C51-54

Edit + Beta: Vịt

Trong album ảnh có hơn 10 nghìn tấm ảnh.

Toàn là ảnh của cậu.

Thẩm Gia Ngôn nhìn sợ ngây người, trong lúc nhất thời không biết nên xem từ đâu.

Cậu tiện tay mở ra 1 tấm, tấm hình này được đặt tên là: Ngày 4 tháng 7 năm 2018, chúng tôi kết hôn. Không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ phía trên. Cùng với bức ảnh này là ảnh của hai người bọn họ dán trong giấy hôn thú, đặt tên là: Hiên Ngôn vạn tuế.

Thẩm Gia Ngôn lật lật xuống dưới, không chỉ có 2 tấm này, hơn 10 nghìn tấm, vậy mà mỗi tấm đều được đặt tên tỉ mỉ. Bình thường lưu ảnh không phải đều tùy tiện đặt tên sao, hoặc là hệ thống tự đặt. Không ai sẽ rảnh rỗi tới mỗi tấm ảnh đều đặt tên, trừ phi.

Trừ phi là thích đến trình độ nhất định.

Càng xuống dưới, ngày tháng càng lâu, lâu nhất có thể tìm tới hồi đại học của cậu, cậu mở tấm thứ nhất ra, là cậu đội mũ bơi đứng trên bờ, đang nói chuyện với bạn học. Tấm này đặt tên là: Cậu ấy tên là Thẩm Gia Ngôn.

Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc miệng mở không khép lại được, cố gắng đục khoét trí nhớ, ngoại trừ quan hệ hữu nghị năm 3 đại học, Thẩm Gia Ngôn lúc trước hoàn toàn không biết Tạ Kế Hiên, cũng không có ấn tượng từng gặp Tạ Kế Hiên. Tạ Kế Hiên là thế nào biết được cậu?

Thẩm Gia Ngôn càng xem càng kinh ngạc, những tấm hình này là chụp tự nhiên, có ảnh chụp chung, nhưng nhiều hơn là anh chụp, cái này cậu chắc chắn là Tạ Kế Hiên. Hơn nữa nơi nào cũng có, có cậu ở phòng ăn ăn cơm, chơi bóng rổ, đi học nghe giảng. Nhưng những tấm hình này ngày tháng cách nhau rất xa, có cách vài ngày, dài nhất chính là gần 1 tháng.

Tiếp đó sau khi cậu tốt nghiệp. Nhìn ra được công việc "quay chụp" của Tạ Kế Hiên có một đoạn thời gian rất dài bỏ không. Sau đoạn thời gian trống này, rốt cục nghênh đón hình mới.

Tay Thẩm Gia Ngôn có chút run.

Cậu trong tấm ảnh ngồi trong đám diễn viên quần chúng, mặc quần áo rách rưới, trên mặt dùng nước bùn bôi tới cực kỳ bẩn thỉu, đang gặm bánh màn thầu trong tay. Mặc dù thoạt nhìn có chút thê thảm, nhưng mùi vị bánh màn thầu rất không tệ, cậu vẫn nhớ rõ mình 1 bữa ăn 5 cái...... Dọa sợ dì quản lý cơm.

Lần đó cậu lần đầu tiên làm diễn viên nhỏ, chính là phim điện ảnh mới của Tô Minh Hạ.

Tạ Kế Hiên khi đó không phải đang cùng Tô Minh Hạ rất tốt sao, tại sao chụp cậu chứ?

Trái tim Thẩm Gia Ngôn nhảy thình thịch, cậu tiếp tục nhìn xuống, điện thoại đã sớm đặt xuống, hoàn toàn quên mất chuyện nhờ vả của thư ký Hoàng. Ảnh bên dưới nữa càng nhiều, đều là từng việc linh tinh trong kiếp sống làm diễn viên nhỏ của cậu, nhưng nhìn ra không giống như Tạ Kế Hiên đích thân chụp, nếu như phải, góc độ như vậy cậu nhất định sẽ phát hiện, vậy chỉ có thể là nhờ người khác chụp.

Thẩm Gia Ngôn bỏ qua những tấm này, tìm tới ảnh gần đây.

Cậu vốn tưởng 5 năm sau gặp lại nhau, là bắt đầu từ Tạ Kế Hiên lần đầu tiên nhậm chức, nhưng trong ý thức của Tạ Kế Hiên, bọn họ gặp nhau còn sớm hơn.

Đúng vậy, cái đêm hỗn loạn trong tiệc rượu của ảnh đế Tần kia, mới là bắt đầu trong ký ức của Tạ Kế Hiên, Trong hình, cậu đang ngủ say, dấu vết trên người rõ ràng, ảnh được đặt tên là: Hi vọng em ấy sẽ không đánh tôi.
Advertisement / Quảng cáo


......

Anh còn biết hả!

Thẩm Gia Ngôn có chút xấu hổ, có chút tức giận, hóa ra Tạ Kế Hiên lúc đó đã tỉnh, người này cũng quá đáng ghét, vậy mà giả bộ ngủ! Nhưng thử nghĩ chút, nếu như Tạ Kế Hiên tỉnh, cậu khẳng định càng thêm khó chịu. Trong lúc nhất thời, Thẩm Gia Ngôn cũng không biết nên tức giận hay nên cám ơn.

Xem xong những thứ này, người trì độn hơn nữa cũng hẳn thông suốt, Thẩm Gia Ngôn cũng không cách nào trốn tránh nữa, trên thế giới không có bất kỳ xó xỉnh nào tiếp tục dung nạp cậu lừa mình dối người.

Tâm tình phức tạp vạn phần, tư vị trong đó bản thân trong lúc nhất thời cũng không nhận rõ, chán ghét sao, kháng cự sao, kỳ quái chính là mấy tâm tình này đều không có, đây mới là chỗ khiến Thẩm Gia Ngôn cảm thấy sợ. Cậu đang không biết thế nào mới tốt, lúc này, cửa thư phòng mở ra, Tạ Kế Hiên cầm giá truyền dịch đi tới, thấy cậu đang xem máy tính của mình, biểu tình đóng băng: "Cậu đang làm gì?"

Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu, không nói tiếng nào, ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Kế Hiên. Giữa hai người không có lời nào, một không biết nên nói gì, một vẻ mặt dần dần kinh hoảng.

Một hồi lâu, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lựa chọn gọn gàng dứt khoát: "Nhìn thấy trong album ảnh bà xã của anh anh chụp đều là hình của tôi."

Tạ Kế Hiên kinh hãi: "Sao cậu biết LP là bà xã?"

(Bà xã (老婆) đọc là [lǎo·po])

"......"

Là người thì đều biết được chứ.

Anh nên xoắn xuýt nhất chẳng nhẽ không phải tôi vì sao biết mật mã sao?

Tạ Kế Hiên một bộ biểu tình hóa ra trí thông minh của cậu cao vậy sao.

......

"Anh thích tôi sao?" Thẩm Gia Ngôn đánh vào thẳng sào huyệt.

Sắc mặt Tạ Kế Hiên dần dần biến đỏ, càng nín càng đỏ, lúc Thẩm Gia Ngôn sợ anh tự bốc cháy, "Ùm" một tiếng, té xỉu.

......

Thẩm Gia Ngôn sợ chết, vội vàng đi đỡ anh, lúc này vừa vặn Đỗ Tử Tửu tới, làm kiểm tra cho Tạ Kế Hiên. Hai người cùng nhau đỡ Tạ Kế Hiên lên xe, kéo anh tới bệnh viện. Kết quả kiểm tra không có bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ nóng vẫn chưa rút đi, hết thảy khỏe mạnh, hẳn là qua không bao lâu sẽ tỉnh lại.

Thẩm Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm, về nhà ở một đêm, đưa hợp đồng cho thư ký Hoàng, sáng hôm sau, nghe nói Tạ Kế Hiên đã tỉnh, vội vã chạy tới.

Đỗ Tử Tửu và cậu cùng tới phòng bệnh.

Đỗ Tử Tửu nói: "Cậu ta hiện tại vừa tỉnh, trí nhớ khả năng có chút mơ hồ, không nên hỏi chuyện cậu ta quá kích thích."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Nghe sao giống như tâm lý xảy ra vấn đề vậy, cậu không phải hỏi một câu có phải thích cậu hay không thôi sao?

Đỗ Tử Tửu cười cười: "Không nghiêm trọng, chính là nhắc nhở cậu chút."

Hai người tới phòng bệnh, Tạ Kế Hiên đang dựa vào đầu giường, Đỗ Tử Tửu nói: "Tạ Kế Hiên, người nhà của mày tới thăm mày."

"......"

??? Lời này nghe là lạ, cậu là tới bệnh viện tâm thần nào sao??

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình xoay đầu lại, nhìn cậu một cái, quay đầu đi, lời gì cũng không nói, chỉ có đầu tai khẽ đỏ lên.

"......"

Không phải là thầm mến bị vạch trần muốn trốn tránh chứ, Thẩm Gia Ngôn đánh giá, bất động thanh sắc ở bên giường Tạ Kế Hiên ngồi xuống.

"Không phải nói không nghiêm trọng sao? Anh ấy sao giống như không nhận ra tôi vậy?" Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, chuyện lần trước nói dối mình gãy chân tôi vẫn nhớ đấy." Thẩm Gia Ngôn ám hiệu, cậu cũng không tin cảm mạo té xỉu sẽ mất trí nhớ.

"Cậu hôm qua có kích thích cậu ta không?" Đỗ Tử Tửu hỏi.

Thẩm Gia Ngôn có chút nói không ra lời, nhưng vì bệnh tình của Tạ Kế Hiên, vẫn là báo chi tiết: "Chỉ là hỏi anh ấy có phải thích tôi hay không."

"Kích thích vầy sao?" Đỗ Tử Tửu nghiêm túc.

"......"

Cái này có gì mà kích thích?? Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên nghe nói bởi vì loại chuyện này bị kích thích đến mất trí nhớ.

Sau khi Đỗ Tử Tửu rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận hỏi: "Tôi là ai anh vẫn nhớ rõ chứ?"

Tạ Kế Hiên không lắc đầu cũng không gật đầu, càng không nói chuyện, dáng vẻ mặt không biểu tình cũng nhìn không ra tình huống cụ thể như thế nào.

"Tôi là Thẩm Gia Ngôn, trước đây hai chúng ta còn ở cùng nhau."

Tạ Kế Hiên tránh né ánh mắt Thẩm Gia Ngôn, cầm lấy bút bắt đầu viết tản văn, không có phản ứng gì.

Nhỏ yếu, đáng thương lại vô trợ.

"Anh rốt cuộc sao thế hả?"

Tạ Kế Hiên rốt cục mở miệng: "Tôi hình như ngu rồi."

"......"

Cũng không hỏi ra một hai ba, Thẩm Gia Ngôn sau khi hỏi thăm Đỗ Tử Tửu xác định không có chuyện gì chỉ có thể rời đi trước, Tân Nguyên bên kia còn có việc chờ cậu xử lý. Đi xuống lầu, Thẩm Gia Ngôn nhìn về phía trên lầu, đúng lúc nhìn thấy Tạ Kế Hiên đứng ở bên cửa sổ, nhìn cậu, thấy cậu nhìn tới, ngốc nghếch dời đi ánh mắt.

......

Xe của Thẩm Gia Ngôn từ từ lái ra cửa lớn, từ trong tầm mắt Tạ Kế Hiên biến mất.

Đi tới Tân Nguyên, Mạnh Vân Tinh đã chờ lâu, đang tán gẫu với chị gái thư ký. Y lớn lên ngoan ngoãn lại đáng yêu, biết ăn nói, lại biết khôi hài vui vẻ, đến không được mấy ngày, đã hòa đồng với mọi người.

Thẩm Gia Ngôn có chút áy náy: "Xấu hổ quá tới muộn."

Mạnh Vân Tinh vội vàng lắc đầu: "Em cũng vừa tới."

Dựa vào kịch bản của Mạnh Vân Tinh thiết lập hạng mục điện ảnh《12h trinh thám》đã công bố vai chính Thẩm Gia Ngôn, những người được lựa chọn khác đang chờ thử vai.

Nhưng đạo diễn vẫn chưa thích hợp, Thẩm Gia Ngôn biết tin tức Tương Đông Xương đã rút lui khỏi《Thần Cổ》, muốn mời người tới, ánh mắt Tương Đông Xương độc đáo, mạch suy nghĩ khác người, nhưng có thể chiếu cố tới cảm thụ của người bình thường. Thẩm Gia Ngôn cảm thấy hắn rất thích hợp phong cách bộ điện ảnh này.

Tương Đông Xương sau khi xem kịch bản, quả nhiên cao hứng thích thú, lập tức quyết định muốn gia nhập Thẩm Gia Ngôn. Mấy người thảo luận cả buổi sáng, xác định chi tiết cụ thể, chỉ chờ thử vai là được.

Sau khi họp xong, Thẩm Gia Ngôn đang chuẩn bị đi, bị Mạnh Giản Minh gọi lại.

"Gia Ngôn, cậu trước chờ chút." Mạnh Giản Minh lấy ra một phần tài liệu, "Lúc cậu vừa mới gia nhập công ty, viết cái giới thiệu vắn tắt bản thân này vẫn nhớ chứ?"
Advertisement / Quảng cáo


Thẩm Gia Ngôn nhớ, đâu biết vừa vào công ty, thời kỳ thực tập sinh, công ty sẽ dựa vào phong cách cá nhân đặt ra hình tượng cho bọn họ. Nhưng đây đều là đãi ngộ đặc biệt mà mấy mầm non được xem trọng mới sẽ có, loại bình thường như bọn họ đều là sản xuất lượng lớn, không ai có thời gian đi hiểu tính cách của bạn, thiết kế hình tượng cho bạn.

Thẩm Gia Ngôn khi đó bị tùy tiện bố trí một hình tượng ngạo kiều.

Cái hình tượng này một đoạn thời gian rất dài khiến Thẩm Gia Ngôn không còn lời nào để nói, tràn đầy cảm giác không khỏe.

Mạnh Giản Minh cũng không biết từ đâu lục ra giới thiệu vắn tắt của cậu hồi debut, viết cho fans nhìn.

"Mấy cái này đã không thích hợp với cậu, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, cậu thích hợp với hình tượng gì." Mạnh Giản Minh lật nhìn: "Trước tiên nói về cái cậu không thích nhất đi."

Thẩm Gia Ngôn không chút suy nghĩ nói: "Đối phương chủ động tỏ tình thì làm sao đây."

Thích quả thực là 3 vấn đề hàng đầu thường gặp nhất của minh tinh, để phù hợp hình tượng ngạo kiều của cậu, câu trả lời mà công ty đặt ra là như vầy: So với bị người theo đuổi tôi thích chủ động xuất kích hơn, nếu đối phương quá chủ động, tôi không có hứng thú.

Đây căn bản không phù hợp tính cách của cậu, cho nên làm ra rất kỳ quặc, bởi vì 5 năm sau cũng không có tiếng tăm gì, cậu ngược lại bớt đi rất nhiều khí lực diễn, lúc này lại lần nữa bị lục ra, mới nhớ tới còn có chuyện này.

Bởi vì Tân Nguyên gần đây sắp ra lịch năm, sẽ ở trên lịch năm làm giới thiệu ngắn gọn cho mỗi minh tinh, cho nên Mạnh Giản Minh mới nhớ tới đi lục giới thiệu vắn tắt của Thẩm Gia Ngôn.

Mạnh Giản Minh gật đầu: "Quả thật không phù hợp tính cách của cậu, hình tượng giả quá sẽ có cảm giác miễn cưỡng. Vậy cậu chuẩn bị trả lời thế nào?"

Thẩm Gia Ngôn nói: "Thích thì đáp ứng, không thích thì cự tuyệt chứ sao."

"Được, sau khi tôi sửa xong lại mang tới cho cậu xem."

Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn đi đón Tạ Kế Hiên về nhà. Người thoạt nhìn tựa hồ bình thường không ít, Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ kéo Đỗ Tử Tửu tới một bên: "Bác sĩ Đỗ, anh ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đầu óc không sao chứ?"

"Đầu óc không sao, chính là đại não người hết sức phức tạp, chịu kích thích sẽ sinh ra các loại phản ứng kích ứng kỳ lạ, chăm sóc thật tốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Đỗ Tử Tửu vỗ vai cậu: "Phải có lòng tin."

"......"

Hai người về đến nhà, Thẩm Gia Ngôn mở cửa nhà ra: "Đây chính là nhà anh, còn nhớ chứ?"

Tạ Kế Hiên ngẩng đầu nhìn: "Không phải nhà cậu sao?"

"Là nhà tôi, tôi là hỏi anh có nhớ hay không."

Tạ Kế Hiên gật đầu: "Cũng chỉ có tiền như tôi mới có thể mua được biệt thự lớn như này."

"......"

Ngu cũng không quên mình là người giàu.

Thẩm Gia Ngôn đỡ Tạ Kế Hiên ngồi xuống, "Giới thiệu lần nữa, tôi là đối tượng kết hôn của anh, tôi tên là Thẩm Gia Ngôn."

Tạ Kế Hiên kinh ngạc: "Tôi đã không phải xử nam rồi sao?"

"......"

Anh con cũng có rồi còn xử nam.

Thẩm Gia Ngôn ôm nhóc con tới, "Đây chính là con trai anh, nhũ danh gọi là Bảo Bảo."

Tạ Kế Hiên nói: "Ai sinh?"

"Anh sinh!"

Bảo Bảo hôm nay rất thần khí, mặc quần áo nhỏ thêu chữ Vương và hoa văn hổ, trên đầu đội mũ quả dưa, chữ Vương kim quang lấp lánh hết sức bá khí, chính là bong bóng nước miếng quá sát phong cảnh, bá khí giảm mạnh 1 trăm, lộ ra diện mạo thật của con nít.

Thẩm Gia Ngôn dỗ nhóc, không để cho nhóc gặm tay nhỏ, nhóc con cuống cuồng, sung sướng đạp. Thẩm Gia Ngôn hôn hôn mặt nhóc, hôn hôn tay nhỏ của nhóc, chơi không biết trời đất.

Tạ Kế Hiên ở một bên nhìn, trong mắt lộ ra nhu hòa chầm chậm, chờ Thẩm Gia Ngôn nhìn sang, lại khôi phục bình thường.

Buổi tối uống nước nhiều, Thẩm Gia Ngôn nửa đêm thức dậy đi toilet, phát hiện Tạ Kế Hiên không có ở trong phòng. Cậu xuống lầu một tìm một vòng, nhìn thấy ánh đèn thư phòng sáng. Trong phòng, Tạ Kế Hiên đang ngồi trước máy vi tính, nhíu mày xem gì đó. Thẩm Gia Ngôn đẩy cửa ra, "Anh đang làm gì?"

Tạ Kế Hiên nói: "Tôi mộng du."

"......"

Bởi vì Tạ đại tổng tài ngốc, cho nên gần đây không thể đi làm. Cũng may thư ký Hoàng thời điểm mấu chốt đáng tin, không có xảy ra sai lầm, Thẩm Gia Ngôn có thể toàn tâm toàn ý bận rộn chuyện kịch bản. Đảo mắt đã đến ngày thử vai, Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới người đến còn rất nhiều, thậm chí có không ít minh tinh nổi tiếng.

Thẩm Gia Ngôn đặc biệt dẫn Mạnh Vân Tinh tới vị trí bình ủy, còn có Tương Đông Xương, cùng với phó đạo diễn, nữ chính thử vai và nam hai, nam ba.

Thử vai cực kỳ thuận lợi, cuối cùng Tương Đông Xương chọn được người.

Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ xem album ảnh trong máy vi tính của Tạ Kế Hiên, xem ảnh mặc quần bơi hồi đại học hơi xuất thần. Hồi đại học, cậu thường xuyên cùng bạn bè tới bể bơi, sau đó năm 3 đại học bận rộn thì rất ít đi, ký ức có liên quan đã sớm mơ hồ.

Cậu thật sự muốn biết chuyện có liên quan tới Tạ Kế Hiên, suy nghĩ một chút, gọi cho Trương Trí Thông.

"Mày còn nhớ tao hồi đại học thường xuyên tới bể bơi chơi hay không?"

"Sao thế?" Trương Trí Thông nói: "Nhớ, sao đột nhiên nhắc tới cái này?"

"Mày có ấn tượng với Tạ Kế Hiên không? Có ở trong bể bơi từng nhìn thấy anh ấy không?"

"Tạ Kế Hiên?" Trương Trí Thông nghĩ một lát: "Không nhớ, tao chỉ biết mày từng nói với tao anh ta hồi đại học cùng trường với chúng ta."

Thẩm Gia Ngôn thở dài: "Vậy không có chuyện gì tao cúp."

"Nè!" Trương Trí Thông nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có."

"Nói tới bể bơi, tao nhớ mày từng ở đó cứu người, mấy cái khác không có ấn tượng gì."

Thẩm Gia Ngôn sửng sốt, "Tao từng cứu người sao?" Cậu sao hoàn toàn không nhớ!

"Đúng á, hồi năm nhất, bọn mình có lần đi bơi, mày thấy có người chìm ở đáy nước, không nói hai lời liền nhảy xuống, lúc lên bờ còn đập hỏng kính bơi."

Nói đến kính bơi cậu nhớ ra một chút, lúc ấy tốn tiền mua một bộ kính bơi rất đắt tiền, ba ngày không lỡ ăn đồ mặn, sau đó chưa dùng mấy lần đã hỏng, miễn bàn bao đau lòng. Hiện tại nhớ tới, hóa ra là lúc cứu người làm hỏng sao? Nhưng cậu thật sự không có ấn tượng gì.

Hôm sau, bạn bè Tạ Kế Hiên nghe nói anh bị bệnh, nháo nhào tới nhà thăm. Chuyện Tạ Kế Hiên mua nhà mới không nói với Tạ phu nhân, chỉ nói với mấy đứa bạn thân thiết biết.

Trần Phương Mạnh Vân Dương Đỗ Tử Tửu mấy người này đều tới. Trần Phương trên dưới đi thăm nhà mới, không khỏi cảm thán, "Căn biệt thự này quả nhiên đẹp, em cũng muốn mua, chị dâu gì ý nhở, em muốn ở đây hai hôm được không?"

"......" Gọi ai chị dâu đấy hả không có trí nhớ hả cái người này.

Thẩm Gia Ngôn nói: "Xấu hổ quá, nhà chúng tôi chỉ có phòng ngủ chính có giường, những phòng khác cái gì cũng không có." Có tiền như Tạ Kế Hiên chỉ mua một cái giường, cái này rất mất mặt.
Advertisement / Quảng cáo


Trần Phương nói: "Không đúng, lúc anh Tạ mua giường là em làm cho, trong nhà đứa bạn em bán đồ gia dụng, em từ trong đó chọn được một cái king size, còn có 2 cái size bình thường, đặt ở phòng khách, sao có thể chỉ có 1 cái giường."

Mạnh Vân Dương âm thầm trợn mắt trắng, cùng Trần Phương kéo khoảng cách ra.

Cái gì? Nhìn biểu tình Trần Phương không giống như đang nói láo, Thẩm Gia Ngôn đứng dậy lên lầu, từ chỗ bảo mẫu cầm lấy chìa khóa, tùy tiện vặn mở một cánh cửa ra, liền nhìn thấy bên trong đặt giường lớn chỉnh tề. Tạ Kế Hiên hồi đó nói với cậu không có tiền mua giường, cậu đã cảm thấy không đáng tin, quả nhiên đều là lừa gạt cậu.

Cậu nổi giận đùng đùng xuống lầu, Trần Phương có lẽ bị ai đó giáo dục, cười lúng túng: "Gì nhở, em không ở đâu ạ chị dâu."

Thẩm Gia Ngôn không có thời gian quan tâm hắn, nói với Tạ Kế Hiên: "Anh không phải nói trong nhà chỉ mua được 1 cái giường sao? Vậy ở trong phòng kia là cái gì?"

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói, "Tôi chỉ là một kẻ ngốc."

"......"

Bạn bè xung quanh nhìn Tạ Kế Hiên, từng người mở to mắt, trao đổi lẫn nhau 1 ánh mắt.

Cái đệt, Mạnh Vân Tinh nói Tạ Kế Hiên bị hồn xuyên quả nhiên là thật!

Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, mấy người bạn của Tạ Kế Hiên rối rít tán dương đầu bếp nấu ngon, tán gẫu chút, lại hâm mộ gia đình hạnh phúc của 2 người, nhìn bọn họ cũng muốn kết hôn.

"Nhưng bọn em khẳng định không có vận khí tốt như anh Tạ, người yêu mối tình đâu chính là đối tượng kết hôn, mối tình đầu của em đã sớm không biết ở đâu." Trần Phương sau khi bị dạy dỗ, máy hát không bao lâu lại mở ra, điển hình của nhớ ăn không nhớ đánh.

Người yêu mối tình đầu? Nói cậu sao? Thẩm Gia Ngôn không tin, nói cậu là mối tình đầu, vậy Tô Minh Hạ là chuyện gì?

"Anh ấy không phải từng yêu đương sao?"

"Không có ạ." Trần Phương lắc lắc đầu: "Anh Tạ chỉ có một mình chị dâu."

Thẩm Gia Ngôn đã lười sửa đúng cái xưng hô chị dâu của hắn. "Không phải còn có Tô Minh Hạ sao?"

"Tô Minh Hạ? Hắn là ai vậy?" Mạnh Vân Dương hỏi.

"......" Ngay cả Tô Minh Hạ cũng không biết sao? Mạnh Vân Dương mặc dù ít lời, nhưng không giống như nói dối, Thẩm Gia Ngôn nói: "Là một minh tinh."

Mạnh Vân Dương lắc lắc đầu: "Ngoại trừ ảnh đế Tần, anh Tạ không lui tới với bất kỳ minh tinh nào."

Thẩm Gia Ngôn nhìn về phía Tạ Kế Hiên, Tạ Kế Hiên lập tức rũ lông mi ăn cơm.

Chân ở dưới mặt bàn, giẫm Trần Phương một cái.
_____
Edit + Beta: Vịt

**** Ơ hôm nay wattpad lại có vấn đề à =.= vừa tui mở ra để đăng truyện nó báo lỗi mà hết hồn, còn xác nhận I"m not robot -.-

Trần Phương áu u một tiếng, tủi thân nhìn về phía Tạ Kế Hiên: Nói chuyện là Mạnh Vân Dương á, sao lại muốn giẫm em.

Tạ Kế Hiên: Mày cách gần.

......

Thẩm Gia Ngôn nghe thấy động tĩnh không hiểu ra sao nhìn một cái, "Sao thế?"

Trần Phương vẻ mặt đau khổ, "Cơm ăn ngon quá."

Thẩm Gia Ngôn không ăn thêm nữa, cậu cũng có tâm sự của mình. Mấy người này đều rất thân với Tạ Kế Hiên, chắc chắn sẽ không rảnh tự dưng nói dối lừa gạt cậu đi, kỳ thực nói tới cậu cũng chỉ là nghe người khác nói một câu, căn bản không được chứng thực, thậm chí ngay cả scandal cũng không nghe nói, Tạ Kế Hiên cũng không nhớ Tô Minh Hạ là ai, không khí giữa hai người cũng rất xa lạ.

Thẩm Gia Ngôn nhớ tới ký ức thê thảm tỉnh lại sau khi say rượu, quả nhiên thật sự là xử nam sao?

Tạ Kế Hiên đang ăn cơm, thấy Thẩm Gia Ngôn nhìn sang, ánh mắt hết sức phức tạp, nhìn về phía nửa người dưới anh một cái, trong đó xen lẫn một lời ghét bỏ khó nói hết.

"......" Chuông cảnh báo của Tạ Kế Hiên phát tác, lập tức nói: "Tôi chỉ là tạm thời có chút ngu, những chỗ khác không có vấn đề."

"......"

Anh vẫn là ngu hết luôn đi.

Thẩm Gia Ngôn lúc ăn cơm luôn muốn hỏi chuyện liên quan tới Tạ Kế Hiên, nhất là hồi đại học, Tạ Kế Hiên rốt cuộc tại sao biết cậu. Thẩm Gia Ngôn nói: "Các anh đều học chung đại học sao?"

Advertisement / Quảng cáo


Trần Phương nói: "Em, Vân Dương và anh Tạ học cùng đại học, Tử Tửu không phải, cậu ấy ra nước ngoài chuyên sâu. Nghe nói anh Thẩm anh cũng là học cùng trường bọn em."

Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu: "Bất quá tôi không quen các cậu, nhưng đối với Tạ Kế Hiên có chút ấn tượng, anh ấy có phải thường xuyên tới bể bơi hay không?"

Trần Phương nhìn Tạ Kế Hiên một cái, Thẩm Gia Ngôn nói: "Không sao đâu, anh ấy đã ngu rồi, không nghe hiểu các cậu nói cái gì."

"......"

"......"

Đỗ Tử Tửu nói: "Kế Hiên hồi đó đã bắt đầu xử lý chuyện gia tộc, không có thời gian tới trường nghe giảng, nhưng cậu ấy rất thích tới bể bơi, cậu nếu thường xuyên tới bể bơi, nói không chừng có thể gặp cậu ấy."

Đâu chỉ gặp, cậu còn bị chụp trộm đấy. Không biết còn tưởng biến thái quái gở nào cuồng theo dõi, ai có thể nghĩ đến là cao phú soái hào môn mà ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ ngưỡng mộ chứ!

Trần Phương đột nhiên nói: "Nói đến bể bơi, em nghĩ tới một chuyện. Anh Tạ đôi khi thích chìm xuống đáy nước thả lỏng áp lực, sau đó có một lần, bị người tưởng là chết đuối cưỡng chế vớt lên ha ha ha."

Thẩm Gia Ngôn nhưng không cười nổi, hóa ra người cậu "cứu" vậy mà là Tạ Kế Hiên sao?! Tạ Kế Hiên là từ khi đó biết cậu?

Thẩm Gia Ngôn sâu sắc nhìn Tạ Kế Hiên, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện cậu không biết, người này giấu cũng quá sâu đi. Cậu đang trầm tư, nghe thấy Trần Phương lại "Áu" một tiếng, chảy nước mắt nói: "Cơm ăn ngon quá."

Đại trạch Tạ gia bên kia, Tạ phu nhân cùng cô cháu gái hời tới chực cơm cũng đang ăn cơm. Tạ phu nhân ngồi ở bên bàn ăn trong đầu buồn bực nghĩ, lần trước xuất quân bất lợi, bởi vì có Tạ Kế Hiên ở đó, Thẩm Gia Ngôn căn bản không sợ bà, vẫn là phải tóm được lúc Thẩm Gia Ngôn ở một mình mới được.

Tống Mĩ Hân sung sướng ăn thịt xào lăn, trên tay lại bận rộn không ngừng múc một thìa đậu sốt cà chua cùng với cơm nhét vào trong miệng, ngon suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, "Bác, cháu nghe nói Thẩm Gia Ngôn sắp diễn điện ảnh."

"Sao cháu biết?"

"Cháu follow weibo của anh ấy, bác không follow sao?"

Tạ phu nhân hừ một tiếng, "Bác follow nó làm gì?"

"Vậy phim điện ảnh của anh ấy bác sẽ tới rạp chiếu phim xem chứ?"

"Không đi." Tạ phu nhân hết sức kiên định nói, "Bác tuyệt đối sẽ không đi."

Hai người ăn một hồi, quản gia vội vã đi tới, ghé gần nói với Tạ phu nhân cái gì đó. Tạ phu nhân để đũa xuống, vừa đứng lên, Tạ Kính Đông liền dẫn theo Đường Kính đi tới.

Đường Kính sau một bước đứng ở phía sau Tạ Kính Đông, Tống Mĩ Hân cũng không ăn nữa, vội vàng đứng lên gọi một tiếng dượng. Tạ Kính Đông không nhận ra cô nàng, không quan tâm cô, nói với Tạ phu nhân: "Ăn cơm hả?"

Tạ Kính Đông rất ít về, kể từ sau khi chuyện bao dưỡng tiểu tam bại lộ, liền vò đã mẻ lại sứt. Bởi vì ông ta biết Tạ phu nhân là kiểu người độc ác thế nào, biết ông ta ngoại tình tuyệt đối sẽ không chịu để yên, hơn nữa cũng sẽ không chờ người khác tới gây tai họa cho bà, khẳng định đã sớm lưu lại đường lui.

Quả nhiên, nhìn tình cảnh hiện tại của ông ta, bị ép có nhà không thể về, quyền lực trong tay cũng bị con ruột chia cắt sạch sẽ, một phần cũng không giữ lại. Những thứ này đều cảm ơn phu nhân ban tặng.

"Chúng ta không phải đã ước định sao, loại người nhàn tạp không được phép bước vào đại trạch này."

"Loại người nhàn tạp là ai? Tôi sao?"

Tạ Kính Đông khiêu khích nhìn Tạ phu nhân, ông ta biết bà ghét Đường Kính, trước kia không dám nghịch ý bà, nhưng hôm nay ông ta không muốn nhịn nữa. Con trai ông Tạ Hồng Phi vẫn ở trong tù đấy, Tạ Kế Hiên không để cho ông giải quyết, ông sẽ tới trong nhà thêm ngột ngạt.

Tạ phu nhân một cái cũng không nhìn Đường Kính, giống như bà ta là đồ rác rưởi nơi nào đó đến, căn bản không xứng xuất hiện trong mắt. Đường Kính bị đè ép nhiều năm như vậy, oán khí trong lòng rất lớn, nhưng có thể nắm Tạ Kính Đông trong tay, bà ta tự nhận đã thắng Tạ phu nhân. Ngay cả người đàn ông của mình cũng không nhìn được, thật là triệt để thất bại.

"Quản gia." Tạ phu nhân nói to: "Tiễn khách."

Quản gia mang theo hai người mời Đường Kính rời đi, Đường Kính không muốn: "Trả lại con cho tôi, nó cũng là huyết nhục của Tạ gia. Tôi biết bà là đang trả thù tôi cướp Kính Đông đi, nhưng thất bại của bản thân không nên trách trên người con cái."

Tạ phu nhân bị bà ta chọc cười: "Bà thích ăn cơm thừa tôi bố thí cho bà, không cảm ơn tôi thì thôi làm sao còn cắn ngược lại? Nuôi chó còn biết vẫy đuôi nói cảm ơn, các người đôi cẩu nam nữ này thật đúng là không biết xấu hổ."

Tống Mĩ Hân phun, chửi quá hả giận, cô thật muốn vỗ tay.

Đường Kính cũng là tu luyện ra, trên mặt lúc xanh lúc đỏ nhưng miễn cưỡng nhịn xuống, xoay người hướng Tạ Kính Đông khóc.

Tạ phu nhân nói: "Các người nếu muốn buồn nôn tôi, chúc mừng thành công, cho dù ai nhìn thấy rác rưởi trong lòng cũng phải buồn nôn. Tạ Kính Đông, ông nếu còn muốn giữ lại mặt mũi cuối cùng, thì nhanh chóng dẫn theo nhân tình của ông rời đi cho tôi, đây là nơi tổ tiên từng sống, ông không muốn nửa đêm bọn họ đi tìm ông chứ?"

Tạ Kính Đông thật sự có chút chột dạ, nhưng gượng chống không đi, bị Tạ phu nhân không chút khách khí đuổi ra ngoài.

Đường Kính khóc: "Làm sao đây."

"Nhất định là có cách." Tạ Kính Đông bị bà ta khóc có chút phiền, "Ngậm miệng lại."

Đường Kính ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tàn bạo nhìn Tạ trạch một cái.

Nhìn người đi rồi, Tống Mĩ Hân nói: "Bác, có muốn với với anh Kế Hiên một tiếng không ạ?"

"Không cần, chút chuyện nhỏ này, bác của cháu tự mình có thể xử lý." Tạ phu nhân lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, bà cũng không muốn để cho Thẩm Gia Ngôn biết đống chuyện nát này của bà, nhất định sẽ bị cậu chê cười, chủ động ở trước mặt kẻ địch lộ ra loại chuyện sơ hở này, bà tuyệt đối sẽ không làm.

"Mặc kệ bác, cháu vẫn là nghĩ xem đối phó với Thẩm Gia Ngôn thế nào đi." Tạ phu nhân một lời khó nói hết nhìn vóc người Tống Mĩ Hân một cái, "Bề ngoài đã không đánh lại, trên khí thế không thể thua, nhanh đi xem tiếp bộ phim luân lý cấu xé 300 tập bác vừa gửi cho cháu đi."

Tống Mĩ Hân mặt đau khổ, một chút cũng không có tức giận vào nhà.

Thẩm Gia Ngôn còn không biết Tạ phu nhân đang tích lực trở lại, lúc này đang nhìn Tạ Kế Hiên trong phòng tắm rửa mặt đánh răng, cũng không nói chuyện, Tạ Kế Hiên bị cậu nhìn chằm chằm, suýt chút nữa coi kem đánh răng thành sữa rửa mặt. Thẩm Gia Ngôn nhìn một hồi có lẽ cảm thấy không có ý nghĩa, rời đi.

Tạ Kế Hiên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rửa mặt xong, đi ra ngoài vừa nhìn, Thẩm Gia Ngôn không có ở trên giường.

Advertisement / Quảng cáo


Anh ra ngoài tìm một vòng, không phải trong phòng sơ sinh, cũng không ở trong bếp, thế là tới thư phòng, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn ngồi sau bàn sách.

"Cậu đang làm gì?"

"Tôi muốn xem xem trong tài khoản của anh có bao nhiêu tiền." Thẩm Gia Ngôn nghiên cứu mật mã: "Dù sao anh bây giờ ngốc cái gì cũng không biết, chờ tôi lặng lẽ chuyển hết tiền đi, liền ly hôn với anh, mang theo tiền cao chạy xa bay."

"......"

Anh nhất định nghe lầm.

Tạ Kế Hiên nói: "Không mang theo người cùng đi sao?"

Thẩm Gia Ngôn lắc đầu: "Mang theo kẻ ngốc còn phải nuôi cơm, giữ lại tiền không bằng tìm thanh niên nhỏ bao sung sướng."

"......"

Kẻ ngốc cũng có thể khiến cậu sung sướng a!

Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn anh: "Anh vẫn nhớ mật mã chứ?"

"Sinh nhật của cậu." Tạ Kế Hiên không chút suy nghĩ nói.

Thẩm Gia Ngôn ngừng tay, mắt cũng không chớp nhìn anh, thần sắc phức tạp giao chung một chỗ, cuối cùng dư lại một tia bất đắc dĩ. Hồi lâu, cậu đứng lên: "Thôi vậy, anh tự giữ đi."

Xem ra tựa hồ có lời chưa nói hết, nhưng không có mở miệng nữa. Tạ Kế Hiên đi theo cậu: "Cậu không lấy tiền sao?"

"Không cần nữa."

"Vậy tôi."

Thẩm Gia Ngôn quay đầu nhìn anh: "Anh thật sự ngốc không nhẹ ha."

Thẩm Gia Ngôn đi phòng sơ sinh, nhóc con đã ngủ, lông mi thật dài giống như quạt nhỏ, nắm tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ ú thịt mềm núc ních, Thẩm Gia Ngôn khống chế kích động muốn chọt, đắn kín chăn nhỏ. Cậu nhu hòa nhìn, ngủ giống Tạ Kế Hiên hơn chút, nhất là miệng, tiếp đó là đường nét cằm, thật sự có thể nhìn ra là con ruột.

Bóng đèn thỏ bên cạnh vẫn sáng, Thẩm Gia Ngôn chỉnh độ sáng thấp chút, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

Hôm sau lúc tỉnh dậy, Tạ Kế Hiên mở mắt ra, hiếm thấy phát hiện Thẩm Gia Ngôn đã tỉnh. Phòng bếp đã làm xong điểm tâm, Thẩm Gia Ngôn thấy anh xuống, nói: "Tôi chiên trứng gà cho anh, xuống ăn đi."

Thẩm Gia Ngôn chiên trứng gà trình độ cao xa Tạ Kế Hiên, một chút cũng không khét, ngoài cháy trong mềm, sắc hương vị đều đủ. Thẩm Gia Ngôn rắc muối tiêu bên trên, nếm càng ngon miệng.

"Ăn ngon không?" Thẩm Gia Ngôn hỏi.

Tạ Kế Hiên gật gật đầu: "Ngon."

Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Còn nhớ anh lần đầu tiên làm trứng rán cho tôi chứ, nói thực, thật chả ra gì."

"......"

"Nhưng tôi rất vui. Lâu lắm rồi không có ai làm điểm tâm cho tôi, mặc kệ anh là vì Bảo Bảo hay là vì cái gì, tôi đều rất cảm ơn." Thẩm Gia Ngôn cắn một miếng trứng rán, "Để tỏ lòng cảm tạ, tôi hôm nay cũng làm cho anh một lần."

"Có mấy lời không nói ra người khác cũng không biết, tôi hi vọng anh có thể biết lòng cảm kích của tôi."

Hai người nhìn nhau, lại trầm mặc.

Thẩm Gia Ngôn nói: "Ăn đi, buổi sáng một một cái trứng rán là đủ rồi, kẻ ngốc không cần suy nghĩ năng lượng tiêu hao ít."

"......"

Kẻ ngốc thảm vậy sao.

Hôm nay thử vai, Thẩm Gia Ngôn cũng đi theo Tương Đông Xương đến hiện trường, Mạnh Vân Tinh còn nhỏ tuổi, hôm nay vô cùng khẩn trương, Thẩm Gia Ngôn an ủi y: "Lấy nhiệt tình mà em đối với tác phẩm của mình ra, cảm giác ai có thể quay tốt, có cảm giác em cần là được."

"Em sợ mình chọn nhầm người."

"Không sao, có Tưởng đạo kiểm định cho em rồi, sẽ không có sai sót."

Thẩm Gia Ngôn không vào xem, ở trong phòng nghỉ bên cạnh đợi, trợ lý Đổng Hạ Lãng báo cáo tình hình cho cậu, buổi chiều đã xong việc. Mạnh Vân Tinh thoạt nhìn tâm tình không tệ, "Nam thần, em tìm được người thích hợp rồi." Cuối cũng cũng sẽ không cô phụ kỳ vọng của nam thần!

Thẩm Gia Ngôn cũng thay y cao hứng, "Anh biết ngay em có thể làm được." Để ăn mừng, Thẩm Gia Ngôn mời khách, mọi người cùng nhau đi ăn cơm, ăn cơm xong, nhìn Mạnh Vân Tinh lên xe, Thẩm Gia Ngôn mới trở về công ty.

Vừa vào cửa, đã bị Mạnh Giản Minh dùng nhãn sắc: "Tạ phu nhân tới, đặc biệt tới tìm cậu."

Hắn lời còn chưa nói hết, đã thấy Tạ phu nhân tiến vào, lần này là tự mình tới, không có mang theo Tống Mĩ Hân.

Thẩm Gia Ngôn có chút bất đắc dĩ, chờ Tạ phu nhân lên tiếng, lại nghe bà có chút kinh ngạc nói: "Cháu ở đây làm gì?"

Lại thấy ánh mắt không phải là hướng về phía cậu, mà là Đổng Hạ Lãng phía sau cậu.

Đổng Hạ Lãng muốn tránh cũng không được, đau khổ kêu một tiếng, "Bác."

Thẩm Gia Ngôn cũng sững sờ, không hiểu ra sao nhìn hai người, Đổng Hạ Lãng hóa ra là cháu của Tạ phu nhân? Tình huống gì?

Advertisement / Quảng cáo


Đổng Hạ Lãng nói: "Cháu ở đây làm trợ lý cho anh Thẩm."

"Cháu!" Tạ phu nhân không biết nói gì cho phải, "Cháu cũng quá gây thất vọng rồi, chạy tới làm trợ lý cái gì hả? Ba cháu biết không?"

"Cháu không nói với ông ấy, ông ấy để cháu tự tìm việc làm."

"Cháu không phải tốt nghiệp Thanh Bắc sao, không tìm được công việc tốt hơn?!"

Thẩm Gia Ngôn nhìn rõ ràng, "Là Tạ Kế Hiên bảo em tới phải không?"

Đổng Hạ Lãng vội vàng nói: "Anh Thẩm, anh đừng hiểu lầm, em cũng là tự mình nguyện ý tới, muốn mở mang một chút cuộc sống của minh tinh."

"Em không cần giải thích, anh không trách em, em với Tạ Kế Hiên là quan hệ thế nào?" Hẳn không khác lắm với cậu đoán.

"Anh ấy là anh họ ruột thịt của em."

Thẩm Gia Ngôn lúc này mới nhớ tới Tạ phu nhân không phải họ Đổng sao, bác họ ruột, hóa ra thật sự là người một nhà. Chẳng trách, lúc ấy nhìn Đổng Hạ Lãng cảm thấy lớn lên có chút rất giống Tạ Kế Hiên, còn muốn hỏi có phải thân thích hay không. Thẩm Gia Ngôn có chút khó chịu, Tạ Kế Hiên này, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện cậu không biết.

Tạ phu nhân nói: "Chuyện của cháu chờ lát nữa chúng ta nói tiếp." Bà đối diện Thẩm Gia Ngôn, ưỡn ngực ngẩng đầu, lấy ra toàn bộ khí thế, vừa định nói cái gì, không nghĩ tới bị Thẩm Gia Ngôn cắt đứt.

"Bà là tới bảo tôi ly hôn với Tạ Kế Hiên?" Thẩm Gia Ngôn biểu tình bình tĩnh nhìn bà, thần sắc đã sớm đoán được.

Tạ phu nhân sửng sốt, ngẩng cằm lên: "Coi như cậu có tự biết bản thân." Dứt lời ôm lấy cánh tay, hắng giọng một cái, đem lời tối qua đã chuẩn bị xong lướt qua đầu một lần. "Súng" chuẩn bị xong, đạn cũng lên xong rồi, đầy đủ. Lần này bà làm chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối sẽ không chật vật rời đi nữa.

Tạ phu nhân bày xong tư thế, chờ Thẩm Gia Ngôn cự tuyệt, bà lập tức mở miệng nói.

"Được, tôi đáp ứng với bà ly hôn với anh ta."

Tạ phu nhân ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, đang định mở miệng, lại cứng ngắc sững sờ, "Cậu nói cái gì?"
_____

Edit + Beta: Vịt

"Được, tôi đáp ứng với bà ly hôn với anh ấy."

"Cậu nói cái gì?"

Tạ phu nhân nghi ngờ mình nghe lầm, dưới sự chấn động, không kịp phản ứng, lời lẽ chuẩn bị xong cứ như vậy nghẹn trong cổ họng, hoàn toàn quên mất nói ra khỏi miệng thế nào. Khí thế chiến đấu giống như bóng bay bị chọc thủng, xì cái xẹp xuống.

Cậu ta không phải nên phủ nhận sao? Chết cũng không từ, khóc nói với bà hai người là chân ái, cho dù chết cũng không tách ra. Vô luận là đưa tiền hay quyền, cũng đừng nghĩ làm lung lay cậu! Sau đó sẽ trách bà một phen, khiến bà tỉnh ngộ, dùng sức mạnh của ngôn ngữ cảm động bà.

......

Sao không dựa theo motif làm chứ!

Tại sao một chút cũng không giống với bộ phim luân lý gia đình mà bà xem hôm qua, cấu xé đâu rồi, khóc lóc đâu rồi, đại chiến ba trăm hiệp đâu rồi, bà nghênh ngang kiêu ngạo, Thẩm Gia Ngôn kiên trinh bất khuất đâu?? Bây giờ là tình huống gì, ai có thể nói cho bà biết!

Tức giận, sau này không bao giờ xem phim não tàn nữa!
Advertisement / Quảng cáo


Tạ phu nhân mông lung, não chết máy, đần ra.

Thẩm Gia Ngôn ôn tồn lặp lại: "Tôi đồng ý ly hôn với Tạ Kế Hiên."

"Cậu —" Nói cái gì cho phải đây, Tạ phu nhân dưới sự mông lung trợn mắt: "Cậu nói ly hôn là ly hôn?!"

"......"

?? Không thì sao?

Thẩm Gia Ngôn cười: "Bà không phải mong chúng tôi nhanh ly hôn sao?

"Đúng thế." Tạ phu nhân đầu óc hỗn loạn: "Nhưng mà, tôi vẫn chưa làm chuẩn bị xong đâu!"

"......" Cái này phải chuẩn bị cái gì.

Thẩm Gia Ngôn không muốn nói thêm nữa: "Chờ Tạ Kế Hiên làm xong đơn ly hôn tôi lập tức có thể ký.

Tạ phu nhân thật sự mông lung, bà thần bay phách lạc về đến nhà, đặt mông ngồi trên sofa, nghĩ không ra a nghĩ không ra. Rõ ràng cho cậu ta 3 trăm triệu không phải cũng nói không rời sao, sao lại đột nhiên đáp ứng?

Đổng Hạ Lãng cũng đi theo bà về, tới lấy lòng bác y, đừng nói chuyện y làm trợ lý với ba y, bằng không, y sẽ bị nhốt lại.

Đổng Hạ Lãng nhìn sắc mặt Tạ phu nhân, không dám lên tiếng, Tống Mĩ Hân từ trong nhà đi ra. Cô không nhận ra Đổng Hạ Lãng, tưởng là mời tới làm việc, nhìn sắc mặt bác của cô có chút không tốt lắm, cho rằng gặp phải chuyện lớn gì, lo lắng nói: "Bác, bác sao thế?"

Tạ phu nhân không phản ứng cô, Đổng Hạ Lãng nói: "Anh Thẩm muốn ly hôn với anh họ tôi."

"Với Tạ Kế Hiên sao?"

Đổng Hạ Lãng gật gật đầu, y bây giờ vẫn rất đau lòng, luôn cảm thấy Thẩm Gia Ngôn làm như vậy y có chút trách nhiệm.

Tống Mĩ Hân sợ hết hồn, thật sự sắp ly sao, sao lại đột ngột như vậy. Nhưng nếu ly hôn, bác của cô không phải nên cao hứng mới đúng sao, bà cho tới giờ mong chờ nhất không phải chính là hai người ly hôn sao.

"Bác, bác không phải muốn hai bọn họ ly hôn sao? Không phải nên vui vẻ mới đúng sao?"

Tạ phu nhân ngẩng đầu, giống như rốt cục nghĩ tới nguyên nhân, "Nhất định có kỳ lạ, bác biết rồi, cậu ta khẳng định chỉ nói vậy thôi, vì bán ủy khuất với Tạ Kế Hiên, mới sẽ không thật sự ly hôn." Tạ phu nhân càng nói càng cảm giác mình nói đúng, vẻ mặt lại sáng sủa, "Cậu ta sẽ không ly hôn với Tạ Kế Hiên, các cháu chờ xem, hai hôm nữa lại tới đây với Tạ Kế Hiên, diễu võ dương oai với bác."

Đổng Hạ Lãng không dám nói chuyện, y đi theo Thẩm Gia Ngôn thời gian dài như vậy, Thẩm Gia Ngôn đối với chuyện nghiêm túc như vậy, tuyệt đối sẽ không nói giỡn. Nói ly hôn là thật sự muốn ly đấy.

Tống Mĩ Hân xem không hiểu, dung lượng não của cô không đủ.

Tạ phu nhân phấn chấn, đột nhiên nhớ một vụ, nói với Tống Mĩ Hân: "Không cần tiếp tục xem mấy phim não tàn kia nữa, căn bản vô dụng!"

Há?? Hôm qua không phải còn tôn sùng là kinh điển sao, hôm nay đã là phim não tàn rồi? Tống Mĩ Hân chỉ có thể nói vâng, thuận theo tâm của Tạ phu nhân dỗ dành.

Lúc Thẩm Gia Ngôn về đến nhà, Tạ Kế Hiên không có ở đây, trong biệt thự lớn như vậy chỉ có cậu và bảo mẫu, còn có một bảo bảo nho nhỏ, nằm trên giường sơ sinh.

Đồ đạc của cậu không nhiều lắm, chưa tới một lát đã thu dọn xong, quần áo đầy tủ mà Tạ Kế Hiên đặt cho cậu cậu không cầm, cũng chỉ có biệt thự lớn như này, phòng để đồ còn lớn hơn cả nhà người ta bình thường mới có thể để được quần áo quý giá như vậy. Từ trong phòng ngủ đẩy vali ra ngoài, trước khi Thẩm Gia Ngôn xuống lầu muốn đi xem nhóc con.

Nhưng ở cửa lại dừng lại.

Đứng một lát, rốt cuộc không vào nhìn. Nếu cậu tiến vào, sẽ không hạ quyết tâm đi được.

Bảo mẫu thấy cậu kéo vali, cười nói: "Cậu đây là muốn ra ngoài quay phim sao?"
Advertisement / Quảng cáo


Thẩm Gia Ngôn không nói gì, chỉ cười cười: "Phiền chăm sóc tốt Tạ tổng và bảo bảo giúp tôi."

Bảo mẫu đâu biết cậu muốn ly hôn chuyển nhà, trong mắt bà thật sự không có ai ân ái hơn hai vị này. Chỉ cho rằng là ra ngoài quay phim, liền đảm bảo sẽ chăm sóc tốt, tiễn Thẩm Gia Ngôn đến cửa nhà.

Chờ sau khi Tạ Kế Hiên về, Thẩm Gia Ngôn đã sớm đi, bảo mẫu mới biết được đây là tiết tấu chuẩn bị ly hôn, nhìn dáng vẻ Tạ Kế Hiên, sợ tới không dám nói chuyện.

Lúc Tạ Kế Hiên tới Tạ trạch, Tạ phu nhân đang ăn cơm. Tâm tình bà dịu xuống, rốt cục có tâm tư ăn tối. Nhìn thấy Tạ Kế Hiên tới, dùng nhãn sắc với Tống Mĩ Hân và Đổng Hạ Lãng. Xem đi, bác nói không sai chứ, nhanh vậy đã tìm tới.

Bà duỗi dài cổ nhìn về phía sau Tạ Kế Hiên một cái, không nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, chẳng lẽ để cho Tạ Kế Hiên đơn đả độc tấu tới?

"Đừng nhìn nữa, chỉ có mình con."

Tạ phu nhân lên mặt, hừ một tiếng: "Tới truy sát mẹ hả. Sao, vị kia nhà con có phải nói gì với con hay không? Lúc sinh con cũng không nhìn ra con không chịu được gió thôi bên gối như vậy, châm ngôn nói thế nào nhỉ, cưới vợ quên mẹ."

"Em ấy đi rồi." Tạ Kế Hiên sắc mặt nặng trĩu.

Tạ phu nhân sửng sốt, thịt gắp trên đũa rơi vào trong bát: "Thật?"

"Đâu có thật giả, con lúc về nhà em ấy đã thu dọn hành lý rời đi, tất cả đồ đạc trong nhà của em ấy đều mang đi." Chỉ có bảo bảo không có, trong lòng Tạ Kế Hiên run lên, anh còn có thể trấn định đến bây giờ, tất cả đều là bởi vì bảo bảo vẫn ở bên cạnh anh. Nhóc con từ trong bụng Thẩm Gia Ngôn nhảy ra, cha con liên tâm, cậu không thể nào cứ để như vậy rời đi, anh còn có hi vọng.

Nhưng Thẩm Gia Ngôn sẽ cho anh cơ hội sao?

Tạ phu nhân lúc này thật sự mông lung.

Tạ Kế Hiên cũng không phải về tìm bà tính sổ, chỉ là muốn để cho bà triệt để thấy rõ ràng.

"Con yêu Gia Ngôn, đã yêu em ấy 6 năm." Từ hiếu kỳ, cảm thấy hứng thú lúc ban đầu, tới dần dần bị hấp dẫn, sau khi tốt nghiệp triệt để xác định tâm ý, từ đó bắt đầu dần dần con đường truy thê, "Con đời này sẽ chỉ thích một người như vậy, mẹ phải hiểu, con muốn sống cùng với ai, chỉ có thể con quyết định."

"Mặc kệ em ấy có thể sinh con hay không con cũng muốn sống cùng em ấy." Tạ Kế Hiên vẫn kiên trì không nói với Tạ phu nhân sự tồn tại của Bảo Bảo, chính là không muốn bà chỉ bởi vì liên quan tới Bảo Bảo mới tiếp nhận Thẩm Gia Ngôn, như vậy đối với Thẩm Gia Ngôn không công bằng, cậu sinh con không phải là vì lấy lòng Tạ gia.

Tạ phu nhân đang đắm chìm trong sự thật ly hôn, không có nghe ra ý tứ gì khác trong lời nói của Tạ Kế Hiên. Đổng Hạ Lãng và Tống Mĩ Hân lại càng nơm nớp lo sợ, sợ hai người ầm ĩ, nhưng ngoài ý muốn, Tạ phu nhân lại trầm mặc.

Tạ Kế Hiên nói dứt lời, không ở lại thêm, rất nhanh về nhà. Trong nhà còn có Bảo Bảo đang chờ anh, nhóc con vẫn chưa biết Thẩm Gia Ngôn đã đi, uống xong sữa, nằm trên giường chờ Thẩm Gia Ngôn tới ôm nhóc. Kết quả chờ được Tạ Kế Hiên, phun ra bong bóng nước miếng, người này miễn cưỡng cũng có thể nhỉ.

Tạ Kế Hiên ôm lấy nhóc. Vẫn là bảo bối mềm mại kia, mặc dù anh đã ôm quen, nhưng mỗi lần cảm thụ thân thể nho nhỏ làm ổ trong ngực rộng lớn, đều phải cẩn thận, toàn bộ thế giới lúc này đều ở trong đó.

Lúc Thẩm Gia Ngôn ôm là cảm giác gì, đứa con thuộc về hai người bọn họ.

Tạ Kế Hiên đưa ngón tay cho nhóc, nhóc con liền cầm lấy, tay nhỏ ú thịt, cầm một ngón tay cũng miễn cưỡng, nhưng chặt chẽ, giống như cầm toàn bộ thế giới. Chân ngắn nhỏ đạp đạp, mắt to trắng đen rõ ràng tìm kiếm thứ mình cảm thấy hứng thú, Tạ Kế Hiên nhìn, mặc dù mới mấy tháng, nhưng anh chính là cảm thấy đôi mắt này giống Thẩm Gia Ngôn.

Tạ Kế Hiên mới về nhà chưa đầy một lát, thư ký Hoàng đã gọi điện thoại tới: "Tạ tổng, anh Thẩm tìm được rồi. Anh ấy đang ở gần công ty thuê một căn hộ." Thư ký Hoàng khai báo địa chỉ: "Phòng 602 là của anh ấy, anh hiện tại muốn tới tìm chứ, em lái xe qua ngay."

Tạ Kế Hiên dừng một chút, chịu đựng: "Trước tiên không đi."

Hôm nay để cho cậu yên tĩnh chút đi.

Tạ phu nhân nhưng không cách nào an tĩnh, trong đầu bà một mực vọng lại lời lúc rời đi của Tạ Kế Hiên: "Người từng gặp Gia Ngôn chưa có ai không thích em ấy, cho dù con kết hôn với em ấy, cũng chưa từng bảo con mở cửa sau cho em ấy, tất cả phim điện ảnh phim truyền hình đều là dựa vào bản lĩnh của bản thân cầm tới tay, đối với con cũng rất tốt, bao dung con, chịu đựng con, có thể bầu bạn lâu dài với con, không phải nói hạnh phúc của con quan trọng nhất sao, mẹ hiện tại lại nuốt lời?"

"Mẹ hài lòng chứ? Bọn con rốt cục sắp ly hôn rồi."

Bà hài lòng sao? Theo lý thuyết đây chính là kết quả mà bà muốn, nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà, Tạ phu nhân lại trở mình, bà không ngủ được!

Hôm sau Tạ phu nhân với quầng thâm mắt tỉnh lại, tinh thần không tốt ngồi bên bàn ăn, Tống Mĩ Hân và Đổng Hạ Lãng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhìn Tạ phu nhân húp cháo nóng hai ngụm, lại coi lọ hạt tiêu thành muối tiêu, đổ trên bữa sáng. Hai người đối mắt, sẽ không phải say mê rồi chứ!
Advertisement / Quảng cáo


So với những người khác, Thẩm Gia Ngôn bên kia ngược lại ngủ rất ngon, chỉ là quá nhớ bảo bảo, nhìn ảnh của bảo bảo ngủ, trong mơ còn nghe thấy nhóc gọi ba ba.

Cậu trước khi đi lặng lẽ từ trong tủ lạnh của Tạ gia mang theo chutney (*) đầu bếp làm, quệt một chút trên pizza, cuộn ức gà cùng với ra xà lách ăn sáng. Ăn cơm xong tới công ty sớm, Đổng Hạ Lãng sáng sớm đã ở cửa chờ, thấy cậu tới vội vàng nghênh đón.

"Anh Thẩm, anh vẫn giận em sao?"

Thẩm Gia Ngôn cười: "Anh giận làm gì."

"Vậy thì tốt." Đổng Hạ Lãng cũng biết Thẩm Gia Ngôn sẽ không giận y, nhưng không hỏi y không yên lòng.

"Vậy em vẫn làm trợ lý cho anh được chứ?"

"Có thể mà." Thẩm Gia Ngôn hôm nay còn có lịch trình, vội vã vào cửa, ngẩng đầu lại nhìn thấy Tạ Kế Hiên đứng đó, dường như đang chờ cậu.

________

Edit + Beta: Vịt

***** Trước khi đọc truyện tui có đôi lời lảm nhảm nè (các thím có thể next qua rồi đọc truyện). Tui biết trước giờ khả năng edit của tui không đc tốt, hay nói luôn là kém. Ok tui rất muốn mọi người trong quá trình đọc mọi ng có thể góp ý thêm cho tui nên sửa như nào như nào. Nhưng mà đôi khi góp ý kiểu gì đó khiến tui rất bực mình, ví dụ như "chỗ này bạn edit thật ả? hay là cop luôn QT vậy?" hay là "ui dịch mà như QT ấy", rồi thì "thôi thà đọc QT cho lành". Mọi người nói những câu đó dù không chửi tục hay hất hàm gì nhưng mà người nghe đối diện khó chịu vcl luôn ấy. Không thích thì có thể lặng lẽ out hoặc là nhận xét theo một cách khác. Thử nếu là mình thì chắc các thím cũng sẽ cảm giác vậy thôi. Tui chả coi mình edit free thì các thím phải ăn nói khép nép thế nọ thế kia, rồi khen nọ khen kia, nhưng chỉ cần góp ý theo cách không khiến người nghe khó chịu là được. Thím nào có theo dõi tui từ các bộ trước thì biết tui ấy, dễ dãi thoải mái đến quá đáng luôn, tới mức đôi khi có nhiều bạn còn inb tui bảo tui đừng dễ dãi vậy nữa. Thôi lảm nhảm vậy thui, dạo này tui có tuổi rồi nên lắm lúc hơi khó ở tý -.-

Hai người mặt đối mặt, nhưng không ai mở miệng trước.

Đổng Hạ Lãng thức thời vội vàng chuồn.

Tạ Kế Hiên hỏi: "Sao lại đột nhiên dọn đi, cũng không nói với tôi một tiếng."

Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh không phải ngốc sao?"

Ánh mắt Tạ Kế Hiên chợt lóe, Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh cũng biết tôi là minh tinh, người yêu là một kẻ ngốc đối với tôi ảnh hưởng không tốt."

"......"

Thẩm Gia Ngôn thở dài, Tạ Kế Hiên vừa nghe ánh mắt sáng lên, thở dài rồi, hối hận rồi, anh vẫn có hi vọng.

Thẩm Gia Ngôn nói: "Đi vội quá quên mất dời tài sản."

"......"
Advertisement / Quảng cáo


"Anh hiện tại vẫn ngốc sao? Nếu còn ngốc tôi quay về dùng máy tính trong thư phòng anh nhé? Cũng chỉ muốn download trò chơi thôi, không phải muốn dời tài sản." Thẩm Gia Ngôn chớp hai mắt "chân thành", thương lượng.

"......"

"Xin lỗi." Tạ đại tổng tài lỗ tai đỏ hồi lâu, trịnh trọng nói xin lỗi, "Kỳ thực tôi không ngốc."

"......" Thực không dám giấu tôi đã sớm nhìn ra.

Thế giới tự mình nói mình ngốc cũng chỉ có anh.

Thẩm Gia Ngôn cười: "Không giả bộ nữa?" Kỹ thuật diễn vụng về kia của Tạ Kế Hiên cũng chỉ có thể lừa gạt bản thân, có vết xe đổ chân gãy, cậu cũng không dễ lừa vậy nữa.

Hơn nữa, lần đầu tiên nghe nói kẻ ngu nói mình ngu, người uống rượu say còn nói mình chưa say đấy, một chút giác ngộ cũng không có.

Cậu biết Tạ Kế Hiên cũng không phải thật tâm muốn lừa cậu, chỉ là quá khép kín bản thân, về phần tại sao, chờ lúc anh nguyện ý nói tự nhiên sẽ nói với cậu.

Tạ Kế Hiên một bộ biểu tình cậu vậy mà biết được.

......

Hai người lại trầm mặc, Tạ Kế Hiên mở miệng: "Tôi —"

Thẩm Gia Ngôn chờ.

Một lần không thành, Tạ Kế Hiên lại thử nói: "Tôi thíc —"

Thẩm Gia Ngôn có chút bất đắc dĩ: "Tạ tổng, đơn ly hôn chuẩn bị xong nhớ đưa cho tôi, trước khi kết hôn chúng ta đã nói, sinh con xong liền ly hôn, hiện tại con cũng sinh rồi, là lúc thực hiện lời hứa." Cậu kỳ thực đã sớm suy nghĩ chuyện này, sở dĩ chậm chạp không nói ra, một là luyến tiếc bảo bảo, hai là thời gian càng dài, lúc ngay mặt đối diện với Tạ Kế Hiên, không biết vì sao cậu không biết mở miệng thế nào.

Vừa lúc mượn chuyện hôm qua cố hạ quyết tâm, một là không làm hai là không ngừng, hôm đó liền dọn đi.

Tạ phu nhân hẳn là rất cao hứng.

"Bà chị." Bạn tốt Mạnh phu nhân của Tạ phu nhân dẫn theo mấy lão thái thái mặc điệu thấp hoa lệ tìm tới tận cửa, hào hứng vội vàng cho Tạ phu nhân xem kiểu tóc vừa uốn của mình: "Em nói với chị, đây là em đặc biệt tìm người dựa theo kiểu tóc của nữ chính trong quảng cáo mới của Tiểu Thẩm làm, mọi người đều nói rất đẹp, còn hợp hơn cả nữ chính đấy."

Tạ phu nhân không có hứng thú gì, có lệ gật đầu một cái: "Đẹp lắm."

"Đúng không." Mạnh phu nhân nhận được khen ngợi, hài lòng, kêu mọi người cùng ngồi xuống: "Chúng ta gần đây lâu lắm không tụ tập rồi, vốn đã nói tuần trước đi uống trà, nhưng tôi thật sự không rảnh.

"Bà làm gì mà không rảnh?" Mọi người nháo nhào hỏi.

"Ui dà, đừng nhắc nữa, Khả Thục amway cho tôi một bộ phim truyền hình, Tiểu Thẩm nhà bà ấy diễn, tôi vừa xem quả thực không ngừng được, hay lắm luôn!" Khả Thục là tên của Tạ phu nhân, tên đầy đủ của bà là Đổng Khả Thục.

"Tôi có lần xem cả ngày, emma khiến tôi khóc, lúc tiểu Thái tử chết tôi khóc thảm, đứa nhỏ lớn lên đẹp như vậy, không có được người yêu thì thôi, còn bị loạn đao chém chết, đầu óc biên kịch hỏng rồi đi!" Hai người này không hổ là chị em, một mắng đạo diễn, một mắng biên kịch, dù sao hai người này nói cũng coi như là, mắng đúng.

"Đẹp vậy sao?" Mọi người đều có hứng thú, các bà thường tụ tập, Mạnh phu nhân chính là leader ẩn hình, mốt của lão thái thái trong giới nhà giàu quay như chong chóng, bà vừa nói vậy, về ắt phải tìm.

"Đẹp!" Mạnh phu nhân nhân cơ hội amway: "Emma, các bà không biết Tiểu Thẩm diễn tốt thế nào đâu." Bà vội vàng mở điện thoại ra, cho các chị em xem ảnh sân khấu và ảnh chụp màn hình lúc xem phim bà lưu lại, "Các bà xem, đây là cậu ấy mang theo nữ chính cưỡi ngựa, nữ chính không biết cưỡi, không cẩn thận từ trên ngựa ngã xuống, cậu ấy lập tức ôm lấy, sức mạnh của bạn trai nha, cái nụ cười này, tôi hận không thể in ra dán đầu giường ngày ngày nhìn."

Mọi người vừa nhìn, quả nhiên hào hoa phong nhã, nhất là gò má, quá đẹp, rối rít cảm thán: "Quá đẹp."

"Ài, các bà không biết tôi có bao nhiêu hâm mộ Khả Thục, ông trời không công bằng mà, sao chuyện tốt gì cũng rơi vào trên người bà ấy, tôi cũng muốn có một đứa con dâu chăm chỉ vươn lên lại cố gắng như vậy, lớn lên còn đẹp vậy nữa!" Mạnh phu nhân chân tâm thật ý: "Trong tin bên lề của bộ phim này, Tiểu Thẩm phần lớn thời gian đều bị thương làm việc, một chút oán giận cũng không có, diễn viên tổ phim đều khen cậu ấy, thậm chí còn có người không chút kiêng dè bày tỏ thiện cảm đấy!"

Hu hu hu.

Đừng nói nữa.

Tạ phu nhân càng nghe càng muốn khóc.

Đầu cũng không ngẩng nổi.

Muốn đập vào tường.
Advertisement / Quảng cáo


Mắt Mạnh phu nhân lại phát sáng: "Khả Thục này, thương lượng với bà, bọn chúng tôi đều muốn gặp Tiểu Thẩm, không yêu cầu khác, sờ tay nhỏ là được, bà gọi nó về cho chúng tôi xem tý nhé?"

U òaaaaaa.

Tạ phu nhân hai hôm nay thật sự không dễ chịu, toàn thân đều không thoải mái, đứng ngồi không yên, bây giờ nghe bạn nói Thẩm Gia Ngôn ưu tú thế nọ thế kia, càng thêm muốn khóc.

"Tôi." Bà ngẩng đầu đáng thương nhìn Mạnh phu nhân: "Tôi không gọi về được, nó muốn ly hôn với Kế Hiên."

Bạn tốt vừa nghe thu lại khuôn mặt tươi cười, bạn bè nhiều năm như vậy không phải vô ích, "Không phải bà chọc người ta giận bỏ đi chứ?"

Tạ phu nhân không nói chuyện, đây chính là ngầm thừa nhận.

"Giải tán giải tán." Mạnh phu nhân đứng dậy muốn đi, Tạ phu nhân vội vàng túm bà lại: "Bà đừng mà, tôi đang khó chịu đấy, bà an ủi tôi tý đi."

"Chọc tức người không phải vừa ý bà sao? Sao còn khó chịu chứ?" Mạnh phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, người bạn tốt này của bà ở trước mặt bà phàn nàn 2 lần, nói 2 người không có con là một vấn đề lớn. Bà lúc đó đã nói, anh chị em Tạ gia có rất nhiều, đến lúc đó ôm tới không được sao, nhưng người này rốt cuộc vẫn không nghe vào.

"Tôi không phải bởi vì nó mà khó chịu, tôi chính là ngủ không ngon mà thôi."

"......" Còn cứng miệng. Mạnh phu nhân bất đắc dĩ: "Bà nói bà, con dâu tốt như vậy cứ phải hành hạ tới bỏ đi bà mới vui vẻ, Tiểu Thẩm người rất tốt, tôi có lần ở bên ngoài gặp được nó, trời rất nóng, cùng giúp đỡ tài xế đẩy xe, dù gì cũng là minh tinh, còn vào nhà giàu, một chút kiêu ngạo cũng không có, có thể thấy được nhân phẩm rất tốt."

Đừng nói nữa.

Thật sự muốn khóc.

"Thật sự muốn ly hôn à?"

"Ừ." Tạ phu nhân gật đầu: "Dọn hết đi rồi."

Xem ra là kiên định quyết tâm, ài, bà an ủi có ích gì chứ, còn phải xem bản thân Khả Thục. Không khí có chút âm u, Tạ phu nhân chờ an ủi đấy, nghe được Mạnh phu nhân nói: "Số của Tiểu Thẩm là gì, tôi đi tâm sự với nó, khuyên nhủ nó, nói không chừng có thể hồi tâm chuyển ý, bà yên tâm, sẽ không giới thiệu con tôi với nó."

"Không biết!"

Tạ phu nhân cực kỳ tức giận, hữu nghị gì đó, toàn là chị em cây khế!

(Thật ra bản gốc là "tỷ muội hoa nhựa" nhưng để phù hợp với lượng muối của các bác gái tui đã đổi sang từ này =))))) ý hai từ cũng same same nhau)

Tạ Kế Hiên đứng ở trong phòng làm việc lớn như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Nguyên nhân anh tới Tân Nguyên chính là Thẩm Gia Ngôn, cho dù bận rộn hơn nữa, cũng muốn cố gắng ở Tân Nguyên, ở bên cạnh Thẩm Gia Ngôn, muốn cách gần chút. Nếu như không có Thẩm Gia Ngôn, anh sẽ thế nào, trở lại cuộc sống trước kia sao?

Không, hiển nhiên anh không chịu được.

Lúc này, có lời mời trò chuyện video, là bạn cũ của anh Mike. Vừa kết nối, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng trước.

"Ông bạn, tao nghe nói mày ly hôn rồi?"

"...... Vẫn chưa."

"Phương diện kia của mày không được sao?" Mike mở miệng đã chất vấn phương diện kia.

Đàn ông bị chất vấn phương diện kia tuyệt đối sẽ khó chịu, Tạ Kế Hiên nhớ tới ánh mắt trước kia Thẩm Gia Ngôn nhìn nửa người dưới của anh, bị kích thích đến thần kinh, "Tao rất ổn!"

Mike sợ hết hồn: "Tốt mà tốt mà, tao tin mày!"

"...... Không cần mày tin."

"Tao ra chiêu cho mày nhé." Mike nóng lòng muốn thử, "Mị lực nhân cách đã không giữ người ta lại được, vậy thì dùng thân thể mày giữ cậu ấy lại!"

"......" Câm mồm đi.

Mike tiếp tục nói: "Phương pháp này được chứng minh là hết sức hợp lý còn hữu hiệu, cái gọi là làm chút tình cảm là ra, không phải không có đạo lý, để cho cậu ấy lệ thuộc vào trên thân thể mày, từ đó nắm trong tay trái tim cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ không thể rời bỏ mày!"

"Mày không phải xem rất nhiều bá đạo tổng tài sao, thời điểm thực tế đến rồi!"
Advertisement / Quảng cáo


"......"

Nghe nói chút, Tạ Kế Hiên thật sự có chút bị tẩy não, cái này đại khái chính là tâm lý bị người ép tới tuyệt cảnh đi.

"Nhưng em ấy là thẳng nam."

"Oaaa, cái này có chút khó làm, không nhìn ra nha, mày thích kiểu cứng rắn." Mike vắt óc nghĩ: "Thẳng nam đều thích ngực lớn mông vểnh, nếu không, mày đi bơm ngực?"

"Bộp", Màn hình đen sì, rất hiển nhiên, chủ nhân đối diện bởi vì quá xấu hổ tắt máy.

Mike tưởng tượng một chút Tạ Kế Hiên ngực lớn mông vểnh, suýt chút nữa làm mình buồn nôn ói ra, thôi vậy, chiêu này không thể thực hiện được.

Trong đầu Tạ Kế Hiên cũng tưởng tượng một chút bộ dáng gái của mình, còn chưa bắt đầu đã phủ định, nếu không anh hôm nay ăn cơm đều phải ói ra. Cái này không được, vậy thì chỉ còn lại lựa chọn "Dựa vào thân thể thượng vị", cái này quá khó khăn, đầu tiên đẩy ngã thế nào chính là vấn đề.

Không được, anh làm sao sa sút đến nước này. Tạ Kế Hiên phỉ nhổ chính mình.

Lúc này, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, Thẩm Gia Ngôn đi lên cầm đồ. Cậu có lúc tập luyện xong, sẽ đến chỗ này của Tạ Kế Hiên tắm, trong phòng tắm còn giữ không ít đồ đạc của cậu, phòng nghỉ cũng có quần áo linh tinh của cậu.

Vừa lúc hôm nay phòng tắm bên dưới hỏng, Thẩm Gia Ngôn định ở chỗ này cuối cùng đối phó một ngày. "Tạ tổng, tôi chờ lát nữa tắm rồi đi được chứ?"

Tạ Kế Hiên đầy trong đầu "đẩy ngã", "dùng thân thể giữ cậu ấy lại", chờ lúc dừng lại, người đã đứng ở cửa phòng tắm.

Cửa kính mờ chiếu ra thân ảnh mông lung của Thẩm Gia Ngôn, giống như có lực hấp dẫn nào đó, khiến anh không tự chủ được giơ tay lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #1x1#dammy