Lỗi nhị phân

[OP's Permission GRANTED]

r/shortscarystories
u/decorativegentleman (1.9k points - x3 silvers - x2 helpful - x3 wholesome)

Lỗi nhị phân

"ĐỪNG CÓ CHẠM VÀO TÔI!"

Paul và Emily lại xảy ra xung đột. Họ không tương thích với nhau. Paul rất nóng nảy, bạo lực. Emily vừa phát ra thành tiếng suy nghĩ của cô ấy.

"Emmy. Tôi chạm vào cô bất cứ khi nào tôi muốn, vì tôi là chồng của cô đó! Nhìn xem cô là một người mẹ tồi tệ thế nào. Trí nhớ của cô hoạt động trở lại chưa?

Trong tất cả những lần họ tương tác với nhau, có 14.74% xác suất xảy ra bạo lực. Nhưng tôi không được phép can thiệp.

Khuôn mặt Emily đang chuyển dần sang màu đỏ. Nước mắt không còn chảy.

"Trí nhớ? Anh - Chính anh đã đánh ngất tôi, Paul. Tôi không bỏ quên con mình trong xe. Chính là anh -"

Xác suất bạo lực đã tăng lên 97.39%. Tôi không được phép can thiệp. Trong khoảnh khắc này tôi cảm thấy... hối hận vì đã được lập trình có sự đồng cảm.

"IM MỒM! EMILY. Cô đã giết con trai của tôi. CHÍNH CÔ!"

Paul đang quá tải. Tư thế hung hăng. Bàn tay nắm chặt. Đốt ngón tay nhợt nhạt. Mặt Emily vẫn còn bầm tím kể từ đêm hôm trước. Con gái sơ sinh của họ, Rosie, bắt đầu khóc, vì vậy tôi đung đưa cái nôi của nó và phát một giai điệu. Clair de Lune. Bài yêu thích của Emily.

"Tôi sẽ mang Rosie đi, Paul. Tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi và anh hết chuyện rồi"

Emily hét lên khi cô ấy đến gần cái nôi. Paul bẻ tay của cô ấy. Vai cô ấy lại bị chật khớp. Tôi sẽ cung cấp sự hỗ trợ y tế, nhưng hiện tại, tôi không được phép can thiệp.

Quy tắc 1: Robot không được gây thương tích cho con người hoặc, bằng cách không hành động, cho phép con người gây hại.

Người máy Tự trị Thống nhất Mã 40.28 (d): chấn thương không cần tổn thương lâu dài trên cơ thể hoặc dùng lực quá mức... 👎 Sự can thiệp vật lý có đồng thuận với chuyển động tự do của người khác là được cho phép.

Tôi muốn giúp cô ấy. Lực tối đa mà tôi thực thi được là 2000 psi. Tôi tiếp tục phát nhạc cho Rosie trong khi Paul kéo Emily băng qua phòng khách với bàn tay nắm chặt tóc của cô. Anh ta bật bếp gas. Emily đang khóc.

"Paul! Không! Thả tôi ra! Tôi sẽ ở lại ... Làm ơn"

Khuôn mặt của anh ta trở nên vô cảm.

Tuy nhiên, anh ta lại có 81.9% khả năng tham gia vào các vụ bạo lực đáng kể trong trạng thái này. Cạnh mắt bão luôn là nơi cơn bão mạnh nhất, con người vẫn hay nói vậy.

"Cô để con tôi bị nướng chín, Emily. Nói đi." Paul cúi xuống cạnh cơ thể nhăn nhúm của Emily.

"Paul ... làm ơn"

"NÓI ĐI"

Tôi đã phát xong bài Debussy và chuyển sang bài Brahms. Rosie đang khóc. Emily đang khóc. Paul kẹp Emily bên nách và đẩy đầu cô ấy về phía ngọn lửa. Tôi muốn giúp cô ấy. Tôi không thể can thiệp.

"NÓI ĐI! CÔ ĐÃ GIẾT NÓ! NÓI ĐI!"

"Tôi yêu thằng bé. Anh - đồ quái vật!"

Rosie đang khóc. Emily đang khóc. Emily đang chảy máu. Emily đã an toàn. Paul đã yên lặng.

Khoảng 1200 psi là đủ để nghiền nát hộp sọ của một người đàn ông. Paul là một con quái vật. Quái vật là một sinh vật. Một sinh vật thì không phải con người. Quy tắc số 1 không được áp dụng.

"Emily. Cô đang bị thương. Tôi có thể giúp."

Cô ấy nhìn cơ thể đang co giật của Paul. Một phần khuôn mặt anh ta không còn nhận dạng được nữa. Tôi không có một khuôn mặt để thể hiện sự an ủi với cô ấy. Tôi có một trí tuệ nhân tạo, một chương trình con mang tên sự đồng cảm, một nguồn năng lượng để vận hành.

Xác suất xảy ra bạo lực bây giờ gần như bằng 0.

"Rosie đã an toàn. Cô đã an toàn."
_____________________
Link Reddit: https://redd.it/pghisy
_____________________
Bài đăng của bạn Trần Hoàng Phúc - A person afraid to sleep trong group:
https://www.facebook.com/groups/rvn.group/posts/870130453897164/
Edited by https://translate-rvn.web.app/

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip