Chapter 1

Thế giới vô phép, 2013.

Emma's POV

Đào tẩu thành công! Cuối cùng thì tôi cũng đã thoát khỏi cái trung tâm nhận nuôi chết tiệt ấy.

Điều tồi tệ là tôi đã hết thức ăn sau vài ngày lang thang ngoài phố. Chai nước của tôi cũng gần cạn kiệt. Không đồ ăn, không thức uống, không có dù chỉ một xu dính túi. Tôi như một con nhóc bụi đời vậy.

Xa xa, tôi nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa. Đói. Cái bụng của tôi kêu gào. Không được ăn trộm, mày nhất định không được ăn trộm! Lí trí của tôi phản pháo.

Và cuối cùng, hiển nhiên là cái bụng đã chiến thắng. Tôi thu hết can đảm và bước vào cửa hàng tạp hóa. Bước tới quầy đồ ăn vặt, tôi nhanh tay lấy một hộp Frosted Bluberries và nhanh chóng giấu nó vào trong áo khoác.

Nhìn ngó xung quanh, tôi để ý thấy một đứa con gái tóc nâu khác đang nhìn mình chằm chằm. Rồi nó bỏ đi. Ôi trời, hi vọng là nó sẽ không nói với nhân viên siêu thị.

Tôi vừa định bước đi thì một nhân viên bảo vệ của siêu thị bước tới và chặn tôi lại ở gian hàng. Bà ta yêu cầu tôi trả lại hộp Frosted Blueberries tôi đã lấy.

Chợt con bé tóc nâu lúc nãy bước tới và lấy hộp ngũ cốc cho vào trong xe đẩy.

- Này, mình tìm cậu từ nãy đến giờ đấy.

"Diễn theo tôi." Nó mấp máy môi. Tôi gật đầu ra vẻ hợp tác.

- Cảm ơn vì đã đợi đến khi mình tìm được xe đẩy.

- Hai cháu đi cùng nhau à? - Nhân viên siêu thị hỏi.

- Dạ vâng, xe của bố mẹ cháu đang đợi ở bên ngoài. - Nó trả lời.

- Được rồi. - Bà nhân viên bỏ đi.

Hú hồn! Suýt thì tôi đã bị tóm gọn và họ sẽ trả tôi về trung tâm nhận nuôi. May mà đứa con gái ấy đến kịp lúc.

- Cảm ơn cậu. - Tôi nói.

Nó quay sang, tay lôi ra cái thẻ tín dụng ra từ trong túi :

- Lần sau, nếu muốn mua thứ gì, hãy mang theo miếng nhựa này.

- Mình sẽ ghi nhớ điều đó. - Tôi quay đi.

- Đợi đã. - Nó nói tiếp. - Bây giờ cậu là một phần vỏ bọc của tôi. Thế nào, đi chung không?

Xem nào. Bạn là một đứa trẻ mồ côi 14 tuổi và bạn đã chạy trốn khỏi trung tâm nuôi nhiều ngày nay, thức ăn nước uống gần như đã hết. Bạn vừa định lấy cắp đồ ăn của siêu thị. Bỗng nhiên, một đứa con gái rơi bụp từ trên trời xuống với cái thẻ tín dụng và rủ bạn đi mua sắm. Còn gì tuyệt hơn?

Đứa con gái đi cùng tôi nãy giờ bỗng trở nên lo sợ. Nó nhìn lại phía sau rồi bảo tôi:

- Khi nào mình ra hiệu thì chạy nhé.

- Hở?

- CHẠY ! - Nó bỗng kêu lên.

Tôi nhìn lại phía sau. Một chiếc xe đang lao về phía bọn tôi. Người lái xe hét lên "Này!" và đuổi theo chúng tôi. Mẹ kiếp! Hết bà nhân viên siêu thị, giờ lại đến ông chú này.

Tôi và đứa con gái vẫn chạy. Nó kéo tôi vào con hẻm nhỏ. Chúng tôi có thể nhìn thấy chiếc xe vẫn lao về phía trước, đang truy lùng bọn tôi.

- Suýt chết! Nhân tiện, mình là Emma. - Tôi nói.

- Lily. - Nó đáp lại. - Đi thôi. Mình biết một nơi an toàn để trốn.

Chúng tôi dừng chân ở một cái hồ gần đó. Tôi và Lily lấy đồ ăn ra và thưởng thức. Thật là tuyệt khi có một người bạn đồng hành, phải không nào?

Hóa ra Lily cũng là trẻ mồ côi như tôi. Cô ấy cũng vừa mới bỏ trốn vài ngày trước. Chiếc thẻ tín dụng là do cô ấy ăn cắp từ người quản lý. Wow, có vẻ như tôi đã gặp được chuyên gia bỏ trốn rồi.

Sau khi ăn xong, tôi và Lily đứng dậy đi tiếp. Chúng tôi sẽ đột nhập vào mấy ngôi nhà bên kia hồ và ở lại đó. Lily nói rằng hiện giờ không có ai ở đó, nên chúng tôi có thể nghỉ lại vài ngày. Chà, ít nhất thì chúng tôi có chỗ ở tạm thời.

Lily's POV

"CHOANG"

Tôi phá vỡ tấm kính ở cửa ra vào và mở cửa.

- Chỗ này được phết ! - Emma gật gù.

- Hey, có cái máy quay kìa. - Tôi chỉ xuống một cái bàn gỗ gần đó. Emma chạy tới và bật cái camera lên.

Chơi với Emma thật là tuyệt. Cô ấy rất tốt. Tôi chưa từng có một người bạn thực sự.

Cô ấy phát hiện ra vết bớt nhỏ hình ngôi sao trên tay tôi. Vết bớt mà tôi đã có từ khi mới sinh ra. Emma nói rằng tôi rất đặc biệt. Sau đó, tôi bèn vẽ một ngôi sao lên tay cô ấy. Như vậy cả hai chúng tôi đều đặc biệt.

- Bạn thân mãi mãi nhé Emma? - Tôi hỏi.

- Mãi mãi. - Cô ấy cười.

Tôi đứng dậy và đi kiểm tra phòng ngủ. Một lát sau, khi tôi quay lại, tôi thấy cái ba lô của tôi đang nằm dưới đất. Tôi vội vàng nhặt nó lên và kéo khóa lại. Cầu mong cô ta vẫn chưa phát hiện ra đống giấy tờ, tôi nghĩ thầm.

- Này, Lily! - Có tiếng Emma gọi tôi từ trong bếp.

- Mình vào ngay đây! - Tôi đáp, không quên giấu nhẹm cái ba lô cùng toàn bộ giấy tờ trong đó.

Tối hôm đó, khi Emma đã đi ngủ, tôi lẻn ra ngoài sân sau cùng đống giấy tờ. Tất cả đều là giấy chứng nhận tôi đã trở thành con nuôi nhà Page mười bốn năm trước. Tôi khinh bỉ họ. Nhà Page toàn những con người giả tạo và đáng khinh. Họ nhận nuôi tôi chỉ vì tiền, chỉ vì tôi là đứa trẻ sinh thiếu tháng tội nghiệp bị đưa đến trung tâm nhận nuôi, và bất kì ai nhận nuôi đứa bé ấy sẽ được chi trả một món hời mỗi tháng.

Cầm chiếc bật lửa trên tay, tôi chậm rãi đốt từng tờ một. Lúc mà tờ giấy cuối cùng cháy xém, tôi biết rằng mình đã không còn quan hệ gì với cái gia đình dơ bẩn ấy nữa. Tôi đã được tự do.

Xong việc, tôi bèn quay vào nhà, lại tiếp tục đi ngủ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Nửa đêm, tôi và Emma bừng tỉnh. Có tiếng phá cửa dưới nhà. Cả tiếng còi xe cảnh sát... cùng những tiếng người cứ gọi tên chúng tôi. Ôi không. Nhà Page... họ tìm ra tôi rồi sao?

- Chúng ta phải trốn thôi, Emma. - Tôi quay sang cô bạn. Nhưng vẻ mặt của Emma bỗng trở nên khác hẳn. Lại là cái ánh mắt kì thị tôi nhận được bao lâu nay, ánh mắt của nhà Page.

Emma?

- Con đây rồi. - Một giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai tôi. Nó làm tôi sởn gai ốc. Lại là người đàn ông đáng kinh tởm ấy.

- Ta và mọi người đã rất lo cho con. Con đã ở đâu vậy? Thật là may khi chúng ta còn được gặp lại con. Con biết không, nhờ có cô gái này mà chúng ta lại được đoàn tụ lần nữa rồi. - Ông ta chỉ tay về phía Emma.- Cảm ơn cháu rất nhiều.

- Không có gì đâu ạ. Đó là việc cháu nên làm.

- Cậu... - Tôi không thể nào nói nên lời.

- Cậu đã có một gia đình. Cho dù cậu có là con nuôi đi chăng nữa, họ vẫn hết lòng yêu thương cậu. Vậy mà cậu lại bỏ đi, và hơn hết, sử dụng tôi như cái vỏ bọc của cậu ư? - Emma giận dữ nói.

- Vậy cậu nghĩ tại sao tôi lại bỏ đi? Hả? Cậu có biết rằng tôi đã phải chịu đựng những gì không? - Tôi gào lên.

- Thôi hai đứa. Coi như chúng ta xong việc rồi đi. Emma này, xe của trại trẻ đang đợi cháu ở bên ngoài đó. - Ông ta lại lên tiếng, cắt ngang, không cho tôi cơ hội để nói lên suy nghĩ của mình. Hèn hạ. Giết người bịt đầu mối.

Emma ra khỏi phòng. Lại thêm một người thân, một người duy nhất tôi có thể tin tưởng, bỏ đi. Tôi cười cay đắng trong lòng. Đã bao nhiêu lần, gia đình Page đã làm những người tôi tin tưởng nhất rời xa tôi? Đã bao lần, tôi vẫn tự nhủ với mình là sẽ không khóc, để rồi nước mắt tuôn rơi?

Chiếc xe của trại trẻ đã trở Emma đi khuất. Và ông ta lại trở về với cái bản chất thật của mình.

Chát.

- Con khốn! Mày đã biết rằng mày sẽ không thể nào thoát khỏi bọn tao rồi cơ mà. - Ông ta cười đắc ý.

- Vậy sao? - Ôm bên má đang ửng đỏ, tôi nhìn thẳng vào mắt con quái thú đang đứng đối diện. - Ông nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đơn thuần là bỏ trốn sao?

Gương mặt ông ta lộ rõ vẻ khó hiểu. Tôi chậm rãi nói tiếp:

- Những tờ giấy khốn nạn đã ràng buộc tôi với gia đình ông, chúng đã bị đốt cháy thành tro rồi. Tôi đâu có ngu mà không thủ tiêu chúng chứ.

- Mày...

- Giờ tôi đã không còn quan hệ gì với gia đình ông nữa. Không phải bây giờ, và sẽ không bao giờ. Biến khỏi cuộc đời của tôi đi, đồ bẩn thỉu.

Rồi tôi xách ba lô lên và đi, bỏ lại người đàn ông kia với nét mặt vẫn chưa hết bàng hoàng. Nếu số phận đã định đoạt như vậy, thì vậy đi. Từ giờ, tôi đã tự do. Nổi loạn. Sẽ không có ai cản bước được tôi.

END CHAPTER 1

Cập nhật nhân vật chính:

1. Lily Page - nữ

- Xuất hiện: Chapter 1

- Thông tin:

+ Tuổi: 14

+ Gia thế nhân vật: Trẻ mồ côi, từng là con nuôi nhà Page

2. Emma Swan - nữ

- Xuất hiện: Chapter 1

- Thông tin:

+ Tuổi: 14

+ Gia thế nhân vật: Trẻ mồ côi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip