30. Lo Lắng

Lại thêm một khoảng thời gian trôi qua, đã tròn ba tháng kể từ khi mọi người nước Anh và trong căn nhà Limot Rewon này.

Đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi, quá nhiều bi kịch đã đến. Trong tương lai, ắt sẽ có nhiều hơn.

Tình cảm của Blade và Danheng dần tăng lên, những người khác cũng thầm chúc mừng họ.

Ông Vow vẫn nằm viện, được mọi người chăm sóc tận tình cũng các bác sĩ chuyên môn giỏi nhất giúp duy trì sự sống cho ông thêm một chút, dù một chút cũng được. Danheng không muốn mất đi người ông này, thật sự không muốn. Wipser vẫn biệt tâm, không nghe nói gì cả.

Có một hôm tất cả mọi người dọn dẹp thư phòng rộng lớn chất đầy sách của ông Vow. Cậu phát hiện ra bức thư ông có lẽ định gửi cho cậu.

Tóm gọn nội dung thì có vẻ là truyền cho cậu những kiến thức làm chủ gia tộc.

Từ khi thành lập gia tộc đến nay là đời của Danheng, tức đời thứ bảy rồi. Trong bảy đời đó, mỗi năm tổ chức một bữa tiệc tụ họp những người trong gia đình.

Không giống cuộc họp mắt, đây là một bữa tiệc. Sảnh nhà chính của Limot Rewon là nơi tổ chức.

Ở trong tiệc, mọi người có thể trò chuyện mà không cần quan tâm phép tắc của một gia tộc. Có thể uống say khướt rồi nói nhảm, hay đi trò chuyện như một người bạn với người khác trong gia tộc, được ăn uống mà không nói rằng, quy tắc cầm đũa nĩa cũng không quan trọng ở trong tiệc. Nghe hay nhỉ?

"Hở? Bữa tiệc sao?"

"Ừm, quy tắc là vậy"

Cả đám người tụ họp thành một vòng tròn, chụm đầu xem lá thư.

"Trong này chỉ ghi tổ chức bữa tiệc"

Danheng nhìn lại ngăn kéo tủ, lôi ra một sấp thư, mặt đần thối ngay.

"Trời, nhiều vậy?"

"Danheng chắc khổ đây"

Cậu thở dài. Nhìn mọi người rồi làm ký hiệu.

'Vậy ta tổ chức bữa tiệc hàng năm đi, trong này ghi được tổ chức vào ngày 6 tháng 6'

"Phải ha, hôm nay là ngày 3, chuẩn bị dần chắc mới kịp được"

Danheng gật đầu. Từ cánh cửa bước vào là quản gia Anl.

"Tôi định hôm nay đưa cho cậu chủ, nhưng cậu đã xem được rồi"

"Đáng ra ông phải đưa sớm hơn để chúng tôi còn chuẩn bị chứ"

"Tôi xin lỗi các vị"

"Mà bữa tiệc tổ chức như thế nào vậy?"

"Hình như khác là hoành tráng"

"Trong đó có tiết mục gì không?"

"Thường thì ông chủ sẽ làm như cách ông chủ muốn, bây giờ là đến lượt làm theo ý của cậu chủ đây"

Danheng bất ngờ, tự chỉ ngón tay mình vào ngực, có vẻ muốn nói rằng "theo ý tôi á?"

"Danheng năm nay làm chủ bữa tiệc rồi ha"

"Giờ cậu có ý tưởng gì nào"

Danheng gãi gãi đầu, tỏ vẻ bối rối đôi chút, quả thực đây là lần đầu tiên, cậu mong gì có ông nội ở đây.

"Đây là năm đầu tiên em ấy làm, hay ta làm theo phong cách gì đó có chút cổ điển, được không?"

"Ý cậu là tầm vào khoảng thế kỉ 19?"

"Đúng vậy, tốt nhất là làm về chủ đề London thế kỉ 19, dù gì biệt thự và nguồn gốc gia tộc này là ở nước Anh, cụ thể là London"

"Thấy được đó, em cũng thích châu Âu thế kỉ 19!"

"Hình như hôm bữa cậu cũng có coi một phim phim nói về châu Âu thế kỉ 19 nhỉ?"

"Đúng rồi, bộ phim gì có quản gia với cậu chủ á, lấy bối cảnh nước Anh thế kỉ 19 ấy"

"Vậy các vị muốn làm về chủ đề đó sao?"

Danheng gật đầu, những người khác cũng gật theo. Quản gia Anl cười mỉm một cái.

"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị"

"Càng ngày càng thấy gia tộc của Danheng rắc rối quá"

"Đừng nói vậy chứ"

Bỗng điện thoại Kafka reo lên, mở ra xem thử có một dòng số lạ, cô nhìn rồi nhăn mặt.

Bắt máy với giọng điệu khó chịu.

"Alo?"

"Em yê..."

"Câm"

Rồi cô tắt máy.

"Hửm? Em yêu?"

"Thôi đi Blade"

"Giỡn, cơ mà cha đó là ai vậy"

"Hôm trước tôi và Kafka đi mua đồ, gặp hai tên to con người anh, bọn chúng đến xin số điện thoại của chúng tôi, không hiểu sao khi đó chúng tôi cho bọn chúng số, giờ chúng quấy rầy bọn tôi. Tôi thì thay sim còn Kafka vẫn giữ vậy"

Bỗng cánh cửa mở toang, cậu ta - Rean chạy vào với giọng hớt hải.

"Gì vậy nhóc này"

"Cậu Danheng, ở ngoài cổng biệt thự có mấy chiếc xe màu đen đậu, còn có mấy tên bặm trợn cao to mặt mũi đen xì đứng cầm vũ khí đòi xông vào đây!"

Danheng nhướng mày, bật dậy khỏi ghế.

"Vệ sĩ đâu?"

"Bọn chúng đập tơi tả hết rồi"

"Này, đó vệ sĩ do ông Vow chọn mà?"

"Tôi không biết"

"Tch!"

Blade tạch lưỡi một cái, chạy đi ra khỏi cổng, Kafka và Sói Bạc cũng ra theo, không quên dặn mọi người ở trong thư phòng, chỉ ở yên đó.

Nhưng bọn này làm gì biết nghe lời đến vậy.

Stelle cầm cây súng bắn tỉa đứng ở thư phòng bắn từng tên, còn March 7th và Danheng chạy theo ba người kia.

Chạy ra thấy Blade đang cầm kiếm chỉa thẳng vào bọn chúng.

Từ đâu bước ra một tên to xác hơn cả Blade. Gã ta cau mày, giọng gằn.

"Con nào hôm bữa tán tỉnh ghệ tao?"

Kafka và Sói Bạc nhìn ra sau lưng gã, là hai tên hôm bữa xin số hai người.

"Này, đừng nói hai tên ở sau là ghệ ông?"

"Ừ, bọn mày dám xin số hai ẻm, giờ hai ẻm gọi thì bảo câm, con nào?"

"Ể?"

March 7th, Danheng, Blade và hai cô nạn nhân kia mặt ngu đi hẳn.

Gì vậy trời?

"Tao nói cho ông biết, hai em (?) ghệ của ông tán hai cô gái nhà tôi* trước đấy"
(*chỗ này đừng nghĩ sâu xa, hai cô gái nhà tôi ý chỉ hay đi chung, làm việc chung, ở chung ở toàn biệt thự này cùng với mọi người)

"Mày bớt láo, hai em ấy nói với tao như thế!"

"Hai tụi nó xạo lon mà cũng tin, ngu dốt khó đào tạo rồi"

"Mày dám nói?"

"Cha má sinh ra có mồm có miệng làm gì? Được cái bự con nhỉ? Nhiêu tuổi?"

"25 tuổi!"

"Kêu chú đi con, kêu hai cô con tìm là cô đi con"

"Chào chú, chào cô"

Gã ta vòng tay chào, rồi chợt nhận ra gì đó.

"Mày lừa tao?!"

"Ai lừa đâu, toàn nhóc tự nguyện nói"

"Không nói nữa, nhào vô đánh hết!"

Gã ta quay ra sau, đàn em nằm chết la liệt, à thì là do Stelle trên cửa sổ thư phòng bắn nãy giờ.

Mọi người nhìn lên, Stelle đang vẫy tay rồi làm dấu like. Tất cả cười khẩy rồi quay lại nhìn tên to con đó.

Tên đó bây giờ mới biết sợ, nhìn năm người ở dưới đây, một người giơ khẩu súng trên tầng, ông lão quản gia cầm dao như sắp phóng.

Ba tên đó mới sợ, chạy đi hết.

"Mình làm gì chưa?"

"Chưa, mà kệ đi"

"Danheng! Anh dặn em ở trên đó mà"

Danheng bối rối cúi mặt. March 7th thấy vậy nhăn mặt, lớn tiếng cãi với Blade.

"Tại cậu ấy lo cho anh chứ bộ! Cậu ấy đâu muốn anh đánh lộn đâu chứ!"

"Nhưng anh muốn bảo vệ im nên mới kêu em ở trên đó, vì tụi Kafka và Sói Bạc nên liên luỵ đến em chứ bộ"

"Tự nhiên đổ thừa"

March 7th gồng cổ lên.

"Thì sao? Cậu ấy cũng biết lo cho anh vậy, nói chung cậu ấy muốn kéo anh đi không muốn anh bị thương!"

March 7th chống nạnh, mặt hầm hầm, ra hiệu cho Danheng. Danheng cũng phối hợp.

Danheng chống nạnh, ưỡng ngực ưỡng chiếc bụng nước lèo của mình ra, hậm hừ nhìn Blade đang nhăn mặt.

Ba người kia thấy vậy cũng không nhịn nổi cười, Stelle trên lầu vội chụp lại sau này trêu họ.

Cuộc sống trôi qua yên bình, Kẻ Tội Đồ cũng dần quên mất chính bản thân mình, quên mất mình là ai, mình làm gì, và mình sẽ chết như thế nào.
__________

Tác giả : Viết cái đoạn Danheng chống nạnh mà tôi thấy dễ thương quá các bác :>>
__________

02.03.2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip