Chuyện ly trà hoa màu đỏ.

Sáng sớm, mặt trời chỉ vừa kịp ló mấy tia nắng yếu ớt của nó ra khỏi mấy dãy núi, ở khu cắm trại có vài người dậy sớm tập thể dục, không thì cũng đánh cờ vua. Nicholas khoác chăn ngồi trước lều ngắm nhìn sương sớm cùng ly trà hoa Atiso đỏ cậu yêu thích. Vốn không dễ chợp mắt khi có cồn trong người nhưng lại khó ngủ hơn vì hôm qua cậu phải dỗ cho Hanbin ngủ. Chứ giờ này ngày thường là cậu đã nằm ngủ khò khò trên giảng đường rồi. Anh bé hôm qua trông thì ngủ ngon lắm nhưng vẫn thút thít làm em Nicho lo không thôi. Không biết trong mơ có gì mà anh nói anh quên pha trà cho em rồi làm em lớn bật cười, ra là nó. Cũng nhờ Hanbin mà Nicholas nhớ lại chuyện ly trà hoa màu đỏ.

...

Ngày còn là sinh viên, Hanbin hay rủ cậu đi uống trà sau cổng trường. Hai anh em khác ngành, khác tầng nhưng cùng dãy nhà nên cứ tan học là anh bé Bin sẽ đứng nép ngoài cửa chờ cậu đi cùng. Ngày đó ai cũng nói hai người đẹp đôi cả. Thật sự là vậy. Ngày này qua tháng nọ, Hanbin vẫn chăm chỉ cùng cậu đi uống trà. Nicholas để ý anh bé hay gọi trà hoa màu gì đỏ lắm.

"Nó là Hibiscus, anh hay gọi là hoa Atiso đỏ. Nó không những ngon mà còn có màu đẹp nữa. Với lại... nó là biểu tượng của hạnh phúc"

Câu nói này của Hanbin làm cậu ghi nhớ mãi. Anh thích nó vì là biểu tượng của hạnh phúc, thứ đã gắn kết cậu và anh, hai ly trà đơn độc lại với nhau để không còn phải uống trà một mình nữa.

Đến khi Hanbin ra trường, đi làm được gần 2 năm mua được căn nhà nhỏ cách trường cậu không xa thì Nicholas được anh xách vào ở cùng. Từ đó sáng nào cậu cũng thấy một chàng trai có dáng người nhỏ đứng trong bếp nấu một bình trà, có khói tỏa nghi ngút đi kèm với hương trà ngọt ngọt. Anh đem bình trà lại bàn, từ tốn rót vào hai cái ly thủy tinh trong suốt, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, nhâm nhi trà hoa màu đỏ...

...

Nicholas choàng tỉnh bởi cái hình ảnh ấy, cái hình ảnh anh bé Hanbin cầm ly trà trong tay như đang hiện ngay trước mắt chứ chẳng phải là dòng kí ức hiện lên trong đầu cậu nữa. Hanbin bây giờ đã tỉnh rượu. Hồi nãy do nghe tiếng khói từ bình nấu nước nên tỉnh dậy, gãi gãi đầu tìm em lớn thân yêu. Vậy chứ nhìn ngô ngố lắm. Ngó nhìn xung quanh thấy cậu ngồi đây thì đi ra tìm ly rót trà, ngồi xuống uống chung.

"Hanbin ? Anh dậy từ khi nào vậy ?" Cậu xoa khuôn mặt anh, lau đi những vệt nước mắt khô đọng.

"Từ lúc em pha trà. Em vẫn còn nhớ nó đó" Cũng gần 9 tháng rồi, công việc, học tập như guồng quay kéo anh và cậu ra khỏi những thứ yêu thích của hai.


"Em chắc chắn không quên đâu. Dạo này nhìn anh mệt nên em muốn tẩm bổ cho anh thôi" vừa nói vừa cười hì hì. Em tâm lí lắm nha.

"Cái thằng này" Hanbin đặt li trà xuống đánh yêu cậu. Em lớn rót thêm một li nữa. Nói là nấu cho anh nhưng em cũng cần tẩm bổ mà. Dạo này cậu cứ thức đến giữa đêm để làm luận văn. Ngủ còn không có thời gian chứ nói gì nấu, pha trà.

Hanbin nhắm mắt lại, cảm nhận gió mát và hương trà Atiso đỏ. Bây giờ mặt trời đã ló dạng ánh lên tia nắng ấm áp. Chúng tinh nghịch chạy trên da thịt của Hanbin và Nicholas. Bất ngờ em lớn ôm anh vào lòng, bế anh rồi hôn cái chụt vào má anh.

"Nicholas..." anh sờ má "ở đây có nhiều người lắm"

"Em mặc kệ họ đâu có thấy đâu. Bây giờ điều em quan tâm chỉ có anh thôi. Anh có biết là trông anh rất đẹp khi có nắng không ?"

Trước giờ trong những câu đùa yêu thương của cậu, đây là câu anh lần đầu được nghe. Hanbin đã thuộc lòng cả hàng ngàn câu từ cái thời còn là sinh viên, đến khi dọn ở chung với nhau, mỗi ngày Nicholas chưa bao giờ ngừng tán tỉnh anh. Quay trở lại hiện tại, vẫn là cái cảm giác ngại ngùng đó quay lại làm Hanbin bối rối. Nicholas trước mặt anh cười khểnh, trông kì kì nhưng cũng đẹp trai. Anh bé đặt tay lên ngực cậu, đầu nghĩ đến đủ câu trả lời nhưng sao lại khó quá.

"Bảo bối, anh đang nghĩ gì vậy ?"

"Anh..." mặt Hanbin nóng bừng.

"Hửm ?" Đầu Hanbin chính thức bùng nổ. Anh im bặt, cắn môi, cái cậu trai ở cái tuổi mới vào đời này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ. Hồi còn ở tuổi cậu anh vẫn còn đang bận hốt cát cho mèo.

"Anh... không có gì hết. Chỉ là anh biết em cũng rất đẹp" anh nhỏ giọng. "Em biết đó, ngày xưa anh đổ em cũng là vì nhìn thấy chơi cầu long em dưới nắng mà" đến đây Nicholas mới chịu thả anh ra, Hanbin đánh trống lảng kể về một phiên bản khác của câu chuyện.

Bây giờ đến lượt Nicholas ngại. Bớ người ta anh Hanbin bắt nạt em.

"Ngày đó anh học đại học còn em học cao trung. Anh hay đem trà đến rồi ngồi bên sân bóng trường em xem bọn em thi đấu. Em thấy hết đấy"

"Em làm như anh cố tình vậy. Tụi con trai rủ anh đi nên anh mới miễn cưỡng đi thôi. Chủ yếu là anh ngồi uống trà với nghe nhạc không à"

"Đúng rồi ha. Anh cầm bình trà rồi lấy phông nền là ảnh em đang chơi cầu long rồi up lên IG thì phải"

Đến đây Hanbin im bặt. Tự hỏi có phải em người yêu lập acc clone vào IG mình xem không vì rõ ràng là anh chặn em rồi mà !

...

Ngày đó anh bé hay qua trường B đưa em lớn trà giải khát cũng là loại tương tự, vào những dịp em thi đấu cầu long. Có lần tụi bạn Nicholas hay chọc này chọc nọ là có nóc nhà mày ở đây thì đừng hòng đánh tụi tao, tụi tao mét nóc nhà mày bây giờ. Làm Hanbin ngại, trốn mặt Nicholas mấy hôm. Em Nicho sợ anh giận, qua đại học A tìm anh khắp các phòng anh hay học. Em lớn vô tình gặp anh đang làm project ở hội trường làm Hanbin bán sống bán chết bỏ mặc họa, đạo cụ mà chạy lấy thân. Cả hai rượt nhau đến tận tầng thượng. Hanbin thấy bị dồn vào đường cùng đứng im thin thít.

"Tiền bối, anh sao vậy ? Anh vì bị chọc mà trốn em, bỏ cả lớp vẽ là sao ?"

"Cậu đừng tìm tôi nữa. Tôi, tôi làm cậu bị liên lụy mất"

"Liên lụy về chuyện anh thích em sao ? Anh thích em đúng không, tiền bối ?" Nicholas dồn anh về phía ban công, tạo rào cản không cho anh thoát ra ngoài.

"Ừ ! TÔI THÍCH CẬU THÌ SAO, HẢ ?!" Hanbin yếu thế, lại còn đang cáu gắt, lớn tiếng trả lời.

Nicholas bật cười thành tiếng. Cậu khônh ngờ có ngày người mình thích lại thích mình. Thời tới rồi thì đừng cản. Nicholas tiền tới gần Hanbin rồi kề môi mình sát môi anh, chụt nhẹ một cái. Hanbin bất ngờ đẩy cậu ra nhưng thằng em này to con hơn anh nhiều, đành bất lực chịu trận.

Chiều hôm đó, mọi người ở trường đại A học thấy một cậu học sinh cao trung nắm tay tiền bối lớp vẽ, cũng là sinh viên ưu tú của trường, đem đi về. Vì Hanbin là học bá nên tin hot phải lan ngay. Ngày hôm sau, ai nấy đều biết Ngô Ngọc Hưng là người yêu của Vương Dịch Tường.

...

"Được rồi A Tường. Chúng ta cùng ăn sáng rồi uống trà nhá. Trà nguội đi sẽ không ngon và mặt trời lên cao quá thì sẽ ngắm anh không được. Nhanh chân lên và giúp anh nấu ăn đi" Hanbin cắt ngang câu chuyện của Nicholas dù chỉ còn vài đoạn nữa thôi là kết thúc.

Nicholas cười cười không ngờ anh bé trở mặt nhanh thế này, không khác gì ngày xưa. Ngại thì nói đại, nghiện thì hay trốn. Thôi anh bé thích là được.

•••

Xin chào các readers thân yêu của RdU. Đây sẽ là phần thưởng cho các cậu, những người đang chăm chỉ chuẩn bị cho bài kiểm tra học kì sắp tới. Mình sẽ dành tặng cho mọi người một món quà đặt biệt vào ngày 26/12. Mọi người hãy ngủ ngon để có sức ôn thi nhe. Chúc mọi người thi thật tốt❤

Fron Red de Umber with love,
19/12/20|22:37

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip