Chương 6 - Giờ trưa tuyệt vời
Editor: Gà
----------
Ra khỏi Thúy U uyển, Khúc Khinh Cư đưa tay vuốt ve trâm cài bên tóc mai, giật khóe môi, không ngờ Đoan Vương này lại cảm thấy hứng thú với việc diễn trò của nữ nhân. Vừa rồi lúc ánh mắt hắn chạm vào bộ diêu này, thật khiến nàng không đành lòng nhìn thẳng. Vương Gia này cũng thật đáng thương, háo sắc như vậy mà vẫn trốn tránh.
Không biết Vương phi nhà mình đã xem Vương Gia thành một cây cải thìa* trồng trong đất giữa mùa đông, Ngân Liễu nói: "Vương phi, nô tỳ không hiểu, vì sao phải cho Tiễn Vân đến chính viện."
* cây cải thìa: chỉ những người có số phận thảm thương. Nguyên văn Tiểu Bạch Thái: đây là vụ án bắt nguồn từ thời nhà Thanh. (Google)
"Ngươi ngốc thật, chuyện đơn giản như vậy mà không hiểu?" Mộc Cận liếc nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: "Tiễn Vân là người trong phủ, nhất định không quá trung thành với Vân Khuynh. Hôm nay Vương phi có thể đưa Tiễn Vân đến chính viện, ngày mai sẽ có những người khác động tâm. Nước tìm chỗ trũng mà chảy, người tìm chỗ cao mà đi, ai biết mấy người khác bên cạnh thị thiếp có nghĩ đến chỗ cao này không."
Ngân Liễu nhất thời chợt hiểu, lại giật mình vì Mộc Cận hiểu rõ tâm tư Vương phi, nàng đã hơi hiểu vì sao Vương phi đặt Mộc Cận vào vị trí đắc lực nhất, nàng nhìn Vương phi và Mộc Cận, lần đầu tiên nghiêm túc nhận thấy, Vương phi đã không giống ngày thường nữa.
Chuyện Vương phi thu thập vị mỹ nhân hoa khôi của Thúy U uyển kia đã truyền ra ngoài, Khúc Khinh Cư còn chưa trở lại chính viện, dọc theo đường đi đã gặp rất nhiều nha hoàn hành lễ, mà những nha hoàn đó chính là người bên cạnh trắc phi hoặc thị thiếp.
Vừa đến đại môn chính viện, Khúc Khinh Cư đã thấy Ngọc Trâm và Kim Trản đứng ở cửa, nhìn thấy nàng trở lại, hai người cũng lộ vẻ mặt vui mừng bước lên phía trước: "Vương phi, Tiền Thường Tín mang người đến tặng rất nhiều thứ, nói do Vương gia cố ý tặng cho ngài, bây giờ Tiền Thường Tín vẫn còn ở đây, ngài có cần gặp một lần không?"
Khúc Khinh Cư gật đầu một cái, vào phòng ngoài nhà chính của chính viện, thấy Tiền Thường Tín và vài thái giám đang ngoan ngoãn đứng, trên bàn còn để hộp gấm và gấm vóc không nhỏ, nhìn có vẻ không ít.
Thấy Vương phi vào, Tiền Thường Tín hành lễ nói: "Bái kiến Vương phi, những thứ này đều do Vương gia sai nô tài mang đến cho ngài. Vương gia còn nói, nếu Vương phi cần thêm gì, chỉ cần ra lệnh cho hạ nhân đi làm."
"Vậy giúp ta cảm ơn Vương gia". Khúc Khinh Cư mở một cái hộp trên cùng ra, bên trong là một cây trâm Thúy Tước (1), nàng cười khép nắp lại: "Tiền công công cố ý đi chuyến này, đã vất vả rồi."
"Không dám không dám". Tiền Thường Tín vội nói không dám, đôi tay còn dâng lên một hộp gấm tròn chữ Phúc: "Cái hộp này do Vương gia cố ý sai nô tài tặng cho Vương phi, mong Vương phi sẽ thích."
Mộc Cận nhận lấy hộp gấm rồi trình cho Khúc Khinh Cư, nàng mở hộp ra, đuôi lông mày khẽ động, đưa tay lấy ra, lập tức trong phòng xuất hiện vài tiếng than nhỏ.
Đây là một trâm cài hình chim loan, nhưng chế tác rất tinh xảo, khẽ động giống như con chim đang sống muốn giang cánh bay. Mộc Cận đứng gần nhất, thậm chí có thể nhìn thấy mỗi một đường vân trên thân Thanh Loan, con ngươi được khảm bằng thạch mã não thượng hạng, Mộc Cận càng nhìn càng ngây người.
"Trâm cài này thật đẹp." Dù là Khúc Khinh Cư cũng sợ hãi thốt lên, vật như vậy xứng với một câu xảo đoạt thiên công*, kiếp trước nàng cũng chưa từng được nhìn thấy món đồ tinh xảo như vậy. Chắc hẳn đây chính là vật tôn quý của Hoàng thất trong truyền thuyết rồi, Khúc Khinh Cư cười một tiếng, nhìn Tiền Thường Tín: "Làm phiền Tiền công công, bộ diêu này ta rất thích."
[2] Xảo đoạt thiên công: Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời. Xuất xứ của nó bắt nguồn từ Tam Quốc Chí.
Minh Hòa vừa vào cửa đúng lúc bắt gặp nụ cười này, trong lòng cảm thán, quả nhiên nụ cười này xinh đẹp động lòng người quá rồi, ngay cả Phùng trắc phi và Vân Khuynh cô nương, cũng kém hơn vài phần. Hắn không nhịn được nhìn Vương gia ở phía trước, cũng không biết Vương gia nghĩ thế nào.
"Nàng thích nó, cũng xem như nó có đất dụng võ rồi." Hạ Hành đi đến trước mặt Khúc Khinh Cư, cầm lấy trâm cài trong tay nàng, tự tay giúp nàng đổi cây trâm cài kia.
Hạ nhân trong phòng rối rít cúi đầu, Vương gia và Vương phi thân cận bọn họ không thể nhìn, đợi Vương gia tán thưởng thành tiếng, bọn họ mới dám ngẩng đầu lên.
"Quả thật thích hợp với nàng nhất." Hạ Hành lùi về phía sau một bước, nhìn thấy mái tóc đen được cài trâm, lộ ra vẻ hài lòng: "Tóc Vương phi đen như đại*, càng làm nổi bật vẻ đẹp của bộ diêu này."
* đại: than chì dùng để vẽ mày cho nữ nhân thời xưa
Trên mặt Khúc Khinh Cư mang theo nụ cười ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Hành, nàng là một nữ nhân tục tằng, dĩ nhiên thích người khác khích lệ nàng, nhưng người trước mắt khen nàng là người không hề đơn giản, không thể làm nàng tin tưởng đây chỉ đơn thuần là một lời khen ngợi.
Thời gian hai người ở cùng với nhau không nhiều, cho nên đợi sau khi hai người ngồi xuống, không có quá nhiều lời có thể nói, may thay thức ăn đã được dâng lên phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người.
Quy tắc ăn không nói ngủ không nói, để cho hai người im lặng dùng bữa, cũng không có không khí ngột ngạt. Khúc Khinh Cư nhìn dáng vẻ dùng bữa của Hạ Hành, không thể không thừa nhận người nam nhân trước mắt này có dáng vẻ dùng bữa xinh đẹp nhất trong số những người mà nàng từng gặp. Cách giơ tay nhấc chân, vui tai vui mắt hơn so với lễ nghi quý tộc gì đó ở kiếp trước nhiều.
Cái gọi là sắc đẹp thay cơm, dáng vẻ này của Hạ Hành khiến khẩu vị Khúc Khinh Cư ngon hơn, không nhịn được khiến người ta ăn nhiều thêm một chén cơm. Nhưng hành động này ở trong mắt những người khác, lại là 'Ây da, quả thật Vương phi đối với Vương Gia một mảnh thâm tình, có Vương gia ở đây nên ăn nhiều hơn một chén cơm.'
Hạ Hành không nghĩ đến Khúc Khinh Cư lại ăn tự tại như vậy, những nữ nhân khác trong phủ ở trước mặt hắn đều miệng nhỏ ăn canh, nhẹ nhàng dùng món, nhưng sao khi đến chỗ Vương phi này, hắn lại cảm thấy ánh mắt Vương phi nhìn mình thật quái dị.
Dừng cơm trưa xong, Khúc Khinh Cư nhìn thấy nha đầu quỳ gối trước mặt mình giơ cao chậu đồng, nhanh chóng rửa tay rồi cho người ta đứng dậy lui sang một bên.
Hạ Hành liếc nhìn Khúc Khinh Cư, thu tầm mắt lại nói: "Thân thể Vương phi đã khá hơn, Bổn vương cũng yên tâm rất nhiều, sau này hậu viện sẽ do nàng xử lý, có chuyện gì không hiểu cũng không cần lo lắng, Tiền Thường Tín và Minh Hòa là hai quản gia trong phủ, nếu có chuyện gì phiền toái, cứ giao cho bọn họ là được."
Nhận lấy khăn tơ tằm do Mộc Cận trình lên để lau tay, Khúc Khinh Cư nói: "Mấy ngày qua thân thể thiếp thân không khỏe, không thể giúp Vương gia quản lý tốt hậu viện, thật sự không còn mặt mũi nào để gặp Vương gia." Nói xong, lại nhìn Tiền Thường Tín và Minh Hòa đứng trong góc: "Hai người bọn họ quản lý chuyện lớn nhỏ trong phủ rất tốt, chắc hẳn sau này thiếp sẽ không còn nhiều chuyện phiền lòng đâu."
Nghe Vương phi nói xong, hai người Tiền Thường Tín và Minh Hòa càng cúi thấp đầu, tỏ vẻ nhún nhường và tôn trọng. Cho dù trước mắt bọn họ là người đắc lực của Vương gia, nhưng Vương phi mới là nữ chủ nhân chân chính của Vương phủ, Vương phi trông coi hậu viện chính là việc thiên kinh địa nghĩa, nô tài như hai người bọn họ là cái gì chứ?
Đặt nước trà súc miệng qua một bên, lau sạch khóe môi mình, Hạ Hành nhìn Vương phi rồi nở nụ cười lười biếng dựa vào ghế, giương môi: "Hậu viện này để bọn họ quản thì không giống nhau, sau này nàng vẫn nên phí tâm rồi." Hắn rũ mí mắt xuống, nhìn chén trà Thanh Hoa trên bàn trước mặt, tựa như không cần xem trọng nữ nhân hậu viện: "Nàng là chính phi của Bổn vương, những người khác không sánh bằng nàng."
Lời này được xem như nam nhân Hoàng thất hứa hẹn với thê tử của mình, Khúc Khinh Cư liếc nhìn Hạ Hành, vừa lúc nhìn thấy đối phương ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời để cho nét cười trên gương mặt mình càng thêm trở nên ấm áp, dường như là vợ chồng già đã nhiều năm, làm cho người ta không thể nhìn ra nửa điểm không đúng.
"Thiếp vô năng, chỉ có thể cố gắng thử một lần, không yêu cầu gì khác, chỉ cầu Vương gia lúc về nhà sẽ được thoải mái mà thôi." Khúc Khinh Cư cười đến rực rỡ: "Vương gia tin tưởng thiếp như vậy, là chuyện may mắn của thiếp."
Hạ Hành nhìn nụ cười sáng rỡ của nữ nhân trước mắt, nhớ đến xuất thân của nàng, tuy là tiểu thư con vợ cả của phủ Xương Đức công, đáng tiếc ra đời không lâu mẹ đẻ đã qua đời. Mà chuyện Xương Đức công yêu thích kế phu nhân đã sớm truyền khắp Kinh thành, thậm chí có tin đồn lúc nguyên phối mang thai Xương Đức công đã mập mờ với kế phu nhân rồi, thậm chí còn mượn thơ để biểu đạt tình cảm của mình với kế phu nhân. Đợi nguyên phối qua đời, Xương Đức công đã vội vàng đón kế phu nhân vào cửa. Thậm chí ngay cả cô nương trong phủ đều dùng chữ trong 'Lạc Thần phú' để đặt tên, khiến không ít phu nhân tiểu thư trong Kinh thành ghen tỵ đến chết. Thật ra khiến người ta quên béng đi vị phu nhân Xương Đức công đã qua đời và nữ nhi đáng thương mới ra đời không lâu.
Nghĩ vậy, bản thân cảm thấy vị Vương phi này lấy chữ trong câu "Tiễn viễn du chi văn lý, duệ vụ tiêu chi khinh cư" làm tên. Đặt cho nữ nhi con vợ trước sinh ra một cái tên biểu hiện mình và phu nhân hiện tại vô cùng thâm tình, thật không biết Xương Đức công này thâm tình hay vô tình đây, nhưng duy nhất có thể khẳng định rằng nữ nhi con vợ trước rất đáng thương, cũng may nàng còn có một vị cữu gia đáng tin, nếu không nhất định không thể sống đến trưởng thành như vậy. Hạ Hành sinh ra ở Hoàng thất, rất rõ ràng những thủ đoạn u ám ấy, tính tình Vương phi vào cửa khá chậm chạp, hắn cũng không bất ngờ. Ngược lại hai ngày qua, hành xử của Vương phi đã thật sự khiến hắn ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Vương phi nhà mình ngày thường vì mạng sống mà vẫn luôn chịu đựng ở phủ Xương Đức công, đến Vương phủ mới dần dần lộ ra tính cách thật ư?
Khúc Khinh Cư không cảm thấy hứng thú với suy nghĩ của Hạ Hành, nàng nở nụ cười tựa lưng vào ghế, đợi Hạ Hành lên tiếng lần nữa. Người nam nhân này không đơn giản, nàng cũng không muốn lèm nhèm mở lời, khiến bản thân càng thêm không thoải mái.
"Vương phi không cần lo lắng quá nhiều, nàng là Vương phi của Bổn vương, thân phận tôn quý, nếu hạ nhân trong phủ làm không được, cứ việc đuổi đi là xong." Hạ Hành hơi híp mắt lại: "Phủ Đoan Vương ta không chấp nhận loại hạ nhân khi dễ giấu diếm bề trên."
"Vâng." Khúc Khinh Cư cười cười, chuyển chủ đề đến một số việc nhỏ không quan trọng.
Hai người lại nói chuyện với nhau gần nửa nén hương, Hạ Hành mới đứng dậy nói: "Nàng vừa khỏe, buổi chiều nghỉ ngơi một lát, buổi tối ta lại đến."
Phát hiện Hạ Hành đã đổi từ xưng hô 'Bổn vương' thành 'Ta', Khúc Khinh Cư lập tức hiểu rõ, ít nhất vị Đoan Vương này đã có sự kính trọng với nàng, nàng đứng dậy tiễn người đến cửa, mắt thấy người nọ dần dần đi xa, mới thu lại nụ cười trên khuôn mặt.
Phía sau Mộc Cận đi lên, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, do dự một chút rồi nói: "Vương phi, ban đêm Vương gia đến đây, cần phải làm gì ạ?"
Khúc Khinh Cư nhíu mày, hôm nay đã có dáng vẻ này, nàng còn không đến mức kiểu cách không nguyện ý cùng giường chung gối với Vương gia, dùng khăn tay chấm chấm gương mặt không có mồ hôi: "Nên như thế nào thì như thế đó, ta đi nghỉ ngơi một lát, lát nữa hầu hạ ta tắm rửa."
Thấy vẻ mặt Vương phi vẫn như bình thường, trên mặt Mộc Cận mới lộ ra vẻ cười nhạt lần nữa nói: "Nô tỳ kêu người đi chuẩn bị."
Gật đầu, Khúc Khinh Cư rũ mắt xuống, vuốt vành tai, nhanh như vậy sẽ phải ở cùng với người không quen rồi, thật sự hơi khó xử.
* Trâm Thúy tước
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip