Albie x Reader: 🔞 NSFW 🔞
Thể loại: The witch and the child AU, NSFW, Spicy 21+🔥🔥🔥
--------
Ánh sáng trong đêm tối
--------
Gió đêm rít qua những cành cây khô cằn, những nhánh trơ trụi vươn lên bầu trời đen đặc như những bàn tay xương xẩu của kẻ chết đói. Trên cao, mây đen vần vũ, nặng trĩu nước mưa, kéo cả bầu trời trĩu nặng buồn thương.
Từng giọt mưa rơi xuống mái ngói nứt nẻ của ngôi đền bỏ hoang, âm thanh thê lương như tiếng nức nở ai oán của những linh hồn bị lãng quên từ hàng thế kỷ trước.
Ở bên kia thành phố, ánh sáng điện lung linh nhảy múa trên những tòa nhà chọc trời. Những con đường lớn rực rỡ ánh đèn, ô tô vun vút lao đi trong những làn gió lạnh lẽo, kéo theo khói bụi và hơi ấm loài người.
Một thế giới hiện đại, ồn ào, náo động và đầy thờ ơ.
Không ai còn tin vào những truyền thuyết cũ kỹ, vào phép màu hay những sinh vật siêu nhiên từng được nhắc tới trong những trang sách cổ đang dần mục nát trên kệ thư viện quên lãng.
Nhưng nơi đây, trong góc khuất nhất của thành phố nơi mà đèn đường chỉ còn là những vệt sáng yếu ớt, nhợt nhạt, nơi những con đường mấp mô đá vụn chẳng có tên trên bản đồ – một phần quá khứ vẫn âm ỉ thở.
Một mảnh ghép nhỏ bé, bền bỉ, cố chấp không chịu tan biến theo thời gian.
Em, một phù thủy cuối cùng còn sót lại của dòng tộc lẫy lừng, sống ẩn mình giữa thế giới loài người.
Em không già đi. Thời gian dường như bất lực trước cơ thể em.
Da em trắng tựa tuyết đầu mùa, tựa như chưa từng bị ánh nắng chạm vào. Đôi mắt em sâu thẳm, u buồn, như vực tối có thể nuốt trọn cả những bí mật xưa cũ nhất. Mái tóc dài, suôn mượt như tơ, buông rũ xuống đôi vai gầy. Giọng nói của em nhẹ nhàng, dịu dàng, như bài hát ru buồn bã của những mùa đông xa xưa.
Để không gây chú ý, em chọn sống trong căn nhà gỗ nhỏ lọt thỏm giữa khu rừng lãng quên, nơi mà ngay cả những người tò mò nhất cũng hiếm khi dám đặt chân tới.
Một nơi bị bao phủ bởi những lời đồn ma quái, về những bóng đen lướt qua cửa sổ lúc nửa đêm, về tiếng thì thầm gọi tên trong gió.
Đêm đó, một cơn bão bất ngờ kéo tới, giận dữ quật vào khu rừng u ám, gió tru lên như bầy sói hoang lạc lõng. Em đang lom khom nhặt từng nhánh cây thuốc, ướt sũng dưới cơn mưa nặng hạt, thì nghe thấy một âm thanh yếu ớt lẫn trong tiếng gió rít – tiếng khóc.
Một tiếng khóc nhỏ bé, mỏng manh, như sợi chỉ mong manh giữa bầu trời đen đặc.
Chân trần lội bùn, váy áo lấm lem, em lần theo tiếng khóc ấy tới ngôi đền cổ đổ nát. Những bức tường loang lổ rêu phong, mái ngói vỡ vụn để mặc nước mưa rỉ rả chảy qua. Và dưới mái hiên nứt nẻ, trong ánh chớp sáng lóe, em nhìn thấy nó.
Một đứa trẻ. Bé nhỏ, đơn độc, cuộn mình trong tấm khăn mỏng manh rách nát. Khuôn mặt cậu bé tái nhợt, hơi thở yếu ớt như sắp tắt lịm dưới cơn mưa lạnh thấu xương.
Không một ai, không một dấu vết để lại. Chỉ có gió, mưa, và nỗi tuyệt vọng lặng lẽ bao trùm.
Không chần chừ, em ôm lấy đứa trẻ, cảm nhận hơi ấm hiu hắt cuối cùng của sinh mệnh mong manh ấy.
Áo em ướt đẫm, thân thể run rẩy, nhưng em vẫn dùng hơi thở mình, phép thuật còn sót lại trong mạch máu, để truyền sức sống cho đứa trẻ.
Khi đôi mắt tím nhạt ấy hé mở, em đã biết: cậu bé này là một phần định mệnh của đời mình.
Em đặt tên cho cậu: Albie.
Ánh sáng nhỏ bé trong đêm tối dày đặc.
--------
Năm tháng âm thầm trôi qua như nước dưới đáy sông, lặng lẽ mà không thể cưỡng lại.
Albie lớn lên dưới mái nhà nhỏ ấy, giữa mùi hương dịu ngọt của cây thuốc phơi khô và ánh nắng nhạt hắt qua những ô cửa cũ kỹ.
Cậu bé ít nói, trầm lặng, với đôi mắt tím ngọc quan sát thế giới bằng cái nhìn xa cách, như thể giữa cậu và tất cả mọi thứ xung quanh luôn tồn tại một lớp sương mù vô hình.
Ngày nắng đẹp nhất, cậu cũng chỉ ngồi dưới tán cây, lưng dựa vào gốc cổ thụ, đọc những cuốn sách cổ dày cộm. Ánh mặt trời dường như khiến cậu khó chịu; da cậu nhạy cảm như lụa, chỉ cần một tia nắng gắt cũng có thể để lại những vệt đỏ rát trên cổ tay trắng mịn.
Em sớm nhận ra: máu trong Albie không thuần khiết.
Cậu là con lai – một nửa ma cà rồng, một nửa con người. Một sinh thể giữa hai thế giới, chẳng hoàn toàn thuộc về cái nào.
Và em, cũng là một kẻ dị biệt. Một phù thủy lẻ loi, sống lẫn vào dòng chảy thờ ơ của nhân gian, trôi dạt qua bao thế kỷ.
Hai kẻ cô đơn, trong một góc khuất bị lãng quên của thế giới.
--------
Albie từ một cậu bé yếu ớt, mong manh, dần lớn lên thành một chàng trai gọn gàng, điềm tĩnh.
Cậu cao 1m64, dáng người nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi. Từng đường nét trên cơ thể đều tinh tế, săn chắc, như được chạm khắc bằng bàn tay của vị thần cũ kỹ nào đó.
Dưới những lớp áo len dày là những múi cơ bụng mờ hiện, ẩn dưới làn da trắng như sứ, đủ khiến bất cứ ai lỡ nhìn thấy cũng phải ngừng thở.
Mái tóc Albie là một tuyệt tác – màu kem nhạt như ánh trăng non, mềm mại như tơ, lúc nào cũng rủ nhẹ trên vầng trán thanh tú. Đôi mắt tím sâu thẳm ấy vẫn lạnh lùng, lãnh đạm, chỉ có khi nhìn em, ánh mắt ấy mới nhuốm một chút ấm áp mong manh, như ánh sáng yếu ớt của ngọn nến trong đêm bão.
Tình cảm giữa em và Albie không còn đơn thuần như ngày cũ.
Cậu bé từng ríu rít gọi em là "chị", ôm lấy váy em mà cười giòn tan. Nhưng giờ đây, trong những đêm dài tĩnh mịch, khi gió gào qua những khe cửa, khi căn nhà chỉ còn bóng tối và nhịp tim đập khẽ, ánh mắt Albie nhìn em sâu thẳm và khát khao.
Ánh mắt của một người đàn ông.
Em biết.
Em đã biết từ rất lâu rồi.
Và em, trong những đêm dài cô đơn, cũng chẳng thể dối lòng mình.
Dục vọng âm ỉ như ngọn lửa nhỏ cháy âm thầm trong lồng ngực, thiêu đốt từng mảnh bình yên cuối cùng em cố giữ. Em không thể – không được – để nó bùng lên. Em là phù thủy, là kẻ gác đền cho những linh hồn lạc lối, là người dẫn lối cho ánh sáng yếu ớt còn sót lại giữa thế giới tối tăm này. Em không được để bản thân sa ngã.
Nhưng mỗi đêm, khi tiếng gió rít lên ngoài khung cửa, khi mưa gõ lộp bộp trên mái nhà, em lại mơ thấy đôi bàn tay lạnh giá của Albie chạm vào da thịt mình, lại cảm nhận những cái vuốt ve dịu dàng nhưng cháy bỏng lướt trên thân thể nhạy cảm.
Em thức dậy, tim đập loạn nhịp, cơ thể ẩm ướt vì những cơn mộng tinh không thể kiềm chế.
Trong bóng tối, một mình, em khẽ đưa tay xuống, dò dẫm chính cơ thể mình, vùi mặt vào gối để những tiếng rên rỉ mơ hồ không thoát ra khỏi cổ họng. Những ngón tay run rẩy lướt trên làn da mềm mịn, chạm vào nơi mềm yếu nhất, tìm kiếm sự giải thoát tạm thời khỏi ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.
Em tưởng rằng mình đủ cẩn thận.
Nhưng em quên mất – đôi tai thính nhạy của giống loài ma cà rồng.
Ở phòng bên cạnh, trong bóng tối đặc quánh, Albie nằm im, lắng nghe từng âm thanh mỏng manh em cố giấu.
Mỗi tiếng nỉ non, mỗi nhịp thở gấp gáp của em như những ngọn roi mềm quất thẳng vào lòng kiên nhẫn đang cạn dần của cậu.
Albie cắn chặt răng, bàn tay siết lấy ga giường nhàu nhĩ. Nhưng rồi cậu cũng chẳng thể kiềm được.
Trong bóng đêm, Albie tự giải thoát cho mình, thầm gọi tên em trong hơi thở đứt quãng, để dục vọng âm thầm chảy tràn trên da thịt non trẻ, để tình yêu và khát khao cấm kỵ ấy tiếp tục lớn dần, lớn dần...
Không thể quay đầu lại được nữa.
Cả hai đã không còn đường quay đầu từ rất lâu rồi.
--------
Buổi sáng hôm ấy, mây xám trôi lững lờ trên nền trời London u ám, ánh nắng nhạt nhòa như vệt mực bị nhòe trong cơn mưa mỏng. Em khoác chiếc áo choàng nhẹ, kéo sụp mũ che đi phần lớn khuôn mặt, rảo bước len lỏi qua những con phố lát đá ẩm ướt.
Chợ trời hôm nay đông nghịt người, mùi bánh nướng mới, mùi gia vị cay nồng, cả mùi len ẩm và sắt rỉ quyện thành thứ hương vị đặc trưng không thể nhầm lẫn.
Em cần mua thêm ít đồ ăn – thứ cho em và cả cho Albie, người bé nhỏ ấy, giờ đây đã lớn hơn, cao lớn và trầm lặng, nhưng trong mắt em vẫn là đứa trẻ năm nào cuộn tròn trong chiếc khăn giữa trời mưa lạnh lẽo.
Đang mải lựa chọn vài quả táo đỏ mọng, em bỗng cảm nhận được một ánh nhìn. Quay đầu lại, một chàng trai đứng tuổi thanh xuân đang mỉm cười, ánh mắt trong veo như trời xanh sau mưa.
"Xin lỗi, cô đang chọn táo à? Để tôi giúp một tay được không?"
Giọng nói trầm ấm vang lên, lẫn vào tiếng xì xào của đám đông.
Em mỉm cười, đáp lại. Cả hai nhanh chóng trò chuyện, tiếng cười xen lẫn lời nói, tự nhiên như đã quen biết từ lâu. Người ấy thông minh, hài hước, lại còn vô cùng lễ phép – hiếm có ai dễ chịu đến vậy giữa thế giới xô bồ này.
Em không nhận ra, ở một góc khuất, đôi mắt màu thạch anh tím đang dõi theo từng hành động của em.
Albie đứng im, áo choàng tối màu gần như hòa lẫn vào những bóng người qua lại. Cậu không tiến đến, chỉ lặng lẽ quan sát.
Ngón tay thon dài của Albie siết nhẹ lấy vạt áo, ánh mắt lạnh lẽo hơn thường ngày. Cảm giác ấy, lần đầu tiên, xé toạc sự bình tĩnh vốn có – cảm giác cay nơi lồng ngực, như thể có thứ gì đó sôi sục bên trong mà cậu không thể kiểm soát.
Ghen.
Cảm xúc ghen tuông, bản năng chiếm hữu cào xé bên dưới lớp mặt nạ vô cảm.
Cậu không thích ai khác chạm vào em. Không thích ai khác khiến em cười. Không thích ai khác tồn tại trong thế giới vốn dĩ chỉ có cậu và em.
--------
Tối hôm ấy, em về nhà, tay ôm mớ đồ ăn mới mua. Căn nhà nhỏ bằng đá cũ kĩ nhưng ấm áp. Đèn vàng hắt nhẹ xuống thảm len, hương trà ngọt dịu lơ lửng trong không khí.
Albie ngồi ở sofa, ánh mắt trầm ngâm.
"Albie, hôm nay chị gặp một người rất thú vị."
Em cười khẽ, vừa sắp xếp đồ lên kệ vừa kể.
Albie chỉ im lặng, nhưng khi em quay lưng lại, cậu đã đứng dậy từ lúc nào.
Tiếng bước chân trầm thấp trên nền gỗ vang lên phía sau, gần đến mức em cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên gáy.
"Albie?"
Em quay đầu, thắc mắc.
Không nói một lời, Albie kéo em quay lại đối mặt, đôi mắt tím lạnh lóe lên tia sáng tối tăm, bàn tay gầy nhưng mạnh mẽ ôm chặt lấy eo em, đẩy lùi em vào cạnh bàn.
"Không ai được khiến chị cười như vậy."
Giọng cậu thì thầm, như lời nguyền, như khẳng định chủ quyền.
Em chưa kịp phản ứng, bờ môi lạnh nhưng mềm của Albie đã áp xuống, chiếm lấy, như muốn xóa sạch bất cứ tàn dư nào của kẻ lạ còn vương trong tâm trí em.
Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng trở nên sâu và chiếm hữu. Cậu hôn em như thể em là hơi thở duy nhất cậu cần.
Lưỡi Albie len lỏi, tìm kiếm, đòi hỏi, mút lấy từng chút vị ngọt trên môi em.
Tay cậu lần mò xuống, kéo áo em lên, những ngón tay lạnh buốt phác họa từng đường cong trên da thịt nóng hổi.
"Albie..."
Em thở dốc, tay bám lấy vai cậu để giữ thăng bằng.
Không một lời báo trước, Albie bế thốc em lên, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Căn phòng tối om chỉ còn ánh sáng le lói từ ngoài hành lang hắt vào. Cậu đặt em xuống giường, cơ thể gầy gò nhưng đầy sức mạnh phủ lấy em, nhấn chìm em trong bóng tối và ham muốn.
Quần áo nhanh chóng bị vứt xuống sàn, từng lớp một, lộ ra làn da trắng lạnh như tuyết.
Ánh sáng nhạt từ hành lang hắt qua khe cửa, vẽ lên làn da trắng của em những đường viền mong manh như thể em là sinh vật được nặn ra từ sương mù và ánh trăng.
Albie cúi người xuống, mái tóc màu kem mềm mại khẽ chạm vào đùi em, mang theo chút ngứa ngáy ngọt ngào khiến em co nhẹ người lại.
"Đừng né..."
Cậu thì thầm, giọng khàn đi vì dục vọng, bàn tay lạnh lẽo ghì nhẹ hông em xuống nệm, giữ em dưới thân mình, như một con mèo kiên quyết không để con mồi trốn thoát.
Ánh mắt tím ấy khóa chặt lấy em, không cho phép em rời đi dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Albie cúi thấp hơn, đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ một đường dài trên đùi trong, nơi da thịt non mềm run rẩy dưới sự trêu đùa tàn nhẫn ấy.
Em nấc nhẹ, ngón tay siết lấy tấm drap giường, thân thể căng ra như một sợi dây đàn chực đứt.
Một nụ hôn ướt át, lười biếng và đầy ám muội in xuống bắp đùi em, kéo dài như muốn khắc dấu cậu vào tận trong da thịt.
Và rồi, như một nghi lễ đầy trang trọng, Albie chậm rãi đưa khuôn mặt đẹp trai đó lại gần nơi sâu thẳm nhất của em, để hơi thở lạnh như sương của cậu mơn trớn, chọc ghẹo, khiến em gần như bật khóc vì nhạy cảm.
"Ah...Albie..." – tiếng gọi khẽ như tiếng mèo con bị dồn vào góc, khiến Albie khẽ nhếch môi cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa hiểm ác.
"Tôi nghe."
Giọng cậu trầm xuống, ngón tay vẽ những vòng tròn quanh nơi đã ướt át vì chờ đợi.
Không để em phải đợi lâu thêm, Albie cúi xuống, đầu lưỡi khéo léo lướt một đường nhẹ nhàng, rồi mạnh dạn hơn, dày vò, quấn lấy.
Cả thế giới của em co rút lại thành từng đợt sóng run rẩy dưới sự trêu chọc tài tình của cậu.
Albie làm thật kiên nhẫn, tỉ mỉ, như đang thưởng thức một món tráng miệng yêu thích. Cậu liếm, hút, nếm, thi thoảng còn khẽ cắn nhẹ như muốn đánh dấu chủ quyền, mỗi động tác đều mang theo sự chiếm hữu tràn ngập.
Hơi thở em rối loạn, tiếng rên rỉ ngọt ngào bất lực vang lên từng đợt, bàn tay nhỏ bé không ngừng bấu vào mái tóc mềm mại của Albie, như muốn kéo cậu lại gần hơn, sâu hơn.
Albie ngước mắt lên, đôi mắt tím loang loáng ánh nước nhìn em từ giữa hai chân, ánh mắt ấy, cảnh tượng ấy – quá mức cấm kỵ và quyến rũ đến nghẹt thở.
"Chị đẹp lắm..."
Cậu thì thầm, giọng nói lẫn trong tiếng liếm mút ướt át, ngón tay thon dài khẽ lướt vào, cùng lúc lưỡi cũng tăng nhịp độ.
Cơ thể em siết lại, cong vút dưới sự tra tấn ngọt ngào, rồi vỡ òa ra trong cơn cao trào đầu tiên như một đóa hoa bừng nở giữa đêm lạnh.
Nhưng Albie không cho em thời gian để nghỉ ngơi.
Ngay khi em còn thở gấp, chưa hoàn hồn, cậu đã trườn lên, môi tìm lấy môi em, để em nếm thấy vị ngọt hỗn độn giữa hai người.
Cậu kéo tay em xuống, đặt nó lên thứ đang cương cứng dữ dội của mình, ấm nóng và nặng nề.
"Giúp tôi, chị nhé?"
Albie nói, hơi thở phả vào vành tai em khiến cả người em run rẩy.
Dưới sự hướng dẫn dịu dàng mà kiên quyết, em quỳ gối trước mặt cậu trên giường, ánh sáng lờ mờ bao bọc lấy hình ảnh của Albie – đẹp như một tội lỗi biết cười.
Cậu vén tóc em ra sau tai, đôi mắt tím ánh lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, như thể thế giới ngoài kia tan biến, chỉ còn em và cậu.
Bàn tay nhỏ bé của em nắm lấy thứ kia – thứ mà chỉ cần chạm nhẹ cũng cảm nhận được sức nóng ngùn ngụt và nhịp đập mạnh mẽ.
Cậu khẽ rùng mình, khẽ rên một tiếng rất nhỏ – một tiếng rên mang theo âm điệu trầm khàn, nhấn chìm em sâu hơn trong làn sóng ham muốn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Albie, em từ từ cúi xuống, đầu lưỡi lướt nhẹ trên phần đầu căng bóng, nếm thử vị mặn mà của cậu.
Albie khẽ cắn môi dưới, ngón tay len vào tóc em, không ép buộc, chỉ là đặt ở đó, như một sự xin phép âm thầm.
Thấy em không né tránh, cậu thở phào, đôi vai rộng thả lỏng ra, để mặc em tiếp tục.
Em hé môi, bao bọc lấy toàn bộ phần đầu nhạy cảm, cảm nhận được cơ thể cậu co rút mạnh mẽ ngay khi em làm vậy.
"Chị..."
Cậu thở dốc, gọi tên em trong tiếng rên khàn đặc, ánh mắt gần như tan chảy vì khoái cảm.
Em tiếp tục, từ từ, mút lấy, bú mớm một cách non nớt nhưng lại khiến Albie phát điên vì sung sướng.
Mỗi lần em rút ra, đầu lưỡi lại lướt dọc theo thân dài, những sợi nước bóng loáng nối giữa môi em và cậu như sợi tơ mỏng manh đầy quyến rũ.
Albie siết nhẹ tóc em khi em nuốt sâu hơn, cả người căng cứng, như muốn nhẫn nhịn để không mất kiểm soát mà đẩy mạnh vào họng em.
"Đủ rồi..."
Giọng cậu run run, bàn tay nhẹ nhàng kéo em lên.
Đôi môi em đỏ mọng, ướt át, ánh mắt lấp lánh nước mắt vì nghẹt thở, nhìn Albie đầy ngây thơ và mời gọi.
Hình ảnh ấy như thắp lên bản năng dã thú trong cậu.
Cậu lật em nằm ngửa ra giường, chính mình phủ lên, hai cơ thể nóng bỏng cọ xát vào nhau trong không khí lạnh lẽo của căn phòng.
"Chị là của tôi."
Albie thì thầm, nhấn từng chữ, ánh mắt như muốn thiêu đốt.
Và rồi, không chút do dự, cậu từ từ đẩy vào.
Thứ nóng bỏng, dày rộng ấy len lỏi vào, từng chút một, khiến em nghẹn thở, khiến thế giới xung quanh như vỡ nát thành nghìn mảnh.
Sâu.
Chặt.
Nóng rực.
Em cảm nhận được từng mạch máu, từng nhịp đập cuồng loạn của cậu khi tiến sâu vào trong mình.
Albie không vội vàng. Cậu gắn chặt ánh mắt vào em, ngắm nhìn từng biểu cảm nhỏ nhất mà em tạo ra – từ cắn môi, đến ánh mắt ướt át khẩn cầu – tất cả đều khắc sâu vào linh hồn cậu.
Cậu rút ra, rồi lại nhấn vào thật sâu, từng cú đẩy như đóng dấu quyền sở hữu, như khắc tên mình lên từng tế bào trong cơ thể em.
Tiếng da thịt va chạm vang lên không ngừng, hòa vào tiếng rên rỉ vỡ vụn của em, tạo nên bản hòa ca ái tình u tối, hoang dại và thuần khiết nhất.
Bên trong em co rút, nuốt lấy cậu thật chặt, khiến Albie khẽ nghiến răng, từng múi cơ bụng nổi rõ dưới làn da trắng mịn.
"Em..."
Cậu thở hắt ra, rồi cúi xuống hôn lấy môi em, chiếm lấy từng tiếng nức nở nghẹn ngào.
Không cho em thời gian để thích nghi, Albie bắt đầu chuyển động – lúc đầu chậm rãi, như muốn để em cảm nhận rõ ràng từng phân da thịt cậu cọ xát, ma sát vào từng ngóc ngách nhạy cảm nhất trong cơ thể mình.
Từng cú đẩy, từng nhịp va chạm đều mang theo sự ám ảnh, dịu dàng và tàn nhẫn đan xen.
Mỗi lần em rên lên, mỗi lần cơ thể run rẩy đón nhận, cậu lại càng tiến sâu hơn, mạnh bạo hơn, như muốn nghiền nát em dưới thân mình.
"Ngoan, chịu đựng đi..."
Cậu thì thầm bên tai, giọng nói khàn đặc hơi thở dục vọng.
Cậu đẩy một chân em lên cao, gập sát vào bụng em, khiến góc độ càng thêm sâu, càng khiến em nghẹn thở, nước mắt trào ra khóe mắt.
"Đúng rồi... Khóc vì tôi đi..."
Albie thì thầm, vừa dịu dàng lau nước mắt em bằng môi, vừa không ngừng thúc sâu, nhanh và mạnh đến mức từng đợt khoái cảm nối nhau dồn dập như sóng thần tràn qua cơ thể em.
Em không biết mình đã ra bao nhiêu lần, không biết đã bật khóc bao nhiêu lần, chỉ biết cơ thể mềm nhũn, tay chân run lẩy bẩy không kiểm soát được.
Nhưng Albie thì chưa dừng lại.
Cậu lật em lại, để em quỳ gối, ngực áp xuống giường, mông vểnh cao, rồi lại thẳng thừng xâm chiếm em từ phía sau – lần này không hề nương tay.
Những cú thúc mạnh mẽ, sâu hun hút, như muốn khoan thủng cả linh hồn em, khiến tiếng khóc nức nở của em trở nên khàn đặc.
Albie giữ chặt hông em, tiếng da thịt đập vào nhau vang vọng trong căn phòng tối.
Tay cậu lần ra phía trước, tìm đến nơi mềm mại đang sưng đỏ giữa hai chân em, không chút nương nhẹ mà day, mân mê, khiến em gào lên, co rút dữ dội xung quanh cậu.
Một lần nữa, em bị đẩy đến đỉnh, trào ra không kiểm soát.
Nhưng Albie vẫn chưa đủ.
Cậu nhấc em lên, để em ngồi trên đùi cậu, rồi từ dưới đâm thẳng vào trong, để em phải tự mình nuốt trọn sự cương cứng khủng khiếp đó.
Tay cậu vòng ra sau ôm lấy eo em, nhấc lên, rồi dập xuống, bắt em tự nhấp, tự đón nhận từng cú thúc không khoan nhượng.
Mồ hôi hòa với nước mắt, nước bọt chảy dọc theo cằm em khi em rên rỉ gọi tên cậu như một lời cầu xin không thành tiếng.
Albie siết chặt eo em, cảm nhận được từng đợt siết chặt, từng nhịp co rút tuyệt vời bao bọc lấy mình.
Đến khi em tưởng mình sắp ngất đi vì sung sướng quá độ, Albie mới rên lên một tiếng trầm khàn, ôm chặt em vào ngực, hạ người xuống, gồng cơ thể đẩy sâu lần cuối cùng.
Dòng dịch nóng bỏng tràn vào bên trong em, đầy tràn đến mức trào ra khỏi mép nhỏ.
Cậu không rút ra, vẫn giữ em ôm khít lấy mình, ghì chặt, thở dốc bên tai em.
"Tôi yêu chị..."
Cậu thì thầm, giọng nói như rót mật vào trái tim đang hỗn loạn.
Ngay khi em tưởng rằng mình sắp ngất đi vì thỏa mãn và kiệt sức, cậu lại nhẹ nhàng đẩy em nằm sấp xuống giường, lưng cong lên quyến rũ.
Chưa kịp phản ứng, thân thể nóng bỏng ấy lại một lần nữa lấp đầy em từ phía sau.
Lần này, Albie mạnh bạo hơn, sâu hơn, nhanh hơn.
Mỗi cú thúc vào đều mang theo sự hoang dại điên cuồng, như muốn hòa tan cả ý thức của em thành cơn mê sục sôi không lối thoát.
"Chịu đựng cho tôi... đến khi trời sáng."
Cậu thì thầm bên tai, tiếng nói khản đặc.
--------
Đêm ấy kéo dài tưởng chừng như vô tận.
Albie hành em không ngừng nghỉ, hết tư thế này đến tư thế khác, hết nhẹ nhàng trêu đùa đến mạnh bạo xâm chiếm.
Em không biết mình đã khóc bao nhiêu lần, rên bao nhiêu lần, vỡ vụn bao nhiêu lần dưới thân cậu.
Chỉ biết rằng đến khi ánh bình minh đầu tiên len lỏi qua cửa sổ, em nằm bẹp dí trên giường, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Albie nhẹ nhàng lau người cho em, hôn lên trán em như một sự bù đắp đầy yêu thương.
"Chị ngoan lắm."
Cậu thì thầm, ôm em vào lòng, ghì chặt, như sợ em tan biến.
Bên tai em, nhịp tim cậu đập thình thịch – mạnh mẽ, nồng nhiệt và... hoàn toàn dành cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip