F6 x Reader: Họ yêu như thế nào?
Thể loại: Đời thường, Nhẹ.
-------
Họ yêu điều gì ở đối phương?
--------
Aiden D Adams
- Reader POV:
Em không biết bắt đầu từ đâu nữa… nhưng nếu phải nói điều em yêu nhất ở anh, thì có lẽ là... cái cách anh khiến mọi thứ trở nên dễ thở hơn, ngay cả khi thế giới ngoài kia sụp đổ.
Là cái cách anh cười, dù đôi mắt anh đôi khi buồn đến đáng sợ.
Là cái cách anh luôn che giấu mệt mỏi bằng nụ cười rạng rỡ, như thể anh đang giữ cả thế giới lại chỉ bằng ánh sáng từ anh.
Là khi anh đặt tay lên đầu em, vừa đủ dịu dàng để em thấy được an toàn, nhưng cũng vừa đủ vững chãi để em biết rằng... mình không còn đơn độc.
Là khi anh luôn hỏi em có mệt không, dù chính anh mới là người đã gồng gánh cả một ngày dài.
Em yêu cả sự nhây nhây điên rồ của anh nữa... cái kiểu vừa phiền phức, vừa đáng yêu, vừa khiến tim em như bị bóp nghẹt vì thương.
Yêu anh ở cái cách anh bảo vệ mọi người, kể cả khi chẳng ai bảo anh phải làm thế.
Yêu anh ở từng chút mảnh vỡ mà anh giấu sau vẻ rạng ngời, từng vết sẹo anh giấu dưới lớp áo khoác, từng hơi thở anh lặng lẽ nuốt vào để không ai lo.
Yêu anh... vì anh luôn là anh, một Aiden không hoàn hảo, nhưng chính vì thế mới khiến em muốn yêu đến tận cùng.
--------
- Aiden POV:
Anh nghĩ... nếu phải nói anh yêu em ở điều gì nhất, thì… khó thật đấy. Vì nhiều quá.
Anh yêu cái cách em luôn nhìn anh như thể anh là điều tốt đẹp nhất trên đời, kể cả khi anh biết mình không phải như vậy.
Yêu cái cách em kiên nhẫn với anh, cả khi anh nổi điên vô cớ khi quá nhiều thứ bức bối trong suy nghĩ, cả khi anh không nói ra được những điều trong lòng.
Anh yêu giọng em, yêu ánh mắt em, yêu cả tiếng thở dài của em khi thấy anh lại ăn bánh Oreo vào lúc nửa đêm.
Yêu em khi em ngồi đọc sách trong lòng anh, vừa nhỏ nhắn, vừa ấm áp như thể cả thế giới đang thu lại trong vòng tay này.
Yêu cả sự cố chấp của em nữa, vì chính điều đó khiến anh phải mạnh mẽ hơn, phải sống tốt hơn, để xứng đáng với em.
Anh yêu em... ở cái cách em khiến anh muốn về nhà, muốn gác lại tất cả những ồn ào, mệt mỏi, để chỉ được nghe em nói ‘chào anh’ sau một ngày dài.
Yêu em... vì em không cố sửa anh, chỉ lặng lẽ ở bên và ôm lấy mọi phần của anh, cả những phần tối nhất.
Và anh yêu em… vì nếu không có em, anh chẳng biết ánh sáng trong cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu nữa.
Em khiến anh muốn làm mọi thứ chậm lại, để chỉ cần có thể nhìn em lâu hơn một chút mỗi ngày.
🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥
Hasuichi Nishizono
- Reader POV:
Anh biết không? Em không yêu anh vì anh hoàn hảo, cũng chẳng phải vì anh là một người dịu dàng đến mức khiến ai cũng phải mỉm cười.
Em yêu anh… bởi vì dù trong những lúc mệt mỏi nhất, lặng lẽ nhất, anh vẫn không quên dịu dàng với thế giới này.
Em yêu cái cách anh xếp sách trên giá theo thứ tự màu, cái cách anh ngồi một mình ở ban công lúc nửa đêm chỉ để ngắm sao và lẩm bẩm vài câu thơ tiếng Nhật.
Em yêu cả ánh mắt của anh khi nhìn những con mèo hoang lạc bước vào khu vườn nhỏ sau nhà, dịu dàng đến mức khiến chúng ngoan ngoãn bước lại gần.
Anh luôn nhẹ nhàng, nhưng không hề yếu đuối. Luôn lặng lẽ, nhưng không hề lạnh lùng. Và em… cứ thế mà rơi vào những khoảng lặng đẹp đẽ đó của anh, như một cơn mưa đầu mùa rơi nhẹ xuống bờ vai em,mát lạnh, nhưng ngọt ngào đến tê dại.
Em yêu cả những lúc anh ngơ ngác khi không biết tặng gì cho em vào dịp lễ.
Yêu luôn cách anh đỏ mặt khi em khen anh đẹp trai. Yêu cái sự vụng về của anh trong chuyện tình cảm, nhưng lại khéo léo đến kì lạ trong chuyện bếp núc.
Em yêu anh… vì anh là chính anh. Và điều đó đủ rồi.
--------
- Hasuichi POV:
Còn anh thì… anh yêu em, thật lòng yêu em, không phải vì em xinh đẹp hay thông minh.
Anh yêu em vì ánh mắt em khi em nhìn anh, như thể anh là điều tốt đẹp nhất từng tồn tại trong thế giới mờ mịt này.
Anh yêu cái cách em cau mày khi cố hiểu một quyển sách khó nhằn, yêu cả khoảnh khắc em lặng lẽ dựa đầu vào vai anh khi cả hai ngồi dưới gốc anh đào cũ trong công viên vào chiều xuân lặng gió.
Anh yêu sự cố chấp của em khi em nhất định phải ăn hết cây kem dâu dù lạnh đến run người.
Yêu cả những lần em ôm chặt anh trong mơ vì sợ cơn ác mộng sẽ kéo em khỏi anh mất.
Em khiến trái tim anh lặng lẽ đập rộn ràng. Em khiến thế giới anh vốn chỉ toàn những gam màu xám và trắng bạc trở nên có màu, có âm thanh và có cả hương thơm của nắng cuối xuân len qua tán cây râm mát.
Anh yêu em không phải vì em luôn vui vẻ. Mà là vì… dù em có buồn, có mỏi mệt, em vẫn muốn bước về phía anh. Vẫn chọn anh làm nơi để tựa vào. Vẫn tin anh có thể ôm trọn cả những mảnh vụn đau lòng của em mà không làm vỡ thêm điều gì.
Anh yêu em… không cần lý do. Và có lẽ, anh sẽ yêu em như thế vô điều kiện và mãi mãi.
🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥
Albie Hiddleston
- Reader POV:
Em yêu anh vì cái cách anh lặng lẽ tồn tại giữa thế giới này. Như thể chẳng cần ai, nhưng lại vì em mà chịu bước ra khỏi góc tối của riêng mình.
Anh là yên lặng giữa những âm thanh huyên náo, là trà nóng giữa đêm mưa lạnh, là giấc ngủ sâu không mộng mị mà em khao khát mỗi đêm.
Em yêu ánh mắt anh khi nhìn em, không ồn ào, không phô trương, chỉ là dịu dàng và sâu lắng. Yêu cả cái cách anh chẳng bao giờ nói ra lời yêu, nhưng lại luôn đặt kẹo ngọt trên bàn em mỗi sáng.
Yêu cái cách anh nhẹ nhàng che chắn em khỏi thế giới, từ tốn lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, mà chẳng cần hỏi em đã đau thế nào.
Anh là tất cả những bình yên mà em chẳng thể diễn tả bằng lời.
Em yêu anh… không phải vì anh hoàn hảo, mà vì anh là chính mình với tất cả im lặng, tổn thương và cả những giấc mơ rách nát vẫn lặng lẽ khâu lại vì em.
--------
- Albie POV:
Tôi yêu em vì… em cứ thế bước vào cuộc sống tôi như ánh hoàng hôn cuối ngày không xin phép, không báo trước, chỉ đơn giản là ở đó… và khiến tôi không thể không nhìn.
Tôi yêu cái cách em luôn náo động, luôn ấm áp, nhưng lại đủ tinh tế để không làm tôi thấy ngột ngạt.
Em không bao giờ gặng hỏi khi tôi im lặng, không đòi tôi phải giải thích những vết sẹo trong lòng mình.
Em chỉ… ngồi cạnh. Ngồi yên. Và đó là điều tôi chưa từng nghĩ sẽ cần đến trong cuộc đời.
Tôi yêu em vì ánh mắt em khi nhìn tôi như thể tôi không phải là một kẻ cô độc, như thể tôi xứng đáng được yêu thương, dù tôi chẳng có gì ngoài vài vết xước, vài thói quen xấu và một tâm hồn méo mó.
Tôi yêu em… vì em là mái nhà, là tách trà còn ấm trên bàn mỗi sáng sớm lạnh, là tấm chăn nhẹ đắp khi tôi ngủ quên trên ghế sofa.
Vì em gọi tôi là 'mèo nhỏ' rồi vuốt tóc tôi như thể tôi không phải là một con người khô khan, mà là điều gì đó… đáng để nâng niu.
Tôi yêu em… vì em là tất cả những thứ tôi chưa từng có can đảm mơ đến.
🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥
Khôi Tích Dịch
- Reader POV:
Anh chẳng bao giờ dịu dàng, chẳng bao giờ nói lời hay ý đẹp, chẳng bao giờ chủ động đi tìm em trước... vậy mà em lại thương.
Thương cái cách anh trừng mắt, hệt như muốn đuổi em đi, nhưng sau lưng lại luôn là người đứng chắn gió.
Thương cái giọng khô khốc chối bỏ mọi thứ, nhưng mỗi lần em đau thì vẫn là cái người đầu tiên xông vào.
Thương cái ánh mắt nửa khinh thường nửa kiêu ngạo, nhưng sâu trong đó, em thấy rõ một nỗi cô đơn bị bỏ mặc đến mục rữa.
Thương cả cái hình rết đáng sợ ấy, bởi vì em biết... anh giữ nó như một cách để không ai đến gần mình nữa.
Em yêu anh ở chính cái phần gai góc mà cả thế giới này muốn né tránh, yêu cái bản chất bất cần của anh, cái tâm tính chằng chịt sẹo.
Yêu cái con người không cần ai dắt tay nhưng lại âm thầm dắt tay em đi qua mọi mùa lạnh.
Anh không cần phải học cách dịu dàng đâu.
Bởi vì, chỉ cần anh là một thằng mỏ hỗn, khó ưa, nhưng luôn xuất hiện đúng lúc, thì em sẽ luôn chọn đứng bên cạnh.
--------
- Khôi Tích Dịch POV:
Yêu em á?
Tao chẳng biết phải gọi cái cảm giác đó là gì, chỉ biết là thấy em vui thì tao bực, nhưng thấy em khóc thì tao còn bực gấp đôi.
Tao ghét cái kiểu em hay chọc tao, ghét cái kiểu cứ bám lấy tao, nhưng lỡ một hôm em biến mất thật… thì tao thề là tao sẽ lật tung cả cái thành phố chết tiệt này lên để kiếm cho bằng được.
Tao yêu em ở cái chỗ… mặc dù biết tao tệ hại, xấu tính, nói chuyện cộc cằn như muốn đuổi khách, em vẫn cứ nhìn tao như kiểu tao là người cuối cùng em chọn để bấu víu.
Yêu em ở cái kiểu… em chẳng bao giờ cố thay đổi tao. Chẳng bắt tao phải tử tế hơn, chẳng bắt tao phải mềm mỏng lại. Em chỉ ngồi đó, đôi khi chọc ghẹo, đôi khi cười khẽ,
rồi tao thấy lòng mình, vốn lạnh như mặt đất tháng mười hai, lại mềm ra từng chút.
Tao yêu em, vì em khiến tao thấy rằng tao có thể là chính tao, mà vẫn được thương.
Tình yêu đó, đối với một thằng như tao, là điều xa xỉ. Vậy nên nếu em ngu đến mức muốn dính lấy tao suốt đời… thì cứ dính đi. Tao đâu có cấm.
🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥
Namir Shaban
- Reader POV:
Em không biết nữa, là từ khi nào em bắt đầu nhìn anh theo cái cách này.
Có thể là lần đầu tiên anh cười với em giữa một ngày nhiều mây.
Có thể là khi anh kể về quê nhà, về hoàng hôn nơi ấy như thể chính đôi mắt anh đang mang nó đến đây. Nhưng cũng có thể... là khi em nhận ra, giữa rất nhiều điều phức tạp trên đời, thì anh là người duy nhất khiến em thấy mọi thứ trở nên đơn giản.
Em yêu cách anh luôn nhớ mọi thứ về người khác, từng sở thích, từng thói quen nhỏ xíu, từng câu nói vu vơ.
Em yêu cái cách anh lắng nghe, không phải vì cần đáp lại, mà vì thật sự muốn hiểu.
Em yêu ánh mắt anh khi nhìn một người mình quan tâm, như thể anh đang nhìn xuyên qua từng lớp lớp vỏ bọc để thấy được điều họ không dám nói ra.
Em yêu cả nụ cười anh không phải vì nó đẹp, mà vì em biết đằng sau nó là cả một vùng trời cất giữ.
Em yêu anh... vì khi bên anh, em được là chính mình mà không phòng bị, không phải cố gắng, không phải giấu giếm.
Em yêu anh như cách hoàng hôn ôm lấy thành phố này mỗi ngày nhẹ nhàng, bền bỉ và chẳng cần lý do gì ngoài trái tim mình.
--------
- Namir POV:
Em biết không, có những điều khi nói ra nghe giống như dở dang một khúc hát cũ. Nhưng với em, mỗi câu em nói đều trở thành giai điệu mà anh muốn ghi nhớ mãi mãi.
Anh yêu cái cách em không cố hiểu anh bằng lời, mà chạm đến anh bằng cảm giác. Như khi em đặt tách trà xuống đúng vị trí anh hay để, hay khi em chẳng nói gì mà chỉ ngồi yên bên anh vào những chiều không nắng.
Anh yêu cái cách em không sợ im lặng, em để cho nó sống, thở, rồi lặng lẽ chữa lành.
Anh yêu sự kiên nhẫn trong ánh mắt em khi nhìn anh trốn sau những nụ cười. Yêu cái cách em chẳng hỏi nhiều, nhưng vẫn biết khi nào anh cần một cái ôm, một bàn tay chạm nhẹ vào lưng, một tiếng 'không sao đâu, anh có em mà'.
Em không biết mình tuyệt vời cỡ nào đâu. Em không biết khi em nhíu mày vì điều gì đó nhỏ xíu, anh đã muốn giải quyết cho em rồi. Em không biết là mỗi lần em bật cười vì một chuyện anh kể, dù là chuyện tào lao, thì tim anh như có ai thắp đèn.
Anh yêu em... vì em là nơi mà anh không cần phải gồng lên để mạnh mẽ. Vì em là lý do khiến anh muốn sống chậm lại, muốn giữ cho mình những điều giản đơn, muốn trở thành ai đó xứng đáng hơn.
Anh yêu em như yêu chính ánh sáng nơi cuối ngày âm ấm, dịu dàng và luôn khiến người ta muốn quay về.
🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥
Luca Akehurst
- Reader POV:
Chị yêu cái cách em luôn sống hết mình, kể cả khi em chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chị yêu cái cách em cười như thể cả thế giới không thể làm tổn thương được mình, rồi sau đó lại lặng lẽ quay đi để không ai thấy nỗi buồn hiện lên trong mắt em.
Chị yêu cái cách em luôn giận nhanh mà cũng quên nhanh, cái cách em phát điên lên vì những điều vụn vặt, nhưng vẫn luôn dịu dàng khi thấy chị buồn.
Chị yêu sự hỗn loạn trong em, cái thứ náo nhiệt, bốc đồng, bướng bỉnh như cơn gió không thể nắm bắt, nhưng rồi lại quay về bên chị mỗi lần em lạc lối.
Chị yêu cái cách em đòi hỏi chị phải hiểu mình, dù chính em còn đang loay hoay tìm chính bản thân.
Và chị yêu… cái cách em khiến chị thấy mình đủ đặc biệt để là người mà em chịu cho thế giới thật của mình chạm tới.
--------
- Luca POV:
Chị biết không… em yêu cái cách chị nhìn em như thể em không cần phải hoàn hảo để được ở lại bên cạnh.
Em yêu cái cách chị nhẹ nhàng vuốt tóc em mỗi lần em gắt gỏng mà không cần hỏi lý do.
Em yêu cái cách chị không sợ những mảnh tính cách gồ ghề, xấu xí trong em, những thứ mà người khác thường tránh né.
Em yêu cái ánh mắt chị khi nhìn em như thể em đáng tin tưởng, dù cả thế giới này từng gọi em là 'điên'.
Em yêu cái cách chị không cố gắng sửa chữa em, mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, đủ lâu để em tự muốn thay đổi.
Và em yêu… cái cách chị không chạy trốn khỏi em, dù biết rõ em không phải là người dễ yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip