cười, đặt chung trà trong tay lên bàn gỗ lim tròn, lại thay Khúc Kinh Cư đắp lên chăn mỏng: "Vương phi có thể nghĩ như vậy, cũng là đại thiện." Ở giữa những nha đầu nhất đẳng, nàng lớn tuổi nhất. Lúc trước phu nhân mua nàng vào phủ, tiểu thư chỉ mới có một tuổi, bây giờ tiểu thư đã thành Vương phi, nàng cũng đã qua tuổi hai mươi. Nàng sớm đã nói không muốn lập gia đình, chăm sóc tốt cho Vương phi là ý niệm lớn nhất cả đời nàng, lần thay đổi này của Vương phi, quả thật không thể tốt hơn.
Khúc Khinh Cư nhìn thấy Mộc Cận, đột nhiên lại nghĩ đến ý nghĩa hoa Mộc Cận, dịu dàng kiên định, cái tên này thích hợp với người nữ tử trước mặt này nhất. Đời trước có một nha đầu toàn tâm toàn ý như nàng ấy ở bên cạnh, quả thật là một điều may mắn.
Nhắm mắt lại, Khúc Khinh Cư không nhìn sâu vào đôi mắt chân thành tha thiết của đối phương: "Tâm ý của Mộc Cận, ta hiểu được."
Hốc mắt Mộc Cận ửng đỏ, cũng cười nói: "Lời nói này của Vương phi làm nô tỳ xấu hổ chết đi được." Nói xong, liền che mặt đi ra ngoài.
Trong thư phòng Vương phủ, Hạ Hành khép lại một phong mật tín, vứt nó vào chậu nước, sau đó mới nói với Minh Hòa: "Không cần quản chuyện phía Nam, Đại ca và Tam đệ ầm ĩ kịch liệt, ta cảm thấy rất tốt."
Minh Hòa gật đầu, mắt nhìn mật tín đã tan gần hết trong chậu, ngược lại nói: "Vương gia, đã đánh người của trù phòng, quản sự mới lên cũng thông minh, đã đến chính viện thỉnh tội rồi."
Hạ Hành gật đầu, đối với chuyện này cũng không để trong lòng, nhưng mà lại nói: "Khúc thị là chính thê, nên không thể thiếu thể diện." Nhớ tới Khúc thị mộc mạc ngày xưa giờ ăn mặc hoa lệ, đuôi lông mày khẽ động: "Về phần hành động sau này của Vương phi thế nào, cứ xem trước đã."
Minh Hòa im lặng gật đầu, chuyện của các chủ tử, hắn là hạ nhân nên không thể nhiều lời, nhưng mà hắn cảm thấy Vương phi của hôm nay không giống Vương phi của ngày xưa, không chỉ cách ăn mặc mà ngay cả ánh mắt cũng thay đổi. Hắn thân là tổng quản trong phủ, cũng đã gặp Vương phi không ít lần, cảm thấy trong một cái chớp mắt, Vương phi đã từ con thỏ lông xám biến thành... Hồ ly cái hung hãn?
Ý thức được mình lại ngông cuồng suy đoán chủ tử, Minh Hòa cúi đầu thấp hơn, A di đà phật, nên đánh nên đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip