Chapter 10

Lily's POV

Tôi phải nói thật, cái trò phép-thuật-bùng-phát-hay-bất-cứ-thứ-gì-họ-gọi-nó này còn mệt hơn cả lúc một đứa con gái on period

Nếu như trong cái thang điểm từ một đến mười của Baymax (vâng, tôi có xem phim hoạt hình), một cơn đau bụng của period đạt điểm 10, thì bây giờ tôi đang ở khoảng mức 80. Không, có lẽ là 100. Cả đời tôi chưa bao giờ mệt đến thế. 

Thử tưởng tượng xem. Một cái máy hút bụi lớn đang từ từ rút cạn hết sự sống từ bạn. Xương của bạn từ từ mềm ra, và tan đi cho đến khi bạn không còn một mẩu nào trong người. Tim bạn ngừng đập, và não bạn bỗng thu nhỏ lại thành kích cỡ của một con zombie. Trong chốc lát, từ một cái bị thịt vẫn còn đầy đủ chức năng, bạn trở thành một đống thạch mềm oặt, đầy nhớt, không sự sống. 

Về cơ bản thì đó là tôi khi vừa tỉnh dậy sáng hôm nay, cộng thêm cơn đau đầu kinh khủng nhất tôi từng trải qua. 

Nhưng dù sao thì, khi tôi tỉnh, Mal đã giải thích cho tôi về cái mớ hỗn độn ở trong đầu tôi từ tối hôm qua, và bây giờ thì tôi đã lết xác được tới phòng ăn. 

Ngay khi tôi ngồi xuống ghế, Jay và Carlos đẩy một chiếc muffin ra trước mặt tôi. 

- Thật hay vì cậu đã khỏe lại. Đây, bọn này lấy trước cho cậu một chiếc bánh rồi đấy. 

Đương nhiên, nếu tôi là một con nhóc ngu đần, tôi sẽ tin ngay và ăn chiếc bánh đó. Nhưng thật tiếc, có lẽ tôi đã làm bọn họ thất vọng rồi. 

- Phải nói là, - tôi nói - các cậu đã đánh giá thấp sự tỉnh táo của tôi rồi đấy. 

Nói đoạn, tôi bóp nát chiếc bánh, để lộ ra một cục sỏi ở bên trong.

- Ấn tượng đấy. - Evie nói. 

- Chuyện. Trò cũ rích, các cậu nên để dành chiếc bánh này cho một ai đó bớt chuyên nghiệp hơn. 

Tôi ném hòn sỏi về phía sau. Hòn sỏi bay về phía quầy đồ ăn và đập vào đầu nhân viên phục vụ. Bà ta bất tỉnh và ngã xuống, ngập trong đống salad khoai tây với đầy mayonese. 

Hội VK trố mắt nhìn tôi kiểu "cậu sắp gặp rắc rối lớn rồi đấy, cô gái". Tôi trả lời: 

- Hãy cứ coi như tôi vừa mới xuất hiện ở đây, và chưa ai trong chúng ta từng nhìn thấy cái bánh muffin nhân sỏi nào cả. 

Tôi gạt vụn bánh xuống dưới đất và dùng chân đẩy nó vào dưới gầm bàn. 


Ngay khi tôi vừa kết thúc bữa ăn sáng của mình, một bà cô giám thị bước vào phòng ăn và yêu cầu tất cả mọi người di chuyển về khu vực sân trường. Và tôi bỗng hối hận vì việc ném đi hòn sỏi ban nãy, đáng lẽ ra tôi nên để dành nó cho bà giám thị thì đúng hơn. 

Khi tôi bước ra ngoài, hiệu trưởng Blanchard đang đứng ở đó, đương nhiên là cùng với chồng bà ta và cô-gái-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Ba người mà tôi đang không muốn đụng mặt vào một buổi sáng sớm với cái tâm trạng bố khỉ này đang đứng trước toàn thể học sinh, chuẩn bị đưa ra thông báo gì đó. 

- Các em chú ý. - Hiệu trưởng Blanchard cất tiếng. - Vào tối hôm qua, ai đó đã đột nhập vào bảo tàng của thị trấn và gần như phá hủy nó. Vì đây là một kẻ sở hữu năng lực mạnh mẽ, vậy nên chúng tôi yêu cầu các em từ bây giờ đến cuối tuần không được ra khỏi kí túc xá khi chưa được cho phép. Ngoài ra, để biết thêm về danh tính của kẻ này, một số thầy cô của các em sẽ hỗ trợ chúng tôi trong công tác điều tra. Vậy nên tất cả các em sẽ được nghỉ học trong vòng ba ngày. 

Cả trường hú hét và chạy tán loạn. Tôi đảo mắt, ngay cả khi trường có học đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn trốn ra ngoài thôi. Lũ học sinh ở đây quả là những đứa nhóc ngoan ngoãn. 

- Này,  - Mal đập vào vai tôi -  cậu sẵn sàng để đi chưa? 

- Đi đâu chưa? - tôi hỏi lại. 

- Đi tìm câu trả lời cho nguồn năng lượng của cậu. Giờ về phòng chuẩn bị đi, và gặp bọn tôi ở ngoài 15 phút nữa. 

Tôi gật đầu và quay trở về khu kí túc xá. 


Đúng giờ hẹn, tôi gặp hội VK ở hành lang. 

- Vậy, chúng ta đi đâu đây? 

- Evie vừa liên lạc với mẹ cô ấy. - Mal trả lời. - Chúng ta sẽ rời khỏi Storybrooke một chuyến.

- Và chính xác thì ta sẽ đi đâu? - tôi hỏi lại. 

- Đến chỗ bố mẹ của bọn tôi, đương nhiên rồi. - Evie đáp. - Và tin tôi đi, mẹ của Mal sẽ có thể giúp cậu với cái vấn đề nhỏ xinh đó ấy. 

Chúng tôi lên sân thượng. Mal ném một cái hạt nhỏ xuống dưới đất, và mặt đất bắt đầu nứt. Một vòng xoáy màu xanh lá cây từ từ hiện ra. 

 - Được rồi,  - cô ấy quay sang tôi - giờ cậu hãy bám chặt lấy tôi.Chuyến đi này có thể sẽ hơi xóc đối với người mới di chuyển lần đầu đấy. 

Tôi chưa kịp trả lời thì Mal đã nắm chặt lấy tôi, và chúng tôi cùng nhảy xuống vòng xoáy ấy. 


Di chuyển theo cách đấy chẳng hay ho một tí nào. 

Khi cánh cổng lại mở ra lần nữa, tôi đã bị văng ra và đập mặt xuống sàn. Cũng may là sàn nhà này có thảm, nếu không thì tôi không biết gương mặt mình sẽ trở thành cái quái quỷ gì nữa. 

Tôi vừa đứng dậy và phủi bụi trên người, thì cánh cửa lại mở ra một lần nữa. Evie, Jay, Carlos bị xô ngã đè lên người nhau, một cảnh tượng hết sức thú vị. 

- Tôi ghét cổng dịch chuyển đậu thần. - Jay, người lúc này đang nằm dưới cùng, lầm bầm. 

Tôi nhìn quanh. Chúng tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ với đủ các loại bình, tranh và một đống đồ dị hợm khác, có lẽ là một cửa hiệu buôn đồ cổ. Ngay sát tôi là một cái tủ kính trưng bày hàng đống búp bê từ đủ các thời kì khác nhau. 

- Mấy cậu không định nằm ở đó mãi chứ hả? - Mal nói, và tôi nhận ra cô ấy đã ở đây từ lúc nào. Ba người kia cũng bật dậy, và chúng tôi đi theo Mal vào trong một căn phòng khác. 


Tôi đẩy cửa. Có ba người khác đang ở trong căn phòng: Một bà cô mặc áo choàng lông, mà tôi đoán là Cruella De Vill, đang cãi nhau với một ông chú có nét Ả Rập - đó hẳn là Jafar, và một bà cô béo khác với chiếc vòng cổ làm từ vỏ sò - chắc là Ursula - nằm trên ghế sofa, liên tục chuyển kênh và càu nhàu "Dạo này chẳng có gì hay ho cả!" 

Bọn tôi đi vào căn phòng, thì Cruella và Jafar đã chặn đứng Jay và Carlos lại, và hai vị phụ huynh bắt đầu hỏi han một đống thứ. Tôi nhìn sang Evie, cô ấy nhún vai và bảo tôi cứ kệ họ, lúc nào mà họ chẳng làm vậy. 

Mal dẫn bọn tôi ra sau một tấm rèm vải, và giờ bọn tôi đang đứng đằng sau một cái ghế bành da. 

- Thưa mẹ, - cô ấy nói, - chúng con đã đến rồi ạ. 

Người ngồi trên ghế bành quay lưng lại, và tôi nhận ra đó là một người phụ nữ với mái tóc vàng và bộ vest màu ghi. Bà cười với Mal, và tôi hơi run người vì điệu cười xảo quyệt ấy. 

- À, con gái của ta. Những ngày đầu tiên ở Auradon thế nào? 

- Tẻ nhạt, mẹ à. - Mal nói - Nó khác hoàn toàn so với lúc ta ở đây. 

- Và Evie nữa này. Bộ váy dễ thương đấy.

Evie đáp:

- Dạ, cháu cảm ơn cô. Mà mẹ cháu đâu rồi ạ?

- À, cô ta đang ở dưới tầng hầm đấy. Dạo này Regina toàn xuống dưới đó, cô ta đang làm cái quái quỷ gì thế không biết! Cháu gọi mẹ cháu lên hộ ta nhé, và bảo cô ta đi mua đồ ăn đi. Không thì gọi pizza hay gì đấy cũng được.

- Dạ vâng. - Evie gật đầu và ra khỏi phòng. 

Maleficent nhìn sang tôi, và thoáng chốc, đôi mắt của bà lóe lên một tia xanh lục. Bà bắt đầu đi đến phía tôi. 

- Vậy thì, đây hẳn là người bạn mà con nhắc đến, phải không? Người đã làm nổ cái bảo tàng chết tiệt đó ấy? 

- Đúng rồi ạ. Tên cô ấy là Lily. - Mal trả lời. 

- Hừm. Quả là cô bé này trông khá giống con. - Maleficent nhíu mày.

- Rất vui được gặp bác, thưa bác Bertha. - tôi bắt tay bà ấy. 

- Không cần phải khách sáo thế đâu. Cứ gọi ta là Maleficent. Quả thật ta cũng không thích cái họ bị gán cho này lắm, kể từ khi chúng ta bị đày đến cái chỗ quỷ quái này. Bảo Regina đừng tự ái nhé, nếu cô ta có nghe thấy ta nói điều này. 

Maleficent xoa xoa tay. Bà lấy ra từ đằng sau một lọ thuốc màu vàng và quay sang tôi: 

- Vậy, chúng ta cùng xem xem thân phận thực sự của cháu là ai nào, phải không Lily? Giờ thì đưa tay cho ta nào. 

- Dạ... vâng. - Tôi hơi lưỡng lự, nhưng tôi cũng đưa tay cho bà ấy xem. 

Maleficent bắt đầu làm phép. Một vầng sáng nhỏ hiện ra trên bàn tay của tôi. Tôi lại cảm thấy thứ mà tôi đã trải qua, khi tôi lần đầu sử dụng phép thuật của mình. Bà lại nhỏ một giọt thuốc màu vàng lên tay tôi. Vầng sáng lóe lên rực rỡ, và bỗng nhiên gần như tất cả mọi vật đều bị hút vào bên trong nó. 

Mal lùi lại phía sau. Ánh điện bỗng giật giật, chập chờn. Những tờ giấy và đồ vật nhỏ xoay vòng trên không trung. Tôi nhăn mặt, và trong thoáng chốc tôi bỗng nghi ngờ khả năng của Maleficent

Bỗng bà ấy ôm lấy đầu của mình và ngưng làm phép. Tất cả mọi thứ đang lơ lửng rơi xuống đất. Tôi thở dốc, cố gắng giữ mình không bị ngã xuống. 

- Mẹ, mẹ có sao không? - Mal chạy đến chỗ mẹ của cô ấy và đỡ bà dậy. 

- Mẹ ổn. Chỉ là.. một cơn đau đầu nhẹ. Có lẽ thế. Ai biết được thời tiết ở Boston sẽ thay đổi thế nào, nhỉ? 

- Vậy, - tôi tiến lại gần - chúng ta có tìm ra cha mẹ cháu là ai không? 

Maleficent thở dài. 

- Ta rất tiếc, nhưng ta đã cố gắng hết sức. Phép thuật của cháu nằm ngoài tầm kiểm soát của ta. 

Tôi đi ra ngoài. Thật là công cốc! Đáng lẽ ra tôi không nên đến đây. Tôi đã hi vọng rằng có thể, chỉ có thể thôi, rằng tôi sẽ biết được một chút về thân phận của mình. 

Mal bước ra ngoài.

- Thật tệ vì cậu không biết được gì cả, Lily. - cô ấy nói với tôi. - Tôi đã nghĩ việc mang cậu đến đây sẽ giúp ích cho cả cậu và bọn tôi nữa.

- Nhắc đến việc mang đi, - Evie bước vào phòng - chúng ta nên về thôi. Gần đến giờ ăn trưa rồi.

Tôi gật đầu. Mal gọi Jay và Carlos, những người vẫn còn đang chơi dở ván game. Chúng tôi tạm biệt các ác nhân, và lại dùng đậu thần để quay về khu kí túc xá.

END CHAPTER 10

Ủa mà mình căn thời gian giỏi gkek á hyhy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip