Mở đầu
Không biết bắt đầu từ khi nào?
Nàng thường thường nhớ đến hắn. Nhớ nụ cười của hắn.
Chờ mong nhìn thấy tươi cười của hắn......
Mùi máu tươi! Cưỡi tuấn mã tuyết trắng, một mình một ngựa đi ở núi rừng không người, mùi máu nồng đậm từ phía trước bay tới, làm cho tế mi giấu ở sau mũ sa màu đen hơi hơi nhăn lại. "Hí!" Bạch mã cũng ngửi được mùi máu tươi, bất an ở tại chỗ đá móng trước.
"Hư...... Tuyết nhi." Tay nhỏ bé trắng nõn khẽ vuốt ngựa yêu vài cái, trấn an cảm xúc của nó, sau khi nó yên tĩnh, mới tiếp tục thúc con ngựa đi về phía trước. Mới đi vài bước, phía trước mấy cổ thi thể làm cho nàng dừng lại cước bộ. Con ngươi bình tĩnh nhẹ nhàng quét trên thi thể liếc mắt một cái, cuối cùng chậm rãi dừng ở trên người thiếu niên ngồi ở trước cổ thụ
── Hắn là người duy nhất có hơi thở. "Tiểu cô nương, ngươi không sợ sao?" Nhìn tiểu cô nương trước mắt một thân hắc y, thiếu niên giơ lên tươi cười, cười đến tự đắc, cười đến tự tại, phảng phất miệng vết thương trên bụng hắn giống như không có chảy máu. Tuy rằng, hắn cười làm miệng vết thương trên bụng co rúm, đau đến nỗi làm cho hắn nhíu mày khẽ kêu một tiếng nhưng trên mặt tươi cười lại vẫn như cũ chưa giảm, giống nhau sáng lạn.
Nàng nhìn hắn. Hắn có khuôn mặt trẻ con, mày kiếm hướng lên, ánh mắt thật to, tươi cười mà vi mị, mũi cao, cho dù không cười thoạt nhìn cũng giống đang cười miệng.
Tuy rằng, hắn lúc này đúng là cười. Biết tiểu cô nương trước mắt đang đánh giá hắn, ánh mắt thiếu niên tò mò cũng nhìn thẳng nàng, trang phục màu đen, mũ sa ô sắc, tuấn mã tuyết trắng......
"Ngươi hẳn là tiểu thần y nổi danh trên giang hồ gần đây đi?" Nếu đúng vậy, vận khí của hắn thật tốt. Nàng không nói lời nào, cúi đầu cầm bình dược từ trong lòng, tùy ý quăng cho hắn. Thiếu niên tiếp được, giương mắt nhìn nàng, gương mặt trẻ con vẫn đang cười hì hì: "Cứ như vậy? Tiểu thần y không động thủ giúp ta bôi thuốc sao?"
Nàng không đáp lại, thúc tuấn mã, bước qua thi thể, tiếp tục đi tới. Không thèm để ý lạnh lùng của nàng, thiếu niên vẫn cười đến sáng lạn, đối với bóng dáng nàng rời đi nói: "Cám ơn dược của ngươi, ta tên là Tư Không Hạ, hữu duyên tái kiến." (Có duyên gặp lại)
Quái nhân! Nàng ở trong lòng trả lời, không nghĩ đến còn có thể tái kiến hắn.
********************
"Thật khéo! Lại gặp mặt." Khuôn mặt đồng dạng giống trẻ con, đồng dạng tươi cười, bất đồng là lần này bị thương không phải bụng mà là toàn thân cao thấp đao thương to nhỏ. Máu tươi từ quần áo bị cắt chảy ra ròng ròng, giống như thi thể đầy rẫy nơi này, nhưng hắn lại là người duy nhất sống sót.
Nàng nhíu mày, lập tức ngồi xuống, cúi đầu nhìn hắn. Mới nửa tháng, không nghĩ tới lại gặp hắn! Bình thường mà nói, nàng đã cứu nhiều người như vậy, sẽ không nhớ kỹ người gặp mặt một lần, bất quá, hắn lại làm cho nàng nhớ kỹ.
Bị trọng thương, còn có thể cười sáng lạn đến như vậy, cuộc đời nàng ít thấy. Nhìn trên người hắn miệng vết thương to nhỏ, lại hướng lên trên nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nàng bất giác nghi hoặc nâng lên mi tiêm. Hắn không đau sao?
"Làm sao có thể không đau? Ngươi cứ thử bị chém mà xem? Không cần hơn mười đao, một đao liền đủ làm ngươi đau đến oa oa kêu!" Làm ơn, hắn trên người mỗi một đao bị thương đều có thể thấy được xương, đâu có thể nào không đau nha? Câu trả lời của hắn làm cho nàng sửng sốt, thế mới biết nàng vừa mới đem nghi vấn nói ra miệng.
"Nếu đau, ngươi như thế nào còn cười được?" Nàng xuống ngựa đi đến chỗ hắn.
"Bằng không muốn khóc sao?" Tư Không Hạ nhún vai, nhưng mới động một chút, miệng vết thương trên người liền đau làm hắn nhăn mặt lại.
"Khóc cũng đau, cười cũng đau, kêu lên càng đau, may ra cười còn sống lâu hơn một chút, hơn nữa ta còn sống, càng nên cười!" Hắn cười, đắc ý nhìn thi thể đầy trên đất, sau đó lại quay đầu nhìn về phía nàng, mở to đôi mắt đáng yêu lại linh hoạt, da mặt rất dày nói: "Tiểu thần y, lần trước ngươi cho dược thực sự hiệu quả, vừa xoa lên miệng vết thương liền lập tức cầm máu, với lại chưa đến vài ngày miệng vết thương liền đóng vảy lại, không biết ngươi còn dược kia không? Có thể cho nhiều bình được hay không?"
Nàng không đáp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở sau mũ sa màu đen hiện lên nghi hoặc, cánh môi khẽ mím, thật sâu cảm thấy hắn là quái nhân. Thấy nàng không nói lời nào, Tư Không Hạ trừng mắt nhìn, biểu tình giả bộ đáng thương: "Tiểu thần y, ngươi sẽ không nhỏ mọn như vậy đi? Van cầu ngươi! Xem ta đầy người là thương tích, hơn nữa nếu xử lý không tốt về sau bị thương sẽ so với hiện tại nặng hơn, có thể cho ta nhiều bình dược được không?"
Nàng nhìn hắn, rõ ràng mất máu quá nhiều làm cho sắc mặt của hắn tái nhợt, ánh mắt cũng có chút tan rã nhưng hắn lại hoàn toàn thanh tỉnh, thậm chí còn thừa lực nói chuyện với nàng. Vừa lật tay, một viên thuốc màu đỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay tuyết trắng.
"Nuốt." Nàng đưa viên thuốc cho hắn. Tư Không Hạ tiếp nhận, không chút do dự nuốt xuống, lập tức cảm thấy cả người run lên, miệng vết thương trên người nháy mắt ngừng chảy máu, thần trí tan rã cũng thanh minh lên.
"Oa! Đây là dược gì? Thật sự là thần kỳ!" Hắn mở mắt to oa oa kêu sợ hãi, mắt to linh hoạt nhìn nàng, khuôn mặt tươi cười, hướng nàng cầu xin.
"Tiểu thần y, thần đan này...... Ha ha! Có thể cũng cho ta mấy viên hay không?" Đây chính là linh dược bảo mệnh nha! Cho nên càng muốn. Nàng giống trước không đáp lại, lấy ra vài cái bình dược, quăng lên người hắn.
"Ha ha, cảm ơn! Tiểu thần y, ngươi thật sự là bồ tát sống của ta, là ân nhân cứu mạng thật lớn nha!" Tư Không Hạ nhỏ ra nước mắt cảm kích, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn nàng. Nàng không nói một câu, xoay người lên ngựa rời đi.
"Tiểu thần y, sau này còn gặp lại!" Phía sau, thanh âm vang lên, nàng hơi hơi mím môi, thật sự cảm thấy người tên là Tư Không Hạ là một quái nhân. Nha? Kỳ quái, nàng như thế nào nhớ rõ tên của hắn?
********************
Lần thứ ba gặp mặt, không có thi thể, không có mùi máu tươi, mà hắn cũng không bị thương gì. Chính là hơi thở so với hai lần trước lại không ổn, cuộn lại thân mình nằm ở dưới tàng cây, chau mày, khuôn mặt phiếm một chút ửng hồng quỷ dị. Nàng trừng mắt nhìn hắn, không nói một câu.
"Ha ha! Tiểu thần y, lại thấy mặt." Nhìn đến tuấn mã tuyết trắng, lại nhìn đến nàng một thân hắc y, Tư Không Hạ buông mi, ha ha nở nụ cười.
"Thật sự là khéo! Như thế nào mỗi lần ta không được tốt sẽ gặp được ngươi, chẳng lẽ ngươi là nữ thần trên trời phái cho ta sao?" Hắn cười hì hì, tuôn ra hoa ngôn xảo ngữ, ánh mắt tỏa sáng, ý đồ thực rõ ràng.
"Mê tình cổ, vô dược giải được, phương pháp duy nhất chính là cùng nữ nhân ái ân, mới có thể bảo trụ một mạng." Nàng mở miệng thản nhiên nói.
"A?" Mặt nhăn nghiêm mặt, hắn thật ai oán.
"Không thể nào? Ở nơi hoang vu dã ngoại, ta tìm nữ nhân thế nào? Không thể nghi ngờ lần này ta sẽ chết?" Tuy nói như vậy, miệng đáng yêu vẫn nhếch môi cười, không biết thói quen của hắn là khuôn mặt cười, hay là thật sự không sợ.
Nàng xuống ngựa, nhìn hắn một cái, tự hỏi một hồi, mới chậm rãi mở miệng: "Như vậy đi! Tuyết nhi nhà ta năm nay mười sáu tuổi, từ nhỏ liền theo ta lớn lên, không có đối tượng gì, đến nay vẫn là một cái xử nữ, hôm nay liền đem "nàng" giao cho ngươi đi!"
Nàng nói rất nhẹ, thực đạm, cũng thực đứng đắn. Tư Không Hạ trừng mắt nhìn nàng, lại nhìn tuấn mã màu trắng phía sau nàng, ngoài miệng cười có chút run rẩy: "Tuyết nhi của ngươi...... là chỉ con ngựa kia đi?"
"Đương nhiên."
"......"
"Như thế nào? Ngươi không cần sao?" Nếu không cần, chờ chết đi! Nhìn nàng, Tư Không Hạ cắn răng chịu đựng dục hỏa dưới bụng, nhắm lại đôi mắt bốc hỏa, lại chậm rãi mở ra, giương miệng cười nói: "Ta nghĩ......ta cùng Tuyết nhi thật bất đồng, khả năng sẽ không thể hợp."
"Vậy quên đi." Nói xong, nàng xoay người lên ngựa. Ai thèm quản hắn đi tim chết!
"Bất quá...... Ta nghĩ ta hẳn là có lựa chọn khác." Thanh âm cười cười rất gần, thân thể lửa nóng nháy mắt kề sát lưng nàng. Nàng ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ trong lời hắn nói.
Đầu ngón tay nhấc lên, đang muốn phóng độc, động tác của hắn so với nàng nhanh hơn. Ngón tay nhẹ điểm, chế trụ huyệt đạo của nàng.
"Tư Không Hạ, ngươi dám!" Trừng mắt nhìn hắn, thanh âm lạnh như băng theo sau mũ sa truyền ra.
"Thật có lỗi, vì mạng sống, đành phải ủy khuất ngươi." Gương mặt trẻ con nhếch môi cười, rốt cuộc dục hỏa làm cho hắn không thể chịu nổi, nhanh chóng đánh gục nàng.
"Đáng chết! Tư Không Hạ!Tránh...... A ──" Đột nhiên đau đớn tới làm cho nàng kêu to, nước mắt không tự chủ được theo khóe mắt chảy xuống. Đáng chết!
Tư Không Hạ này, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip