13
Mashiho đẩy cửa phòng kí túc rồi bước vào, xung quanh một mảng tối đen khiến cho cậu không khỏi cảm thấy cô đơn.
Doyoung không có trong phòng, cậu đoán chắc thằng bé lại chạy sang kí túc của Haruto hoặc Jeongwoo rồi ngủ lại ở bên đó luôn rồi. Vậy cũng tốt, những lúc tâm trạng tồi tệ như thế này, Mashiho chỉ muốn được ở một mình mà thôi.
Lặng lẽ thay một bộ quần áo sạch rồi nằm phịch xuống giường, nguyên tắc của Mashiho chính là như vậy, dù cho cậu có mệt mỏi đến đâu thì cũng không thể mang quần áo bẩn chạy lên giường nằm được. Lúc này cơ thể cậu mới được thả lỏng một chút, suốt cả quãng đường từ cửa hàng tiện lợi về đây, Mashiho chỉ chạy thôi, như thể cậu muốn chạy trốn khỏi sự thật nghiệt ngã này. Nhưng tâm trí cậu, trái tim cậu, mỗi một tế bào trong cơ thể cậu đều như muốn nhắc nhở cậu rằng những gì cậu vừa trải qua đều là thật, Mashiho buồn bã úp mặt xuống gối, mặc cho chiếc gối đã sớm trở nên ướt nhòe.
Mashiho biết không phải là lỗi của anh, cũng không phải lỗi của cậu, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách cậu đã đến chậm một bước mà thôi. Nhưng Mashiho vẫn không thể ngừng khóc được, nỗi buồn tủi và ấm ức trong lòng cậu cứ dâng lên ngồn ngộn như thế, ép những giọt lệ nóng hổi từ trong hốc mắt phải chảy ra, khiến cho Mashiho thật sự kiểm soát không nổi nữa.
Kim Junkyu đứng trước cửa kí túc của Mashiho, hắn do dự một khoảng thời gian rất dài.
Hắn muốn an ủi Mashiho của hắn, nhưng hắn lại sợ chính mình cũng vì đối phương đang đau lòng mà trở nên buồn bã. Hắn muốn cùng cậu chia sẻ những tâm sự chất chứa trong lòng, nhưng hắn cũng sợ bản thân sẽ làm phiền đến cậu. Kim Junkyu phân vân mãi, bàn tay cứ nâng lên rồi lại hạ xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hắn quyết định liều một phen, mạnh mẽ gõ cửa ba tiếng.
Mashiho bước ra mở cửa với đôi mắt sưng húp và mái tóc bù xù, cậu có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Junkyu dịu dàng mỉm cười xoa đầu cậu, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên má còn chưa kịp khô. Bé nhỏ của hắn, thiện lương của hắn, tại sao lại có người nỡ lòng tổn thương đứa trẻ này đây?
"Tiền bối..." Mashiho bối rối cúi đầu, cố gắng không để cho Junkyu nhìn thấy biểu cảm của cậu, "Anh đến đây làm gì ạ..."
"Anh lo cho em." Junkyu trả lời, ánh mắt nhìn Mashiho chất chứa sự chân thành.
Mashiho lắc đầu, bất giác lui về phía sau một bước. Cậu biết Junkyu quan tâm cậu, cậu cũng rất biết ơn, nhưng sự thật thì thường cay đắng, Kim Junkyu không phải là người mà cậu muốn nhận những sự quan tâm ấy, hơn hết nữa lúc này Mashiho chỉ muốn được ở một mình.
"Em không sao ạ. Tiền bối về đi, cũng muộn rồi."
Dứt lời, Mashiho ngay lập tức liền đóng cửa, nhưng lại bị Kim Junkyu dùng chân chặn lại, cánh cửa thô bạo kẹp vào chân khiến hắn kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó như sắp khóc đến nơi.
"Đau quá, Mashi!" Hắn kêu gào thảm thiết, bù lu bù loa trước cửa phòng Mashiho, "Chân anh gãy mất, anh không đi nổi nữa, Mashi ơi Mashi..."
"..." Mashiho bất lực nhìn con người trước mặt, sự phiền muộn trong lòng sớm đã bị thay thế bằng cảm giác phiền phức, làm ơn đi, có cần lố lăng như thế không, chỉ là kẹp một cái chân thôi mà, cậu thật muốn kẹp chết cả người Kim Junkyu luôn cho rồi.
Còn chưa kịp để Mashiho có ý kiến, Kim Junkyu đã tự tiện lết vào phòng, sau đó ngồi xuống chiếc giường của cậu mà nhăn nhó ôm chân. Mashiho đen mặt, tại sao cái con người này dám tùy ý ngồi lên giường của cậu, hơn nữa còn mặc bộ đồng phục đi học từ sáng cho tới giờ mà trèo lên giường cậu?! Mashiho thề, nếu như người trước mặt cậu không phải tiền bối khóa trên, càng không phải hội trưởng hội học sinh, thì cậu đã sớm bay vào sạc cho một trận rồi.
"Để em xem cho ạ." Cuối cùng vẫn là Mashiho chịu nhún nhường một bước, cậu giúp hắn cởi giày và tất, sau đó xức thuốc lên bàn chân trông - chả - có - vẻ - gì - là - bị - thương - cả.
Kim Junkyu lúc này mới hài lòng, thôi không gào thét ầm ĩ nữa, chỉ yên lặng nhìn Mashiho đang chăm chú xoa bóp chân cho hắn, đáy lòng không nhịn nổi mà cảm thấy vui sướng vô cùng. Mái tóc của Mashiho đung đưa trước mắt hắn, bên dưới là lông mi thật dày, cái mũi nho nhỏ cùng khóe miệng xinh xinh đang mím chặt. Junkyu theo thói quen chơi đùa với mái tóc cậu, Mashiho cũng chẳng có ý kiến, coi như là một lời chấp thuận để cho đối phương xoa đầu mình.
"Tiền bối thấy sao rồi ạ? Có còn đau không?" Một lúc sau, Mashiho ngước lên nhìn hắn, đôi mắt to chớp chớp, thật là đáng yêu quá mức cho phép rồi.
Kim Junkyu vẫn cứ đắm chìm trong ánh mắt ấy, quên mất rằng bản thân phải đưa cho Mashiho một câu trả lời. Phải đến khi bàn chân hắn bị Mashiho dùng sức bóp chặt như một lời cảnh cáo, hắn mới giật mình xuýt xoa một cái, thoát khỏi mộng mị với người thương.
"Hả? À... Vẫn đau lắm!" Hắn chột dạ rút chân về, lo sợ sẽ bị Mashiho hành hạ thêm lần nữa, "Nay anh không về phòng được, Mashi cho anh ngủ lại đây nhé!" Nói xong liền lập tức nằm phịch xuống, trùm chăn lên che kín mặt, không kịp để cho Mashiho phản ứng gì.
Mashiho cứng người nhìn chiếc giường yêu quý của mình bị chiếm đoạt một cách nghiễm nhiên, cậu đã đồng ý đâu cơ chứ, rõ ràng là quá vô liêm sỉ mà. Cộc cằn giật chiếc chăn ra khỏi người Junkyu, Mashiho hít một hơi thật sâu để chuẩn bị cho một bài khẩu nghiệp dài, thế nhưng khuôn mặt hết sức tội nghiệp của Junkyu đã khiến cho bao nhiêu lời lẽ cục súc mới chui ra đến cuống họng trôi ngược trở lại vào trong, Mashiho chán nản thở hắt một hơi.
"Anh ngủ ở đây, vậy chút nữa Doyoungie về rồi em nằm đâu?"
"Cạnh anh chứ đâu."
"..."
Mashiho phải nhẫn nhịn lắm mới không xông đến đánh chết cái tên này.
"Để em cõng anh về phòng."
"Không." Junkyu kịch liệt lắc lắc đầu, "Em thì bé, anh thì to như con bò, em cõng làm sao được, anh xót."
"Vậy em qua phòng anh ngủ."
"Ấy ấy thế càng không được." Hắn lắc đầu còn mạnh hơn nữa, "Thằng cùng phòng anh biến thái lắm, em không chịu được đâu."
"... Vậy để em ngủ tạm ở giường Doyoung."
"Anh qua nằm với em."
"..."
Đcm Mashiho nhịn đủ lắm rồi đấy, cậu muốn chửi thề bằng tiếng Hàn tiếng Anh tiếng Nhật rồi đem hắn mang đi bắn pằng pằng pằng có được không!!
Nhưng mà Mashiho chẳng nỡ đâu. Thậm chí khi Kim Junkyu thật sự từ giường phía bên kia bò qua nằm cạnh Mashiho, cậu cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nằm nhích sát về phía tường để chừa chỗ cho hắn, thương binh mà, hôm nay cậu chẳng thèm chấp. Junkyu sung sướng chui vào chăn cùng cậu, khuôn mặt treo một nụ cười toe toét.
"Nói vậy chứ." Junkyu trở lại bộ dáng nghiêm túc, hắn quay sang nói với Mashiho bằng một tông giọng trầm đều, "Anh thật sự rất lo cho em. Phải tận mắt ở cạnh em, chứng kiến em vẫn ổn thì anh mới có thể yên tâm được."
Mashiho gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng thầm nghĩ, cả buổi tối cậu chỉ mải bận tâm với Kim Junkyu, hơi đâu mà dành thời gian suy nghĩ về chuyện của Yoshinori chứ, thật sự tâm trạng cũng đã ổn hơn rất nhiều rồi.
"Em còn buồn không?" Hắn nhổm dậy, mặt đối mặt với Mashiho, ánh mắt sắc bén nhìn cậu như thể muốn đọc hết toàn bộ nội tâm của cậu.
"... Em không."
"Ừ, ngoan lắm." Kim Junkyu cười hì hì, tìm đến mu bàn tay cậu vỗ vỗ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ con.
Vậy là hắn ít nhiều cũng có thể làm được một điều gì đó cho Mashiho rồi. Mashiho không để hắn vào mắt cũng không sao, hắn sẽ chẳng bận tâm, chỉ cần cậu mỗi ngày đều hạnh phúc, ắt hắn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
"Mashiho ơi." Trước khi chìm vào giấc ngủ, Mashiho vẫn còn nghe thấy giọng nói Kim Junkyu vang lên, mơ màng. Cậu không biết hắn đã ngủ chưa, ánh trăng bàng bạc từ bên ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt hắn, từng đường nét thanh tú hiện lên một cách mơ hồ. Junkyu đã thôi không vỗ lên tay cậu nữa, thay vào đó là trực tiếp đặt lên, bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ, trái tim cũng như thể được sưởi ấm dần dần.
"Em đây." Mashiho khe khẽ đáp lại.
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều nhè nhẹ của Junkyu, có lẽ hắn đã thực sự ngủ rồi.
Phải mất một lúc sau, khi mà Mashiho vẫn trằn trọc không ngủ được, cậu nghe thấy Junkyu ú ớ muốn nói gì đó trong giấc mơ. Mashiho ngồi dậy, lo lắng nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt Junkyu đang nhăn lại, miệng thốt ra những câu nói mớ còn chẳng rõ phát âm.
"Mashi đừng buồn nữa nhé."
"..."
"Bởi vì Mashi còn có anh mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip