11

Cuộc sống không phải lúc nào cũng tiếp diễn theo cách người ra mong đợi.

Đúng vậy nhỉ, Hoseok?

Chú mày đâu thể đảm bảo mọi dự đoán của bản thân đều chính xác, đảm bảo mọi người sẽ đưa ra quyết định giống như mình?

Tôi tự nhủ, lại nhìn vào gương một lần nữa. Thế nhưng mặc cho dòng nước ấm đang liên tục xối thẳng xuống đầu, qua tóc, qua cổ làm ấm cơ thể, nét mặt Jung Hoseok trong đó vẫn chẳng khá hơn là bao.

Tôi không thể kìm chế được sự hỗn loạn của chính mình, dứt khoát tắt vòi nước, lau khô người, lại tròng vào mình một chiếc áo choàng tắm dày dặn rồi mở cửa, tiến thẳng về phía ban công. Nếu có Jimin ở đây bây giờ, nhóc ấy hẳn sẽ có cách khiến tôi thấy khá hơn.

Chỉ là Jimin bây giờ còn có thời gian ở đây sao? Sau khi em ấy đã công khai với mọi người "bến đỗ" của mình và rồi chỉ còn một bước cuối cùng là hai đứa có thể thực sự ở bên nhau, ngay trong chính ký túc xá này của chúng tôi?

Gió đêm vẫn như có như không thổi tới, thỉnh thoảng vờn lên mấy lọn tóc còn ướt nhưng hoàn toàn không giúp tôi tìm thấy dù chỉ một chút cảm giác dễ chịu như mọi lần. Nhưng chờ đến khi tôi xoay người chuẩn bị quay vào phòng, cửa ra ban công đã lần nữa mở ra.

Là Namjoon.

"Này, vẫn không thoải mái với kết luận hả?" Namjoon từ từ tiến lại gần tôi, trên tay rõ ràng còn mang theo 2 ly đồ uống nóng còn mùi hương từ người cậu ấy hiển nhiên là từ sữa tắm của tôi.

Nếu là mọi lần, chắc tôi sẽ lại phải càm ràm cậu ấy vài lần. Chỉ là hôm nay thì tôi hoàn toàn không còn tâm trạng này nữa.

"Sao cả cậu và anh Jin đều dễ dàng chấp nhận hai đứa nó như thế?" Tôi chẳng nhìn Namjoon, quay người nhìn ra phía ngoài, hai tay gác lên lan can cố gắng thở ra một hơi để điều tiết tâm trạng. Nhưng chưa kịp chờ tôi bình tĩnh, Namjoon đã đáp lời, gần như là thản nhiên.

"Vậy sao cậu lại khắt khe với hai đứa nó như thế?" Cậu ấy chuyển qua cho tôi một ly trà mật ong. Loại mà uống vào có thể làm người ta được thư giãn đôi chút.

Cuối cùng tôi vẫn nhận lấy.

"Tớ nói rồi, cậu thử nghĩ đi, nếu bây giờ chúng ta không thức tỉnh hai đứa, để đến một ngày hai đứa chia tay, hậu quả sẽ thế nào? Lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm, chưa kể tình cảm cũng sẽ không thể trở lại như trước lúc hai đứa yêu nhau. Tất cả chúng ta đều sẽ khó xử."

Một lí do vô cùng hợp lý, đúng không?

Bởi vì đó cũng là một trong những lý do khiến tôi "từ bỏ" Taehyungie.

Namjoon nghiêng đầu lắng nghe từng lời tôi nói, rồi bất chợt thở dài, dõi mắt ra phía xa. "Làm sao mà cậu cam đoan là hai đứa sẽ không tiến xa? Rằng hai đứa rồi sẽ chia tay?"

Tôi bật cười.

"Không phải mọi chuyện quá rõ ràng hay sao? Chắc chắn là không có kết quả. Nếu đã vậy, sao chúng ta còn phải cố gắng? Sao chúng ta còn phải liều mạng thử thách? Sao chúng ta lại phải đánh cược và chấp nhận rủi ro? Namjoon, cậu nói xem có đúng không?"

Tôi vỗ vai người bạn đồng niên bên cạnh, cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.

Đúng thế mà!

Nếu tôi đã có thể nghĩ như vậy, các anh chắc chắn cũng sẽ nghĩ tới. Mọi người rồi sẽ không đồng ý đâu, không đồng ý để Jungkook và Jimin có tương lai về phương diện đó. Nếu đã là như thế, chờ thêm vài tiếng hay vài chục tiếng cũng đâu là gì?

"Hoseok à..." Namjoon nhìn sang tôi, nhưng ánh mắt của cậu ấy bây giờ có gì đó khiến tôi thấy không an tâm. "Cậu không thấy vậy sao?"

Không thể nào. Namjoon lúc nào cũng là người tỉnh táo nhất, vì sao lần này cậu ấy lại không hiểu?

"Jungkook với Jimin, không giống cậu với Taehyung." Namjoon từ tốn trả lời, nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi gần như lập tức tiếp lời, trong khoảnh khắc vô thức nắm chặt quai ly trà đến trắng bệch. "Không liên quan đến Tae."

"Nhưng cậu đang gắt lên đấy, Hoseok. Bình tĩnh nào. Cả Jungkook và Jimin đều không phát hiện mọi cảm xúc khác thường sớm như cậu để mà kịp ngăn nó lại. Và hai đứa nó thì đều có cảm tình với nhau. Không giống Taehyung, chẳng biết gì hết."

Ừ, Taehyung sẽ không bao giờ biết được, bởi vì tôi đã không cho phép điều đó. Cả tôi và Namjoon. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng qua lâu rồi, qua lâu lắm rồi. Không phải vậy sao? Nếu tôi có thể, tôi đương nhiên cũng hy vọng Jungkook và Jimin có thể.

Chúng tôi vẫn còn thời gian mà.

"Hoseok à, sao cậu không thử nghĩ xem, nếu bây giờ chúng ta từ chối cho hai đứa cơ hội thì sẽ thế nào? Sẽ không có ai vui vẻ hết."

Đúng, sẽ không ai vui vẻ khi bất kì ai trong số những người còn lại phải buồn. "Nhưng rồi mọi thứ sẽ qua thôi, sẽ qua thôi mà. Hơn nữa tớ lo, Joon ạ. Cả hai đứa còn quá trẻ để tính đến sự lâu dài..."

Tôi nhíu mày thật chặt. Cảm giác khó chịu vẫn âm ỉ trong lòng từ khi cuộc họp kết thúc cách đây chưa đầy một giờ. Và kết quả thì rõ ràng là một đáp án mở.

Chờ biểu quyết vào sáng ngày mai ư? Không ai có thể biết trước kết quả cuối cùng là gì.

Tay Namjoon đột ngột quàng qua vai tôi. "Đấy là chuyện của hai đứa nó, kết quả thế nào chả có ai biết. Cũng không phải một mình cậu lo. Mọi người đều nghĩ đến trường hợp cậu nói rồi mà. Làm như anh Jin và anh Yoongi không biết nghĩ vậy, để họ biết được thì cậu chết chắc.

Mà kể ra lo nhất là Taehyung mới đúng, bởi vì thằng bé bắt tay với Jungkook lừa Jimin, rồi lại không nghe Jungkook mà nói mọi thứ cho cậu. Hai đứa kia có mà chịu để em ấy yên qua đêm nay đấy. Với cả, hai đứa mà làm sao, Taehyung thân với chúng nhất, cũng nên là người lo nhất."

Tôi phải bật cười vì lời nói đùa ấy, tâm tình cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

Thôi vậy. Tôi không phải nhóm trưởng, tôi không phải người lớn nhất, cũng không phải người thân với hai đứa nhất. Thế thì vì sao phải khắt khe quá như thế?

Cũng có lẽ Namjoon nói đúng. Có lẽ chúng tôi thật sự nên cho hai đứa một cơ hội. Có lẽ kết quả cũng sẽ không quá xấu như tôi nghĩ.

Chỉ là cho dù kết quả có không quá xấu như tôi nghĩ, có tích cực như Namjoon đã bảo thì cuối cùng cậu ấy vẫn đã có một sai lầm.

Cả Jungkook và Jimin đều không phát hiện những cảm xúc khác thường sớm như tôi, để rồi khống chế được chúng ư?

Đó là thứ có thể khống chế được sao?

Không dễ vậy đâu, Namjoon à...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip