14

Park Jihoon cảm thấy tình hình nội bộ của hội học sinh dạo này có vẻ không được ổn cho lắm.

Mashiho vốn dĩ rất hay đi theo Yoshinori như một cậu em nhỏ, ở bên cạnh anh tíu tít không ngừng, vậy mà những ngày này lại khác, cậu không còn thoải mái với Yoshinori như trước nữa, trái lại trở nên có phần xa cách, một câu kính ngữ hai câu cũng kính ngữ để nói chuyện với anh. Nhưng nếu chỉ có hai người họ không ổn thì cũng thôi đi, Park Jihoon sẽ chẳng có hơi sức để quan tâm đâu, vấn đề là hội trưởng với hội phó có xích mích nhau kìa.

Kim Junkyu cứ đưa ra ý kiến thì lại bị Yoshinori phản bác, đến lượt Yoshinori lập luận thì lại bị Kim Junkyu chặn ngang mồm, thật sự là cả tuần vừa rồi hội học sinh chẳng có được một buổi họp nào tử tế, tất cả cứ như biến thành sàn đấu tranh biện của hai người bọn họ. Park Jihoon cũng đã quá mệt với việc phải sống trong bầu không khí lạnh lẽo cùng ánh mắt sắc như dao găm không ngừng lườm nguýt nhau của cả hai. Nếu cứ thế này thì các học sinh khác sẽ rút khỏi hội học sinh hết mất thôi, Park Jihoon thầm nghĩ, cậu cũng đang muốn rút lắm rồi đây này.

"Đừng cãi nhau nữa mà." Jihoon bất lực khuyên can, vậy nhưng có vẻ chẳng ăn thua cho lắm, Junkyu và Yoshinori vẫn tiếp tục gân cổ lên để bảo vệ ý kiến của mình.

"Kim Junkyu! Kanemoto Yoshinori! Tao bảo hai người..."

"Mày nín."

"Ông trật tự đê."

Còn chưa nói hết câu đã bị cả hai người chặn họng cái rụp, một người là bạn thân nhất, người còn lại cũng là bạn thân nhì, thậm chí chưa bao giờ từng lớn tiếng với cậu, Park Jihoon cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ bị phản bội, tâm trạng tủi thân ghê gớm.

"Đm tao nhịn chúng mày đủ lắm rồi nhé ngày nào cũng léo nha léo nhéo không mệt à? Tao lại dùng cơ bắp kẹp chết cả hai đứa bây giờ chứ..."

"Mày thử coi?" Kim Junkyu trợn mắt lên với cậu, "Tao là hội trưởng của mày!"

"Ờ í." Park Jihoon cười khẩy tỏ ý khinh thường, "Trong lúc bố mày đang làm hội phó thì không biết mày đã được đẻ ra hay chưa nữa kìa."

Cậu còn muốn được đà nói tiếp nữa, thế nhưng ngay lập tức lại bị Junkyu cùng Yoshinori lạnh lùng đá bay ra khỏi văn phòng hội, sau đó khóa cửa không cho vào. Jihoon đập cửa rầm rầm đến inh cả tai cũng chẳng ai thèm quan tâm, sau cùng cũng chịu bỏ cuộc vì không còn hơi sức đâu để mà quản chuyện hai người họ nữa rồi. Hừ, thích cãi nhau thì cứ cãi nhau, đánh nhau luôn cũng được, thậm chí có chém giết nhau thì ông đây cũng mặc kệ, dòng thứ bạn tồi.

Nói vậy chứ Park Jihoon vẫn cảm thấy mình bị cho ra rìa, trong lòng vô cùng bức xúc, giận dỗi bỏ đi tìm Choi Hyunsuk kể khổ.

Hyunsuk nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, tuy nhiên hắn cũng không dám biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ vỗ vỗ lên vai cái con người đang nhăn nhó mặt mũi kia an ủi vài câu.

"Đứa nào bắt nạt em, em cứ đấm cho nó vài cái là được mà. Park Jihoon cơ bắp thế kia thì ai mà chẳng sợ chứ, đến anh còn sợ nữa là."

"Hừ." Park Jihoon không mấy hài lòng với lời động viên này cho lắm, "Ông cứ đay nghiến việc tôi có cơ bắp thế nhỉ, tôi đi tập là vì ông cả đấy."

Hyunsuk chưng hửng, "Vì anh? Vì anh chỗ nào?" Kể từ ngày Jihoon đi tập gym, cậu chỉ toàn đánh hắn thôi, đau thấy mẹ, chả hiểu vì hắn ở điểm nào cơ chứ, Hyunsuk cảm thấy vô cùng bất mãn.

"Đợt trước ông vì tôi mà đánh nhau với bọn trường bên sứt đầu mẻ trán còn gì, còn bị đuổi khỏi hội học sinh nữa, cho nên giờ tôi phải bảo vệ lại ông, hiểu chưa? Cái đồ ngốc này lắm nữa..."

Park Jihoon vừa nói vừa mạnh bạo khoác vai Choi Hyunsuk siết chặt, bàn tay dí dí lên đỉnh đầu hắn như đang mắng yêu. Hyunsuk ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của Jihoon, ngồi nhích sang một bên tạo khoảng cách với cậu, sau đó nhìn cậu với ánh mắt đầy cảnh cáo.

"Park Jihoon anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được hành động thân mật trong sân trường."

"Không phải chỉ là khoác vai thôi sao? Thân mật chỗ nào kia chứ?"

Park Jihoon ấm ức gào lên. Cậu biết Choi Hyunsuk không muốn công khai mối quan hệ này, được thôi, hắn muốn gì cậu cũng đều theo ý hắn, hắn cật lực giấu giếm chuyện của hai người, chắc chắn Jihoon cũng sẽ không tiết lộ ra. Chỉ có điều Jihoon cảm thấy cậu nhiều lúc phải chịu thiệt thòi, có những khi cậu thèm khát một cái ôm từ Hyunsuk lắm chứ, nhưng hắn sẽ chỉ làm thế khi cả hai người ở trong phòng kín mà thôi.

"Khoác vai cũng không được chặt như thế. Trông có khác gì ôm đâu?"

Hyunsuk nói xong liền phát hiện Jihoon của hắn giận thật rồi, khuôn mặt cậu nhăn lại và chóp mũi dần đỏ ửng lên. Hắn vỗ nhẹ lên vai cậu như thể dỗ dành, sau đó đưa mắt láo liên nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới thơm trộm lên má cậu một cái.

"Jihoon ngoan, lát nữa học xong qua phòng kí túc của anh chơi, anh cho ôm thoải mái."

"Không thèm!" Jihoon mạnh bạo đẩy hắn ra, này rõ ràng là đang dỗi đây mà.

"Không thèm thật à?"

"Ờ..."

Điệu bộ đáng yêu của Jihoon khiến cho Hyunsuk phá lên cười sằng sặc. Jihoon của hắn ấy mà, dù trong mắt người khác cậu có quyền uy đến thế nào, có đáng sợ đến cỡ nào, thì đối với hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ không chịu lớn mà thôi.

"Vụ đi dã ngoại của trường bàn đến đâu rồi?" Hyunsuk thôi không trêu cậu nữa, thái độ trở nên bình thường như thể mối quan hệ giữa cả hai người chỉ đơn thuần là bạn học. Thời gian đầu Jihoon cũng cảm thấy khó chịu lắm, nhưng dần dần cũng đã quen, ở trên trường cả hai chính là bạn khác lớp, chỉ khi nào chỉ có hai người với nhau, Choi Hyunsuk và Park Jihoon mới có thể đường đường chính chính trở thành người yêu.

"Ừ nhỉ." Lúc này Jihoon mới giật mình nhớ ra, "Tại hai cái đứa kia kìa, cứ cãi nhau suốt, đã lên được chương trình gì đâu. Một tuần nữa là đi rồi, thế mà vẫn chưa ra đâu vào đâu cả."

Học kì này trường tổ chức cho toàn bộ học sinh đi dã ngoại ở khu vực ngoại ô, và đương nhiên, vẫn là hội học sinh phối hợp cùng các câu lạc bộ phải lên kịch bản cho chương trình. Vốn dĩ vì chuyện này mà hội học sinh gần đây phải họp hành rất gấp, nhưng nếu Junkyu và Yoshinori cứ như vậy thì có tổ chức hàng trăm cuộc họp mỗi ngày cũng sẽ chẳng làm được việc gì đâu.

"Tôi phải về xem hai ông tướng kia thế nào đây." Jihoon đứng dậy, xoa xoa đầu Hyunsuk thay cho câu tạm biệt, sau đó ghé tai hắn nói nhỏ, "Tan học ở cổng kí túc chờ tôi."

Choi Hyunsuk mỉm cười gật gật, hắn cứ nhìn theo Jihoon mãi cho đến khi bóng dáng của cậu khuất sau dãy hành lang trường học. Hắn biết hắn khiến cho Jihoon suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của hai người, Jihoon chấp nhận ở bên hắn chính là điều thiệt thòi của cậu, nhưng thật sự cách duy nhất để duy trì đoạn tình cảm này chỉ có thể là giữ khoảng cách như vậy mà thôi.

Park Jihoon một lần nữa quay trở lại văn phòng hội học sinh, cậu mặc kệ hai cái con người kia xích mích nhau vì chuyện gì, nhưng việc gì cần làm thì cũng vẫn phải làm cho xong. Nói Jihoon thích lo chuyện bao đồng cũng được, dù sao thì vị trí của cậu cũng chỉ ở trong ban hậu cần, phía trên giao nhiệm vụ gì thì phía dưới làm việc ấy, nhưng vì Junkyu và Yoshinori đều là bạn thân của cậu, cho nên cậu mới phải bỏ thêm thời gian và công sức để hỗ trợ hai người họ. Vậy mà Jihoon lại bị đối xử thế này đây.

"Sao rồi? Hội trưởng Kim, phó hội trưởng Kanemoto?" Jihoon nhìn hai con người ở hai góc phòng, nhàn nhạt buông một câu.

"Như cứt."

Junkyu trả lời, không ngẩng lên nhìn cậu. Hắn cũng muốn làm cho xong việc lắm chứ, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của Yoshinori, hắn lại nhớ đến bộ dạng đáng thương của Mashiho cùng với câu nói đã động chạm đến lòng tự tôn của hắn ngày hôm ấy. Còn Yoshinori, đang yên đang lành lại bị ăn một đấm, chừng nào vết thương trên mặt anh còn nhức nhối thì chừng đó anh vẫn chưa thể làm lành với Kim Junkyu được.

Kim Junkyu vẫn còn đang khó nhọc xử lí những con chữ, đột nhiên cổ tay lại bị Park Jihoon nắm lấy rồi siết chặt, sau đó lôi xềnh xệch về phía Yoshinori như đang lôi một bao cát. Hắn muốn giãy ra nhưng không được, Park Jihoon chính là quá khỏe, một đường dứt khoát kéo hắn về phía bên kia phòng, sau đó thô bạo đẩy hắn vào người Yoshinori, cả hai vì mất thăng bằng mà ngã nhào.

"Đau! Park Jihoon mày làm cái-"

"Tao nhịn đủ lắm rồi." Park Jihoon đấm một cú lên bàn như thể đang đe dọa, bộ dạng uy nghiêm không khác với lúc làm phó hội trưởng là bao, "Tao đếch cần biết chúng mày cãi lộn cái gì, nhưng ngày hôm nay mà không làm cho xong bản kế hoạch, tao đánh cả hai."

Sau đó nghiến răng kèn kẹt, "Muốn giải quyết như hai thằng đàn ông không? Tối nay đi ra sân bóng phía sau trường đánh nhau một trận, đánh xong thì coi như không còn xích mích gì nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip