14. Sập bẫy (H++)

"Không, Rin của tôi không như vậy, trả lại Rin cho tôi." Khoa hoảng loạn đến nỗi ăn nói chẳng cần suy nghĩ, không ai có thể hiểu được em đang cố gắng truyền đạt điều gì.

"Rin của em sao? Được thôi, tôi sẽ trả lại Rin đêm hôm ấy cho em."

Dứt lời, Hoài Nam cúi xuống hôn lên phần cổ trắng nõn của Tấn Khoa, phả từng hơi nóng khiến em run rẩy. Thân hình nhỏ sợ hãi nhưng không dám nhúc nhích, chỉ có thể đưa tay chống lên trước ngực ngăn cản đối phương tiến đến. Tiếng thở càng lúc càng gấp gáp còn tiếng khóc của em thút thít vang lên.

"Em sợ tôi lắm sao?"

"Kh... không, bỏ tôi ra..."

Hoài Nam cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, anh xé toạc chiếc áo phông của Tấn Khoa phô bày ra trước mắt khoảng ngực trắng hồng, anh mút mát từ cổ xuống đến đôi vai nhỏ gầy, đắc chí hôn lên những dấu đỏ dư âm của đêm hôm ấy.

Anh chầm chậm lướt qua từng da thịt tiến đến nơi nhũ hồng còn sưng đỏ, một bên đầu nhũ bị bàn tay trêu đùa kéo căng rồi nhấn xuống khiến nó nhanh chóng cương cứng, còn một bên bị khoang miệng ẩm ướt 'bao vây', anh dùng đầu lưỡi quấn quanh điểm hồng.

Em ưỡn lưng cao, rên nhẹ một tiếng, hai tay của Tấn Khoa vô thức ôm lấy tấm lưng của anh vuốt ve loạn xạ, đôi chân không tự chủ mà cọ vào nhau liên hồi.

Buông tha cho hai đầu nhũ hồng đang sưng đỏ, đôi bàn tay không yên phận trượt xuống muốn cởi chiếc quần phía dưới. Khoa dùng hai tay nắm lấy cạp quần muốn ngăn cản anh nhưng chỉ một chút sức lực không thể nào so với người thân trên, anh kéo thật mạnh chiếc quần xuống rồi quăng nó ra thật xa. Chiếc quần ma sát mạnh với da thịt làm phần da từ đùi xuống đến bắp chân đỏ ửng lên.

Đôi bàn tay của Hoài Nam lần mò xuống nơi tư mật của em, anh dùng ngón tay vuốt ve mân mê cự vật từ ngoài lớp vải mỏng tanh màu đen khiến nó cương cửng lên. Hoài Nam thuận tay cởi chiếc boxer của em ra, anh nắm lấy cự vật đang dựng thẳng mà tuốt lên xuống dọc theo chiều dài.

Tấn Khoa bối rối đến nỗi đôi mắt ầng ậng nước, giọng điệu đầy ủy khuất cầu xin anh.

"Dừng lại đi... hức..."

Anh không quan tâm đến lời cầu xin, ánh mắt đầy dục vọng nhìn lên gương mặt đỏ bừng bừng đang thở gấp của em chỉ khiến anh càng thêm thích thú.

Cự vật bị kích thích, bụng dưới không ngừng run rẩy, Khoa không thể chịu đựng được nữa, em bắn thứ dịch nhầy trắng sữa ấy ra tay của anh. Hoài Nam giơ bàn tay dính thứ dịch nhớp nháp ấy lên trước mặt Tấn Khoa mà ra lệnh.

"Liếm!"

Tấn Khoa bất đắc dĩ phải làm theo mệnh lệnh của anh, em dùng lưỡi liếm từng ngón tay đến lòng bàn tay anh. Hoài Nam đắc chí nhìn người con trai trước mặt ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của mình. Nhìn cách em dùng lưỡi di chuyển trên bàn tay, đầu anh như muốn nổ tung, nảy sinh lòng tham mà muốn chiếm đoạt cho riêng mình.

Hoài Nam tách đôi chân của em ra, không kiêng dè mà nhìn thẳng vào hạ bộ đang không ngừng rỉ nước. Anh cúi xuống, đưa đầu lưỡi vào bên trong tiểu huyệt khuấy đảo. Cảm nhận được sự công kích, em ưỡn cao người, hai bên đùi nhạy cảm kẹp chặt lại đầu của anh.

Cơ thể của Hoài Nam nóng bừng bừng, thân thể không thể chịu được nữa, anh nhanh chóng tự thoát y cho bản thân.

Nhân cơ hội anh không để ý, Tấn Khoa ngồi bật dậy, em co hai chân lên, lấy tấm vải của chiếc áo phông đã bị anh xé rách che chắn cơ thể, ngồi lùi về mép của chiếc sofa.

Hoài Nam thấy con cừu nhỏ của mình như vậy, anh cười nhếch mép, tiến đến nâng nhẹ cằm của em lên.

"Em có biết mình làm như vậy gợi tình hơn lúc nằm dưới thân tôi không hả?"

Anh giật phăng tấm vải ra khỏi cơ thể em, đôi chân vẫn như cũ bị tách ra thành hình chữ M, anh mạnh bảo đưa thẳng hai ngón tay vào bên trong nơi tiểu huyệt ẩm ướt quấy nhiễu. Tấn Khoa đã sai rồi, em nhăn mặt, khuôn ngực phập phồng, phát ra những tiếng rên rỉ, nơi ấy không ngừng siết chặt lại trước sự tấn công mạnh bạo của anh.

"Em sai rồi Tấn Khoa ạ! Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi được đâu. Đừng cố gắng nữa hãy tận hưởng đi!"

Anh lấy cự vật của mình cọ xát qua lại trước cửa tiểu huyệt. Tấn Khoa cảm thấy khó chịu không thể thở nổi, cơ thể em lúc này ngứa ngáy vô cùng, em muốn anh đưa thứ gân guốc ấy vào bên trong.

"Hức... em muốn nó... hức... cho nó vào..."

"Gọi tên tôi!"

"Hức... Phạm Vũ Hoài... Nam... aaa..."

Cự vật lớn được anh đâm thật sâu vào bên trong, hai người cùng rên lên thành tiếng, Hoài Nam ôm lấy eo nhỏ của em, hạ thân bắt đầu hoạt động.

Anh thúc mạnh bạo ngay từ những lần đầu tiên, Khoa chưa thích nghi được em cảm thấy đau đớn vô cùng. Em bám chặt vào thành ghế sofa, nhắm chặt mắt lại tận hưởng.

Hoài Nam làm em rất đau nhưng cũng rất sung sướng khiến em chìm vào khoái lạc của ngọn lửa dục vọng, hai tay đặt trên cơ ngực săn chắc của anh, em ngửa cổ thở dốc, miệng xinh vô thức phát ra những tiếng rên rỉ.

Tốc độ càng lúc càng tăng lên, tiếng va chạm da thịt vang khắp căn phòng, Hoài Nam đã đưa Tấn Khoa lên đến cao trào, em mất hết lí trí, đầu óc trống rỗng, thân thể của em bây giờ đang nằm trong thân thể của anh.

"Nơi đây thật sự rất khít... giống như chúng ta sinh ra là dành cho nhau vậy..."

Hoài Nam rút cự vật ra khỏi nơi ấm nóng ấy, không kịp để em định thần lại, anh lật người em lại. Tấm lưng trắng nõn ấy thật sự có gì đó rất cuốn hút, anh tham lam hít hà mùi hương đặc trưng của em, cắn nhẹ lên bờ vai gầy ấy.

"Đưa cao mông lên cho tôi" Anh vỗ thật mạnh vào bờ mông cong.

Em làm theo yêu cầu của anh, bàn tày bám chặt vào thành ghế sofa, đôi môi mím chặt lại. Hoài Nam nắm lấy cự vật đâm thẳng vào bên trong tiểu huyệt. Cú thúc nhẹ nhàng đầu tiên khiến em hụt hẫng vô cùng, Khoa đã quen với tốc độ nhanh và mạnh bạo của anh, em muốn nhanh hơn, muốn mạnh bạo hơn...

"Hức... chậm..."

Một câu nói của Tấn Khoa làm cho Hoài Nam cảm thấy khó chịu, anh tăng tốc độ lên khiến cho chiếc sofa di chuyển theo nhịp ra vào của hai người. Em thật sự sợ hãi Hoài Nam rồi, em khóc nấc lên vì quá đau đớn.

"Hức... chậm lại... hức..."

"Đó là điều em muốn, tận hưởng nó đi."

Tấn Khoa không thể chịu thêm nữa, cơ thể nhỏ không ngừng run rẩy, em gục thân mình xuống, em muốn dừng lại nhưng người thân trên thì không.

Nhìn thấy đường cong mê người của em, Hoài Nam thích thú vuốt ve thứ đẹp tuyệt trần ấy rồi dừng lại ở cặp mông căng tròn xoa nắn, thật sự rất đàn hồi và mềm mại.

"D... dừng lại đi... aaa..."

Nơi tiểu huyệt bỗng dưng thắt lại khiến Hoài Nam không tự chủ được mà bắn toàn bộ vào bên trong em, anh thở hắt một hơi, đúng là tiểu mĩ thụ lúc nào cũng làm anh phát điên mà.

Hoài Nam bế Tấn Khoa vào lòng mình, anh kéo em vào nụ hôn sâu, kĩ thuật hôn tuyệt đỉnh của anh làm em mê man. Kết thúc nụ hôn, họ kéo ra với nhau một sợi chỉ bạc, Tấn Khoa mệt mỏi tựa vào bờ vai của anh, phả từng hơi thở ấm nóng vào gáy chàng trai ấy. Em mơ màng nhìn khuôn mặt góc cạnh của Hoài Nam, đúng là anh- người con trai mà em hằng nhớ mong...

"Đinh Tấn Khoa, em là của một mình Phạm Vũ Hoài Nam thôi được chứ?"

"Em là của anh, xin đừng bỏ rơi em nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip