C11-15
Chương 11
Đến giữa trưa ngày hôm sau mới tặng quà cho anh ta.
Tôi lấy tự điển món ăn của ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra, sau khi hâm nóng chính là bữa trua hôm nay của chúng tôi, ông chủ Ngôn nhà tôi nói không thể lãng phí thức ăn, hơn nữa là lần đầu tiên tôi….ạch, món ăn lần thứ hai tôi nấu vì anh ta lại càng không thể lãng phí hì hì. . . . . .
Vui vẻ ăn sạch món ăn của đêm qua, tôi cũng chưa nhớ chút gì đến quá tặng vẫn chưa đưa cho anh ta. Mà ông chủ Ngôn vừa thong thả ăn vừa thờ ơ nói: “Không phải em còn có chuyện chưa làm sao?”
“Không có đâu!”
“Thật là không có?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ một chút, trả lời khẳng định: “Cái đó thật sự là không có mà!”
Sắc mặt ông chủ Ngôn trầm xuống, có chút tức giận: “Cái đó có thể có.”
Ách? Tôi thận trọng quan sát sắc mặt của anh ta, có chút không rõ: “Có có...vậy nhất định là có, có thể nhắc nhở tôi một chút xíu không?”
“Quá sinh nhật của tôi.”
a..a…a..!! hóa ra là cái này! Tôi nhếch môi cười: “Có có có, chắc chắn có, cơm nước xong liền đưa cho anh.” May mà anh ta nhắc nhở, nếu không thì tôi hoàn toàn quên rồi.
ông chủ Ngôn gật đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, chẳng qua là tôi vẫn bị phát hiện tốc độ ăn cơm của anh ta nhanh lên chút chút, ông chủ Ngôn ngượng ngùng xấu hỏ thật đáng yêu mà.
Cơm nước xong xuôi, ông chủ Ngôn ngồi trên sofa vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng mà tôi biết trong lòng của anh ta nhất định đặc biệt khẩn trương kích động, chỉ là ngại biểu hiện ra ngoài.
“Nhận nhận nhận!” Tôi lấy quà tặng từ phía sau đưa đến trước mặt anh ta, trong mắt anh ta lóe lên tia vui sướng bị tôi bắt được. He he he, tôi đã nói anh ta còn rất chờ mà đấy mà.
Nhận quà rồi ông chủ Ngôn vội vã mở bao gói ra….được rồi, thật ra anh ta vẫn rất thong thả bình tĩnh, ngay cả tháo dây ruybăng cũng tao nhã đến thế…..nếu như đổi thành cởi quần áo thì, *gào thét*!!! Nghĩ đến hình ảnh ông chủ Ngôn cởi áo tháo thắt quần, tôi liền không kìm lòng được kích động chảy máu mũi.
Lúc này ông chu Ngôn đã mở lớp đóng gói thứ 3 ra, hình như có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp xé lớp đóng gói sau cùng.
Oh my god!! Ông chủ Ngôn bạo lực cũng thật có mị lực(sức hấp dẫn) nha!!
Ách----sắc mặt của ông chủ NGôn có phần bất thường? Giật giật? kinh hoàng? Kinh ngạc? dù sao cũng chính là rối loạn lung tung .
“Đây là trò quỷ gì?”
“Quần lót Ultraman(siêu nhân điện quang) đó!” Tôi vô cùng hào hứng nói: “Loại Ultraman nào cũng có, Ultraman Leo, Ultraman Ace, Ultraman Deyja vân vân.”
Ông chủ Ngôn lên giọng, không dám tin hỏi: “Đây là món đồ em tặng tôi?”
“Đúng rồi! thích không?”
“………”
Ông chủ Ngôn trầm mặt thật lâu mới nói: “Tôi còn nhớ rõ quần lót quái thú của em.”
Tôi gật đầu gật đầu lại gật đầu.
Ông chủ Ngôn nghiêng người: “Em muốn tôi đánh em sao?”
". . .
Tôi không rõ nguyên nhân nhìn anh ta, anh ta cũng không giải thích, chỉ cười dặc biệt thâm hiểm.
Thật lâu về sao tôi mới biết được anh ta nói rằng: Siêu nhân điện quang đánh Tiểu quái thú!
Thời gian hồng hộc trôi qua.
Một ngày nọ Chủ nhiệm lớp phát cho chúng tôi bảng nguyện vọng thi vào trường đại học, tôi mới giật mình cảm thấy trưởng cấp ba sớm sẽ ân sủng chúng tôi, cho đến bây giờ tôi cũng không có cảm giác căng thẳng của thời cấp ba, so với những học sinh ngày này vùi đầu khổ học, tôi có thể nói là ‘hoang dâm vô độ’ (ăn chơi sa đọa). nhìn chằm chằm quy định cứng nhắc trên bảng nguyện vọng, tôi rút, trong đầu một mảnh hỗn độn, Bắc cực lập tức xuất hiện Nam cực lập tức xuất hiện, bốp một tiếng Liễu Lam Lam đánh vào sau đầu tôi, tức giận mắng mỏ: “Bắc cực Nam cực có đại học sao, cậu đúng là kẻ ngốc!”
“Vậy mình phải làm gì đây?” Tôi nằm bò lên cái bàn yếu ớt nói, tôi vẫn cho rằng tôi cách đại học rất xa xôi, cái ý nghĩ tựa như bây giờ tôi còn đang học tiểu học ấy. quá đột ngột, thật thật quá đột ngột, thật sự là quá đột ngột quá đột ngột, tôi còn chưa chuẩn bị chút tâm lý nào!
“Đột ngột cái mốc! Mình thấy cậu thật không biết cái gì cả! mình hỏi cậu, cậu cam lòng rời khỏi nhà ông chủ Ngôn của cậu?”
Một lời thức tỉnh người trong mộng, tôi lập tức đứng lên chỉ trời thề thốt: “Tôi cam lòng đó là không thể!”
Liễu Lam Lam vô cùng khinh thường trợn mắt: “Vậy cậu đăng kí đại hoc S trong thành phố đi.”
Đại hoc S là trường đại học không cao không thấp nằm giữa hạng nhất và bình thường, đối với loại người không có tiến thủ như tôi là một lựa chọn không sai, tăng thêm chút điểm mới có thể đậu.
“Vậy còn cậu?”
“Đại học M ở tỉnh bên cạnh.”
“Wow!”
“Rất giỏi phải không!”
“Ừ ha…hợp lại là SM nha!”
“Bốp!” kết quả tôi lại bị pia, rơi lệ.
………
Sau khi tan học, mẹ già đã lãng quên tôi rất lâu và cũng bị tôi quên lãng rất lâu lại gọi điện thoại cho tôi.
“Nhậm Minh Bích!! Không phải con ở nhà người ta chơi tới quên trời quên đất chứ? Cả nhà cũng không cần về? cả mẹ già cũng không cần luôn hả?” Kim khẩu của mẹ già vừa mở liền ào ào đính cho tôi cái tội danh.
Nói thật, nghe được giọng mẹ già, nếu không có hiển thị cuộc gọi, tôi còn tưởng rằng là người phụ nữ chanh chua của nhà nào đó. Trong thế giới của bà, mục tiêu chính là bồi dưỡng tôi thành một con người có học thức hiểu biết lễ nghĩa dịu dàng hiền lành lương thiện đáng yêu nhu nhu nhược nhược, nhưng không biết sao tôi lại đi lầm đường lạc lối….mượn lời Liễu Lam Lam mà nói: là một kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài không đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn không chịu thừa nhận, mà làm việc thì kích động không nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh thì chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo, cuối cùng rêu rao là một người trẻ tuồi có khẩu vị nặng.
Tôi nắm cổ họng làm nũng với điện thoại di động: “Con rất nhớ người nha…! Mẹ ”
“Mẹ…cho phép con hôm nay về nhà.” Giọng mẹ già rõ ràng run rẩy, cuối cùng rơi rụng.
Mẹ già không biết chút gì gọi tình thú, thảo nào một năm bốn mùa cha luôn đi công tác không trở về nhà. Tôi hậm hực hờn dỗi nghĩ, cầm chiếc điện thoại mới của ông chủ Ngôn vừa mua cho tôi, nhịn không được bẹp môi cười ngây ngô hi hi. Di động của tôi bị bùn đất vô tình làm nhục vào ngày sinh nhất đó của anh ta, mặc dù đã tẩy sạch sẽ, nhưng ông chủ Ngôn bị sự lãng mạn của đại gia làm rung động nên hào phóng bỏ tiền mua cái mới cho tôi, thì đại gia lập tức nghĩ đến kiểu dáng thịnh hành nhất mới nhất đã lâu,*gào khóc*.
Bấm số của ông chu Ngôn, tôi vô cùng thẹn thùng hô: “Alo~ ông chủ Ngôn ~”
Điện thoại bên kia:”……”
Tôi thẹn thùng kiên trì cố gắng: “Hello~ ông chủ Ngôn ~”
“….”
Tôi nghi hoặc. sao không có tiếng động? vừa nãy trò chuyện với mẹ già vẫn không có vấn đề gì mà, chẳng lẻ chợt hỏng? xảy ra trục trặc? ? Oh my god, chẳng lẻ điện thoại mới mua lại phải gặp ‘độc thủ’ tàn nhẫn của tôi, đối phó với loại tình huống này chắn hẳn mọi người đều biết rồi đập đập liền tốt, mỗi lần thử nhất định linh nghiệm. nhưng đây là điện thoại ông chủ Ngôn mua cho tôi mà, huh u, không nỡ đâu….
Dưới loại tình huống này tôi chỉ có thể hét lớn vào microphone: “Ông chủ Ngôn! Anh nghe thấy không“ khi tôi hô xong thì người đi đường dồn dập liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt quái gở.
Che tai nghe của di động, tôi mặt hung dữ lớn tiếng hét lớn với bọn họ: “Nhìn gì mà nhìn! Chưa từng thấy điện thoại hỏng à?” Bị uy phong của tôi làm khiếp sợ, người qua đường Ất người qua đường Giáp nhao nhao cấp tốc tránh xa, người qua đường Bính tiến lên liếc mắt đánh giá tôi: “Tôi thấy là đầu óc cô bị hỏng mới phải.”
Nhe răng trợn mắt nhìn bọn ho đi hết, tôi mới dặt điện thoại đến bên tai, vẻ mặt ngượng ngùng trong nháy mắt.
“Tôi nghe thấy.” cuối cùng giọng nói tuyệt mĩ của ông chủ Ngôn cũng truyền vào lỗ tai, nhưng mà thanh tuyết(đường truyền âm thanh) hình như không ổn định lắm?
Hóa ra là vậy, có lẻ loa âm thanh không hoạt động, tôi hí một tiếng hô to vào di động: “Ông chủ Ngôn! Hình như loa âm thanh của điện thoại này hỏng rồi! tôi phai gào thét anh mới nghe thấy!!”
Ông chủ Ngôn không chịu nổi khẽ quát: “Nhậm Minh Bích! Điện thoại không hỏng, nhưng em mà rống nữa, màng nhĩ của tôi sẽ bị phá hỏng!”
Tôi nghẹn lời sửng sốt, khúm núm nói: “Anh nghe thấy sao…?”
“Nghe thấy.” ông chủ Ngôn tức giận nói.
“A…” tôi ủy khuất cúi đầu, vô thức đá đá cục đá dưới chân chơi, không quan tâm dùng sức cục đá liền bay ra ngoài.
“Em gọi điện thoại là vì thủ chức lượng trò chuyện của di động sao?”
“Đương nhiên không----a!” Tôi thét chói tai, nhìn thấy một nam sinh chạy xe đạp từ trường học vọt đến, mà cục đá vừa mới bị tôi đá bay ra ngoài liền bắn vào trên bánh xe của cậu ta---
“Rầm—“
Té….xe…rồi…
“Sao vậy?! xảy ra chuyện gì rồi hả?! Nhậm Minh Bích! Nhậm Minh Bích! Nói chuyện!!” Bên tai truyền đến lời hỏi thâm lo lắng của ông chủ Ngôn.
“Không…không có gì…!” Tôi trả lời theo bản năng, ánh mắt nhìn “Một đống” nằm bò trên mặt đất ở phương xa.
“F***! Tên thối tha nào dám ám toán ông đây!” Nam sinh ngã trên mặt đất xoa cánh tay đứng dậy, tức giận dò xét chung quanh, sau đó cậu ta nhìn thấy tôi, tôi cũng thấy cậu ta---Ngôn Tô Kính!
“Lại là cô!! NHậm Minh Bích!”
“Là ai?” ông chủ Ngôn dừng một chút, nghi hoặc: “Là ai đang gọi tên em?”
Xong….đời…rồi…
Chương 12
Ông chủ Ngôn sờ sờ đầu tôi, có phần bất đắc dĩ nói: “Hôm nay em về nhà trước đi.”
Ngôn Tô Kính ở bên cạnh mở to hai mắt không dám tin chỉ vào chúng tôi: “Hai người, hai người----hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông chủ Ngôn liếc mắt pia cậu ta, Ngôn Tô Kính liền xấu hổ rút ngón tay của mình về.
Tôi vô cùng khinh bỉ xem thường Ngôn Tô Kính, không phải anh ta vừa thấy ông chủ Ngôn cũng có bộ dạng lén lút sợ sệt đó sao, có lẻ là ánh mắt của tôi chạm đến nổi đau của Ngôn Tô Kính, anh ta tức giận nhảy dựng lên muốn túm lấy tôi, tôi vội vàng núp sau lưng ông chủ Ngôn, chỉ nghe thấy tiếng Ngôn Tô Kính gào thét: “Nhậm Minh Bích! Cô có gan thì đừng trốn! con mẹ nó cô đi ra cho tôi, ông đây muốn tính nợ mới lẫn nợ cũ một lần với cô!”
“Đủ chưa?” Ông chủ Ngôn trầm giọng quát, Ngôn Tô Kính kia liền ngoan ngoãn không dám náo loạn, vẫn cứ căm tức ánh mắt của tôi, thế phải băm tôi thành trăm ngàn mảnh.
“Em dọn đề về nhà đi.” Vẻ mặt ông chủ Ngôn nghiêm túc, tôi thấy cũng hơi sờ sợ, vội vàng bỏ rút lui chạy lấy người.
Lời kháng nghị bất mãn của Ngôn Tô Kính vang lên ở phía sau: “Chú nhỏ! Sao chú phải bảo vệ cô ta? Không dạy dỗ cô ta một chút con thật không cam lòng!”
Tôi không sao nghe được câu trả lời của ông Ngôn, đột nhiên rất tò mò không biết ông chủ Ngôn sẽ trả lời như thế nào nhỉ……
Thật cẩn thận bước vào trong nhà, nhìn xung quanh không thấy có gì thay đổi, không khác gì mấy so với mấy tháng trước.
Một cây roi pia vung tới trước mặt tôi. Cũng may thân thủ của tôi nhanh nhẹn, đúng lúc nảy về sau, tránh khỏi nguy hiểm.
“A, còn phản ứng tốt.” mẹ già bước đến từ sau cửa, lấy roi lại.
Trên trán tôi xuất hiện vài vạch đen, trên đời này sao lại có người mẹ nào quái lạ như thế. Một tháng không gặp, vừa mới về nhà liền mượn roi kiểm tra khả năng phản xạ có điều kiện của tôi = =
Thái Hậu ngồi xuống ghế, tôi vội vã bưng trà dâng đến tay bà, bà hài lòng gật đầu: “Phát biểu chút cảm nghĩ trong 1 tháng này nghe.”
Tôi nuốt ngụm nước bọt, thấp thỏm lo âu nói: “Trải qua khoảng thời gian hơn một tháng này….con đã hiểu rõ ‘dụng tâm lương khổ’ của mẹ…….sau này nhất định không dám gây chuyện phiền phức nữa!”
Thái Hậu khẽ lắc đầu thổi trà nóng, không nhanh không chậm đặt câu hỏi: “Còn có?”
Còn có?!
Tôi chau mày rủ mặt cắn cắn ngót tay, vắt sạch óc suy nghĩ xem còn có cái gì
Tự hỏi tự hỏi tự hỏi……sau đó trong đầu tôi hiện lên một chuỗi nốt nhạc….ách, âm điệu có vẻ rất chân thật-------
Giai điệu quen thuộc, tôi thầm kêu không ổn
Quả nhiên mày phượng của Thái Hậu nhíu lại, cao cao tại thượng ra lệnh: “Nhận, mẹ muốn nghe.”
Lệ rơi đầy mặt móc điện thoại ra, Lão Thái Hậu nhìn đến điện thoại mới của tôi, tinh quang trong mắt chớp lóe. Nhìn màn hình hiện lên dãy số xa lạ, trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không lành.
Lão Thái Hậu thấy tôi rề rà không nhận điện thoại, trực tiếp đoạt láy điện thoại của tôi, nhấn xuống nút phóng đại âm thanh----
“Nhậm Minh Bích! Tôi nói cho cô biết! đừng tưởng có chú nhỏ bảo kê cô, thì tôi sẽ buông tha cho cô! Tốt nhất cô nên cầu nguyện đừng để tôi bắt gặp một mình cô! Nếu không tôi sẽ để cô đẹp mặt!”
Giọng điệu hung tợn kiêu căng ngông nghênh truyền ra từ di động chinh là của Ngôn Tô Kính!!! Tên khốn kiếp!!
Điện thoại là do Ngôn Tô Kính ngắt mày hay do mẹ già ngắt máy, tôi không biết mà cũng chẳng muốn biết. tôi chỉ muốn biết, tôi có thể chết kiểu nào đẹp mặt hơn chút không? Không đẹp cũng không sao, chỉ cần đừng thiếu tay thiếu chân là được rồi /(ㄒoㄒ)/~~
“Nhậm Minh Bích con thật giỏi, ngày đầu tiên về nhà liền cho mẹ một niềm vui bất ngờ.”
………..
Cố gắng chà đất cố gắng lau tường cố gắng giặt quần áo nấu cơm……..hu hu, cuộc sống quay về nhà quả thật như là địa ngục!
Một cô gái trẻ tuồi có dung mạo như hoa giống tôi đây, sao có thể làm những công việc nặng này…..được rồi, thật ra tôi cũng đã làm quen, từ nhỏ đã sống dưới sự áp bức lạm dụng uy quyền của mẹ già, dĩ nhiên tôi đã có thể một tay ôm trọn bất kì việc nhà nào.
Ngẫm lại cuộc sống ở nhà ông chủ Ngôn quả thực là nghỉ phép nha, tôi rất muốn quay trở lại nhà…
Ông chủ Ngôn, tôi rất nhớ ngài oa, tôi rất muốn nghe giọng nói tuyệt mĩ động lòng người của ngài oa, nhưng di động anh ban cho tôi đã bị mẹ già tịch thu, hu hu hu….
“Nhậm Minh Bích, con điền nguyện vọng thi vào trường cao đẳng là trường quân đội đi.”
Một tiếng nổ san bằng đất đai, tôi bị nổ đến thịt nát xương tan, hộc máu mà chết.
“Quân…trường quân đội?!” Tôi hú tiếng sói, thoáng thấy sắc mặt mẹ già hiện ra vẻ tức giận, tôi lập tức hạ giọng: “Mẹ già à, mẹ, mẹ nói lộn phải không?”
Trường thể dục cũng được mà, tại sao cứ phải là trường quân đội?! chẳng lẻ mẹ già hi vọng tôi học tập cống hiến như cha?
Oh no oh no oh no!! oh oh oh no no no!!!
“Sao, con không muốn?” Trong giọng nói của mẹ già rõ ràng có ý chỉ cần tôi nói không liền rắc rắc tôi.
“Không không không, quyết định của mẹ già bao giờ cũng có ý nghĩ sâu xa cả!”
Nhưng mà tôi có ngàn cái vạn cái triệu cái không muốn mà!!! tôi không muốn trở thành thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triển danh xứng với thực đâu mà!
Đêm khuya yên tình.
Tôi lén lút đi đến bên cạnh điện thoại ở phòng khách, ban ngày, ở dưới con mắt của mẹ già tôi căn bản không dám chạm vào điện thoại. tôi không nhịn được, không nghe được giọng của ông chủ Ngôn, tôi sẽ như núi băng rạn nứt.
Bấm một chuỗi con số đã ghi nhớ trong lòng, tôi im lặng chở đợi điện thoại kết nối.
“Alo…” Giây phút thanh âm trong trẻo của ông chủ Ngôn vừa truyền vào trong tai tôi lập tức xúc động đến rơi lệ, bụm miệng, tôi cố gắng bình ổn sự kích động trong lòng.
“Alo…Minh Bích?” Ông chủ Ngôn có chút không chắc chắn hỏi.
“Ưm ưm là tôi, hu hu, ông chủ Ngôn tôi rất nhớ anh.” Tôi hạ giọng khóc lóc kể lể nói.
“Mấy ngày nay tôi gọi điện thoại cho em, sao em không nhận, hôm nay sao lại còn tắt điện thoại?”
Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nói chuyện khẽ cau mày của ông chủ Ngôn lúc này, hu hu hu, người ta vẫn chưa thỏa mãn việc chỉ có thể nghe thấy giọng nói của ông chủ Ngôn đâu, tôi muốn gặp người…
“Điện thoại di động bị mẹ tôi lấy đi rồi…ông chủ Ngôn, anh đang ở nhà sao?” Nói xong tôi lại cảm thấy mình hỏi thật vô nghĩa, ông chủ Ngôn là một tiên sinh vô cùng tốt, nửa đêm không ở nhà thì có thể ở đâu? Quán bar họp đêm tán gái sao? ha ha ha ha------điều đó tuyệt đối không thể!!
“Bây giờ tôi không có ở nhà.” Ông chủ Ngôn thấp giọng nói.
“Mẹ kiếp! chẳng lẻ bây giờ anh thật sự đang ở quán bar họp đêm? Tán gái?!” Tôi vô thức kéo cao giọng lên đến quãng tám, chẳng lẻ ông chủ Ngôn thựa sự là ngụy quân tử ra vẻ nghiêm chỉnh?!
Thiếu sự giám sát của tôi, hằng đêm sênh ca với người đẹp trong ngực, từ nay vua chẳng còn lâm triều!!
“Em ra ngoài, nhớ mang giày.” Nói xong câu này, ông chủ Ngôn liền gác điện thoại.
". . .
Tình huống gì đây…tôi mờ mịt đặt điện thoại xuống, chấm dứt những ý nghĩ mien man bất định ở trong óc. Ngẫm lại vẫn làm theo lời ông chủ Ngôn, mang giày vào rón rén mở cửa chuồn đi.
Gió lạnh vù vù vù vù, tôi rụt đầu vai nhìn trái phải, ông chủ Ngôn bảo tôi ra đây làm gì chứ? Chẳng lẻ đêm nay có mưa sao băng trăm năm mới gặp…
Bông nhiên có một đôi tay từ phía sau vòng lấy tôi.
Sắc lang! nói đùa sao, cảm giác này nhất định là----ông chủ Ngôn!
“Sao lại mặc áo ngủ chạy ra vậy hả?” Giọng điệu của ông chủ Ngôn mang theo chút trách cứ, tiếp đó anh ta cởi áo khoác của mình xuống choàng lên trên người tôi.
Tôi nhào vào trong lồng ngực của anh ta, mặt cọ cọ ở trước ngực của anh ta, ngửi mùi của anh ta, ông chủ Ngôn mặc cho tôi làm bừa, bàn tay to một chút lại một chút vuốt đầu của tôi.
“Người ta rất nhớ anh đó…” tôi ngẩng đầu nhìn anh ta làm nũng: “Mỗi ngày người ta đều muốn trực tiếp phóng đến nhà anh, nhưng Thái Hậu nhà tôi nói trong vòng 20 phút từ sau khi tan học vẫn chưa về nhà thì đừng vè nữa…..bà thật xấu mà..”
Ông chủ Ngôn chỉ cười không nói, gương mặt tươi cười vẫn xinh đẹp như trước, tôi cười ngây ngô với anh ta.
“Ông chủ NGôn, Lão Thái Hậu muốn tôi ghi danh trường quân đội kìa!!! Anh nói xem có phải não của bà bị rút gân rồi hay không…..tôi muốn thi đại học S!” Cuối cùng tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn ông chủ Ngôn, vì ông chủ Ngôn và cũng vì bản thân tôi, tôi muốn phản kháng thế lực xấu xa không dân chủ!
Ông chủ Ngôn khẽ cười ôm chặt tôi, nói nhỏ bên tai tôi: “Không sao, mọi thứ hãy giao cho tôi.”
Trời đêm tối đen, có đầy sao tô điểm.
Bầu không khí lãng mạn như vậy, làm sao có thể không xảy ra chút gian tình chứ, tôi cười gian.
Ngượng ngùng nháy mắt vài cái với ông chủ Ngôn, ông chủ Ngôn vô cùng phối hợp cúi đầu đến gần tôi, cực kì dịu dàng nói: “Có cát bay vào trong mắt em sao?” Môi mõng khẽ mở giả vờ giúp tôi thổi cát trong mắt.
Chẳng lẻ đại gia tôi biểu hiện rất kém cỏi? Tôi tức giận đấm anh ta một đấm, kéo đầu anh ta xuống trực tiếp đưa mõm sói lên.
Chương 13
Vội vàng ăn xong bữa sáng liền xách túi lên bỏ chạy, lúc rời khỏi bàn cũng ‘thuận thủ khiên dương’(tiện tay dắt dê) bỏ năm cái bánh bao ba chén sữa đậu nành vao túi sách.
Mẹ già ở sau lưng rống như Sư tử Hà Đông: “Nhậm Minh Bích! Bây giờ mới có bao nhiêu giớ chứ? Đi học sớm như vậy?!”
“Đi sớm đọc sách!!” Tôi trả lời mà cũng không quay đầu lại.
“Sao trên bàn chỉ còn lại hai cái bánh bao? Con ăn một hơi tám cái à?”
Không có trả lời câu hỏi của mẹ già nữa, nhanh chóng chạy qua ngã rẻ, tôi chống đầu gối thở một hơi rồi một hơi, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa ông chủ Ngôn đang đứng dựa vào trước xe mặt mỉm cười nhìn tôi.
Tôi sửa sang lại vạt áo, ngẩng đầu ưởn ngực sải bước đi về phía anh ta. Chẳng qua là đi chưa được vài bước thì tôi lại cúi đầu ngượng ngùng, bước từng bước từng bước nhỏ chậm rãi lết đến trước mặt anh ta.
“Ra ngoài sớm như vậy, mẹ em không có hỏi em sao?” tôi nghe thấy trong câu hỏi của ông chủ Ngôn chứa đựng ý cười.
Cúi đầu, móng lợn của tôi ở phía sau lưng vặn xoắn, không có ý tốt đáp: “Bà tưởng rằng tôi đến trường sớm đọc sách…”
“Lên xe, tôi đưa em đến trường học.”
………..
囧rz! !
Ông chủ Ngôn à, không phải tôi thật sự muốn đi đọc sách đâu….người ta chỉ là hơi ngại gặp mặt anh!! Chim chóc.khác thức dậy sớm là vì ăn sâu, còn chim chóc tôi đây là vì hẹn hò cùng ngài đấy ạ!!
Nhưng mà ông chủ Ngôn không biết tâm tư ‘điểu nhân’(tiếng chữi) của tôi, trên đường lái xe cũng không thả chậm tốc độ…..làm cho 5 phút đồng hồ sau tôi liền đứng lẳng lặng trước cổng trường học----
Ông trời chứng giám!! Tôi thật sự không phải đến đọc sách!!
“Đi học bài đi, chăm chỉ chút.” Ông chủ Ngôn vỗ vỗ đầu tôi, chuẩn bị rời đi.
Tôi giữ chặt lấy ông tay áo của anh ta, nhét năm cái bánh bao và 3 chén sữa đậu nành vào trong ngực anh ta, xoay người bỏ chạy.
Thở hổn hển chạy đến phía sau một vách tường, lén lút ló nửa cái đầu ra định nhìn trôm ông chủ Ngôn, kết quả lại thấy đã sớm không còn một bóng người, chi có một ít bụi bặm bay lên rồi rơi xuống. Tôi lập tức phóng ra, trông ngóng nhìn theo chiếc xe tuyệt trần của anh ta rời đi.
Đàn ông già không biết tình thú!!! Hừ!!!
Kết quả là năm giờ rưỡi, tôi nằm bò trong lớp học ngáy khò khò. Vừa ngủ vừa chửi mình ăn no không có chuyện gì làm, để giường lớn mềm mại không ngủ chạy đến trường học nằm bò trên cái bàn này, thật là bệnh hoạn.
Lúc tôi bị bạn học đánh thức, thì thời gian đã qua 1 giờ đồng hồ. vị này là lớp trưởng luôn đến sớm nhất mới vừa bước vào trong lớp học, phát hiện có một sinh vật không rõ đang nằm bò trên bàn học, cảm thấy cả kinh: Còn có người đến sớm hơn cậu ta!!! Chẳng lẻ thứ tự xếp hạng nhất trong lớp của cậu ta đã tràn ngập nguy cơ?
Đến gần vừa nhìn, liền phát hiện tôi là thứ ngày thường đến muộn lập tức thở ra, nghĩ thầm: đoán chừng bạn học Nhậm Minh Bích bị mộng du đến trường.
Vỗ vỗ bờ vai tôi, thấy tôi không chút phản ứng, lớp trường không chút khách khí kêu to: “Nhậm Minh Bích, mẹ bạn gọi bạn về nhà ăn cơm!”
Lúc này ở trong mộng tôi đang nhìn lén ông chủ Ngôn tắm rửa…..bị giật mình như vậy, thân thể chấn động. Thoáng cái dáng vẻ ông chủ Ngôn trong mộng biến thành Lão Thái Hậu, tôi kêu oa một tiếng, đánh một đấm vào gương mặt hung dữ của Lão Thái Hậu.
“A---“
Lớp trưởng lau máu mũi, ánh mắt căm phẫn liên tục càn quét người tôi: “Nhậm Minh Bích ơi Nhậm Minh Bích, tôi có lòng tốt gọi cậu dậy……..cậu cậu….vậy mà cậu lại đánh lén tôi.”
Có người nhờ anh gọi tôi sao? Ai bảo anh tự mình đa tình? Rõ ràng tôi muốn nhìn lén thân thể trần truồng như nhộng của ông chủ Ngôn, bị anh kêu một tiếng liền mất hết. trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng tôi vẫn không ngừng xin lỗi lớp trưởng: “Thật xin lỗi, xin lỗi….” vụng trộm nhìn chiếc mũi sụp xuống của lớp trưởng, hoảng sợ khi phát hiện hình như chiếc mũi càng lúc càng sụp xuống!!
Lớp trưởng vẫn còn thở phì phò, bộ dạng rất có thiện ý không bỏ qua, tôi do dự hỏi: “Nếu không thì, tôi cho cậu đánh lại một đấm?”
Nghe vậy, trong mắt lớp trưởng hiện lên một chùm sáng: “Thật sao?!”
Tôi có chút bi thương: “Đên đây đi!”
“Vậy cậu cũng đừng trách tôi ra tay không nể tình!” lớp trưởng lớn tiếng nói xong, một quả đấm liền đánh về phía tôi.
Nghìn cân treo sợi tóc.
Nhìn thấy quả đấm kia đánh về phía tôi, tôi vô ý thức né sang bên cạnh….mà phía sau lưng tôi là vách tường trắng ngần cứng rắn.
“A!!!”
Tôi quay đầu không dám nhìn lớp trưởng đang kêu khóc inh ỏi, vách tường hình như hơi hơi lõm vào một tí, có thể nghĩ được tay của lớp trưởng sẽ đau thành dạng gì. Nhưng nghĩ đến một đấm này nếu đánh vào người tôi….ách, nhất định là vô cùng đau, cũng may tôi tránh nhanh.
“Cậu không sao chứ, lớp trưởng.” tôi giả vờ lo lắng nói. Con trai đánh con gái đều không phải thứ tốt! mặc dù là tôi đề nghị cho anh ta đánh lại một đấm, nhưng mà đó cũng chỉ là nói chút thôi, ai biết được anh ta lại thật sự muốn đánh tôi. Hừ hừ, bây giờ chỉ biết hối hận thôi.
“Nhậm Minh Bích!! Mẹ nó cô đùa tôi!” lớp trưởng gào thét, không ngừng xoa nắm tay của mình nhảy lên nhảy xuống.
“Không phải…cái đó, tôi chưa chuẩn bị tốt….nếu không thì, cậu đánh lại một đấm nhé?” Tôi có ý xấu đề nghị, thầm nghĩ để cho anh ta đánh thêm một đấm vào tường nữa.
Lớp trưởng hung hăng trừng mắt với tôi, nghiếng răng nghiếng lợi: “Thôi! Người lớn không chấp nhất sai lầm của trẻ nhỏ, trai tốt không đấu với nữ!”
Từ đó về sau lớp trưởng hễ nhìn thấy tôi là liền nhượng bộ lui binh giữ một khoảng cách.
Trong giờ học Chủ nhiệm hạ lệnh, ngày mai phải nộp bảng nguyện vọng thi vào trường Đại học.
Tôi mày ủ mặt ê khóc lóc kể lễ với Liễu Lam Lam, hiện nay mẹ già vẫn một lòng muốn tôi ghi danh vào trường quân đội, chán nản chết người.
Liễu Lam Lam nhẹ nhàng nói lời châm chọc: “Trường quân đội? Cái đó cũng không tẽ đâu, nhưng mà cha cậu……sau này có tương lai nha ha ha ha…”
Đập bàn!!!
Tôi trợn mắt nhìn: “Đại gia không cần tương lai, đại gia chỉ cần ông chủ Ngôn! Cậu đừng đứng nói chuyện không biết suy nghĩ!”
“Nếu không thì cậu cũng một khóc hai nháo ba thất cổ đi? Ba mẹ cậu cũng chỉ có mình cậu là con gái cưng, nói không chừng sẽ đồng ý!”
Tôi hí mắt, suy nghĩ biện pháp cùi bắp khả thi của Liễu Lam Lam. Không nên không nên, theo tình cách của Lão Thái Hậu, sẽ trực tiếp đánh chết tôi trước….hồi nhỏ bị cây roi kia đánh qua một lần rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ vô cùng.
Tít tít..
Lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tin nhắn, người gửi đến: ông chủ Ngôn
Tan học đừng chạy lung tung, tôi đến đón em.
Liễu Lam Lam rướn cổ lên liếc trộm nội dung tin nhắn của tôi, tôi trừng mắt với cô ả một phen liền nhanh chóng cất điện thoại, Liễu Lam Lam ở một bên cười gian xảo: “Không xong rồi, có gian tình.”
………
………
Chịu đựng hết chương trình học dài đằng đẳng buồn chán, cuối cùng cũng đợi đến tan học.
Tôi sóng vai cùng Liễu Lam Lam còn chưa đi đến trước cổng trường học, đã nhìn thấy ông chủ Ngôn đứng dựa vào chiếc xe, vẫn tuấn dật xinh đẹp tao nhã đọng lòng người như xưa, tầm mắt của nam sinh nữ sinh chỗ gần chỗ xa đi qua bên cạnh anh ta đều dính lại trên người anh ta không nỡ rời đi.
Nhìn gì đó, ông chủ Ngôn là của đại gia, tất cả không được nhìn! Tôi rất muốn rống lên như vậy, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy,…..tôi sẽ không xấu hổ, chỉ là tôi muốn rụt rè trước mặt ông chủ Ngôn…..nhưng mà chiếc xe bảnh bao màu trắng của ông chủ Ngôn sao trở thành màu đen vậy..? chẳng lẻ anh ta đi phun sơn đen-----
Lúc này Liễu Lam Lam chọc chọc tôi, thấp giọng nói: “Xem ra ông chủ Ngôn nhà cậu còn là một nhân vật có tiền, lần trước thấy anh ta lái Bentley, bây giờ thì đổi sang Maybach Zepplin, chậc chậc…”
Ặc, là đổi xe, thảo nào cảm thấy không dài như trước.
Tôi còn nhớ trong gara của nhà anh ta còn có vài chiếc ấy. So(vì vậy), Liễu Lam Lam nói sai rồi, ông chủ Ngôn không phải nhân vật có tiền, mà là nhân vật vô cùng có tiền!!
Liễu Lam Lam cợt nhã nói thầm bên tai tôi, sau đó lập tức chạy đi, tôi tai hồng mặt đỏ vừa thẹn vừa tức trừng mắt nhìn bóng dáng ở phía xa phất tay với tôi.
Cô nàng cư nhiên nói với tôi…..sóng mũi của ông chủ Ngôn cao thẳng, cánh mũi rộng, đoán chứng phương diện XXOO nhất định mạnh mẽ, nhất định có thể thỏa mãn tôi!!!!
Tôi làm ra vẻ bình tĩnh đi về phía ông chủ Ngôn, trong đầu lại hiện lên câu nói của Liễu Lam Lam, ánh mắt không nhịn được đánh giá ông chủ Ngôn. Tôi lại khẳng định một sự thật: ông chủ Ngôn thật xinh đẹp mà, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn cái gì cũng có cái đó.
Dùng câu nói mà Lý Đại Nhân nói với Trình Hựu Thanh trong , ông chủ Ngôn thế này thật sự xinh đẹp, đẹp đến nổi nhìn hoài không chán.
Cơ thể dưới lớp âu phục phẳng phiu, chẳng những tôi đã nhìn qua hơn nữa còn sờ qua. Làn da bóng loáng, cơ bắp vạm vỡ, rắn chắc, còn có cơ bụng sáu múi…..ưm, thật mắc cở!!!
“Nhậm Minh Bích, đầu óc em lại nghĩ đến thứ gì không lành mạnh đó?” ông chủ Ngôn chán ghét lấy khăn giấy lau vệt máu ở dưới mũi tôi.
Tôi trầm ngâm không nói. Ách, tôi lại bị sắc đẹp của ông chủ Ngôn làm cho đầu óc mê muội, máu mũi hoàn toàn không thể ngừng được.
Làm sao đây, làm sao đây, bây giờ tôi rất muốn nhào vô ông chủ Ngôn!!!! Vưu vật tuyệt trần thanh cao như ông chủ Ngôn đây nhất định không muốn theo bản đại gia….nếu không thì đại gia ‘Bà Vương Ngạng Thượng Cung’(cưỡng ép)? Nhưng lỡ như ông chủ Ngôn thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, vì bảo vệ trinh tiết mà tự sát thì sao…..có lẻ khi đêm đen gió mạnh, có thể bỏ thuốc ông chủ Ngôn
“Nhậm Minh Bích! Rốt cuộc em có nghe tôi nói hay không!”
Ông chủ Ngôn phát uy.
Tôi bị uy vọng của ông chủ Ngôn làm hoảng hốt, vội vàng gật đầu gật đầu lại gật đầu.
“Vậy em nói cho tôi biết, vừa rồi tôi mới nói gì?”
Tôi nghẹn họng, vẻ mặt mơ màng nhìn anh ta. Tôi rất muốn nói: không biết, ngài có thể lập lại lần nữa không, nhưng mà tôi không có lá gan đâu nha..
Ông chủ Ngôn hừ lạnh, xoay tay lái chạy trên chặng đường quen thuộc.
………….
Tôi cho rằng ông chủ Ngôn chỉ đơn giản là đưa tôi về nhà mà thôi, nhưng tôi xuống xe anh ta cũng xuống xe, tôi cho rằng anh ta chỉ đơn giản là muốn nói lời tạm biệt với tôi mà thôi, tôi đi đến trước cửa anh ta cũng sóng vai cùng tôi đứng trước cửa nhà tôi, tôi cho rằng anh ta chỉ đơn giản là không nỡ xa tôi mà thôi…..nhưng mà vì sao tôi bước vào nhà, ông chủ NGôn cũng bước vào!
Tôi chợt lui chân, nhanh chóng chạy ra ngoài chỗ cách cửa chính vài mét, ông chủ NGôn cũng không có ra đây theo tôi, anh ta đứng tại chỗ nhìn tôi với vẻ sâu xa.
Ai có thể nói cho tôi biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẻ ông chủ Ngôn muốn ‘cải trang vi hành’….tìm hiểu nhà của tôi?
“Nhậm Minh Bích, con trở về không vào nhà mà đứng ngớ ở đó làm gì?”
Tôi nghe thấy giọng nói của Lão Thái Hậu từ phía sau truyền đến, cả người bỗng dưng cứng ngắc.
Tiếng bước chân bạch bạch càng trở nên rõ ràng, vang dội ở bên tai tôi, tầm mắt của tôi chậm rãi chuyển từ trên người ông chủ Ngôn đến trên người Lão Thái Hậu, lại chuyển ngược từ LÃo Thái Hậu đến trên người ông chủ Ngôn
Trước có sói sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan(tiến không được mà lùi cũng không xong).
Tôi vội vã ngăn chặn đường đi của Lão Thái Hậu, liên tục kêu ba tiếng:”Mẹ! mẹ! mẹ!”
Lão Thái Hậu bị vẻ nhiệt tình của tôi làm giật mình, lúc đầu sửng sốt tiếp đó lại quát lớn: “Nhậm Minh Bích! Không phải con lại gây rắc rối gì nữa chứ?”
“Không! Không! Không! Sao con có thể chứ, chẳng qua là…chẳng qua là vừa rồi thấy trong nhà hình như……bị cướp rồi! nên kêu mẹ trước, trước hết đừng đi vào!” tôi lau mồ hôi trên trán, yếu yếu ớt ớt nói.
“Cướp?! tên cướp nào không muốn sống nữa!? cả gan dám ra oai trên địa bàn của bà đây! Mau tránh ra, đê bà đây vào trừng trị hắn!”
Nghe vậy Lão Thái Hậu giật không nén được, đẩy tôi ra liền muốn xông vào, tôi sống chết ôm lấy bà, quay đầu không ngừng nháy mắt với ông chủ Ngôn. Mau đi đi! Mau đi đi mà!
Ông chủ Ngôn hình như hiểu ‘dụng tâm lương khổ’ của tôi, nở nụ cười xinh đẹp với tôi.
“Nhậm Minh Bích, con thả bà đây ra!”
Ngăn trái ngăn phải là để che khuất tầm mắt của mẹ già: “Đừng đừng, mẹ, an toàn là trên hết an toàn là trên hết, chúng ta báo cảnh sát----không không, chúng ta gọi hàng xóm đến giúp đỡ nha!”
“Bác gái, xin chào.”
Tôi nghe thấy từ phía sau truyền đến lời chào hỏi nho nhã lễ phép của ông chủ Ngôn, đầu óc bỗng dưng ngừng hoạt động. Lão Thái Hậu nhân cơ hội đẩy tôi ra, cầm lấy cây chổi ở một bên vọt vào nhà: “Bác gái cái mốc mày ấy, tên cướp mày! Nộp mạng đi!”
Lão Thái Hậu giơ cây chổi đánh về phía ông chủ Ngôn, ông chủ Ngôn vẫn mỉm cười không né tránh, xẹt qua trong mắt tôi che giấu vẻ tức giận như cơn sóng mãnh liệt. Tôi xoay người ôm đầu, không dám nhìn cảnh tượng nhìn thấy mà ghê người này.
“Bốp!!!”
Âm thanh ông chủ Ngôn vững vàng chạm đến cây chổi.
Trên trời chợt có vài con quạ bay qua, quạ quạ quạ.
Chương 14
Tôi dùng túi nước đá chườm lạnh cho trán của ông chủ Ngôn, trán của anh ta rõ ràng sưng đỏ rần rần, ánh mắt oán trách rơi vào trên người Lão Thái Hậu đang ở một bên tỏ vẻ như không có chuyện gì.
“Nhìn mẹ làm gì? Là ai nói trong nhà có cướp hả!” Lão Thái Hậu nói đúng tình hợp lý.
“Nhưng con chưa nói ông chủ----anh ấy là cướp mà!” Tôi tức giận dựng râu trợn mắt. Lão Thái Hậu rat ay thật ngoan độc, nếu cây chổi mà biến thành đao, ông chủ Ngôn của nhà tôi chẳng phải cũng bị chém thành hai khúc sao!!
“Đừng trách bác gái, là lỗi của tôi, lần đầu mạo muội làm phiến, có thể được bác gái dạy dỗ là vinh hạnh của con.” Vẻ mặt ông chủ Ngôn thản nhiên, tựa như người bị đánh không phải là anh ta vậy.
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, ông chủ Ngôn bị đánh đến choáng váng sao, sao có thể cúi đầu quy phục với Lão Thái Hậu.
Lão Thái Hậu có chút hài lòng gật đầu, nghênh ngang kiêu ngạo nói với tôi: “Nhậm Minh Bích, con ra ngoài mua xì-dầu về.”
. . .
Mua xì-dầu?! tôi nhớ rõ xì-dầu trong nhà còn có thể dùng để đánh rắm trong một khoảng thời gian mà!
Lão Thái Hậu rõ ràng muốn bắt tôi rời đi!
Tôi rung đùi đắc ý, không đi không đi. Lỡ như tôi vừa mới đi, Lão Thái Hậu ở sau lưng ‘hạ độc thủ’ với ông chủ Ngôn, cuối cùng ‘hủy thi diệt tích’(xóa sạch chứng cứ) cục sưng thì sao….ông chủ Ngôn còn chưa đi theo(theo đuổi) tôi, không thể cứ chết như vậy được!
Ông chủ Ngôn nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, đi đi.”
Té lăn lộn, vì sao cả ông chủ Ngôn cũng muốn tôi đi! Chẳng lẻ anh ta không sợ thiếu đi một phần che chở của tôi thì sẽ bị Lão Thái Hậu đầu độc sao…
Lúc tôi vội vàng vác mười chai xì-dầu từ trong siêu thị về nhà, nghĩ thầm Lão Thái Hậu tuyệt đối không có cơ hội bảo tôi đi mua xì-dầu nữa. ông chủ Ngôn, anh phải chịu đựng, tôi lập tức đến cứu anh ngay!
Ầm một tiếng đẩy cửa ra, tôi hoảng sợ phát hiện trong phòng khách không có người.
Chẳng lẻ, chẳng lẻ….ông chủ Ngôn đã gặp phải bất trắc? trong đầu tôi hiện lên hàng loạt kiểu chết của ông chủ Ngôn, bị treo cổ, bị bóp chết, bị chôn sống đánh chết, bị thuốc độc độc chết….cuối cùng mẹ già khiên thi thể của ông chủ Ngôn cho chó ăn…
Oh my god
“NHậm Minh Bích, để con đi mua xì-dầu sao liền rầu rĩ như con chó vậy?”
Lão Thài Hậu từ trong bếp đi ra, trên người còn dính phải chút vết máu. Tôi hoảng sợ biến sắc, ông chủ Ngôn quả, quả nhiên gặp phải bất trắc….oa hu!!
Tôi nhào đến trên người Lão Thái Hậu, ra sức lắc lắc bả vai của bà: “Sao mẹ có thể làm như vậy! sao mẹ có thể làm như vậy!”
Lão Thái Hậu tát một cái pia tôi té xuống đất, sau đó tôi liền thấy bóng dáng thướt tha mềm mại của ông chủ Ngôn đang bận rộn trong bếp.
. . .
Chuyện gì xảy ra….
Tôi đứng dậy xông về phía ông chủ Ngôn, vững vàng ôm anh ta giở trò sờ mó vài lần…….ách, ngoại trừ cái trán sưng đỏ, thân thể của anh ta hoàn hảo không sứt mẻ gì.
Vậy vết máu trên người Lão Thái Hậu là cái gì?
“Thu lại ý nghĩ đần độn bỉ ổi của con, máu trên người mẹ là do giết gà, có phải con cho là mẹ bắt cậu ta-----“ lấy tay làm động tác cắt cổ, Lão Thái Hậu tính tình quái gỡ nói.
Tôi kiên định lắc đầu, điển hình theo kiểu gió chiều nào thổi theo chiều náy, không dám lên tiếng nữa sợ chọc giận Lão Thái Hậu.
Lão Thái Hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn chúng tôi một cái, tức giận bước ra khỏi bếp.
Ông chủ Ngôn cúi người giễu cợt ở bên tai tôi: “Hóa ra em sợ tôi gặp chuyện không may như vậy à, có phải yêu tôi rồi hay không, hủm?”
Tôi xù lông giống như con mèo bị dẫm trúng đuôi vậy, không ngừng lắc đầu mạnh mẽ.
Ông chủ Ngôn bưng lấy hai bên gò má nóng lên của tôi, gương mặt anh tuấn gần như dán lên tôi: “Chẳng lẻ em không cần chịu trách nhiệm với tôi sao? vừa nãy em lại ở trước mặt mẹ sờ mó tôi triệt để như vậy.”
Tôi cảm thấy lửa đốt đã lan từ đôi gò má đến toàn thân tôi, ông chủ Ngơn cư nhiên gọi Lão Thái Hậu là mẹ!! còn muốn tôi chịu trách nhiệm!!!
Thấy tôi im lặng ngượng ngùng, ông chủ Ngôn cúi đầu thở dài: “XEm ra em cũng ghét tôi.”
“Không có! Tuyệt đối không có!” Tôi lập tức biện bạch, thoáng nhìn thấy ông chủ Ngôn cười liên tục, càng thêm xấu hổ cúi đầu.
“Em không biết tôi có hơi già so với em sao?” Ông chủ Ngôn nói sâu xa.
Tôi gật gật đầu, thoáng nhìn thấy ánh mắt ai oán của anh ta thì lắc đầu mạnh mẽ, vắt hết óc suy nghĩ muốn nói lời uyển chuyển một chút: “Mặc dù anh sắp 30….nhưng mà một chút cũng không nhìn ra anh lớn hơn tôi 12 tuổi! hơn nữa…..thật ra tôi rất muốn…”đặc biệt là ông chủ Ngôn đang mặc tạp dề, sắc đẹp thay cơm, khiến tôi rất muốn chà đạp đó đó đó!!!!
“Rất muốn cái gì? Hủm?” nét mặt ông chủ Ngôn dịu dàng.
Chăm chú nhìn vào ánh mắt tràn đầy khích lệ của ông chủ Ngôn, tôi liền: “Tôi rất muốn đẩy gục anh.”
Trong nháy mắt bầu không khí im lặng đến kì lạ.
Ách, có tôi quá phóng túng đã dọa đến phụ nam ông chủ Ngôn đàng hoàng
Tôi thầm tức thầm giận mình cần phải dùng từ khéo léo hơn, thì dụ như nói viết nào là muốn cùng ông chủ Ngôn chàng chàng thiếp thiếp ôm ôm ấp ấp ngọt ngọt ngào ngào như vậy mới đúng!
Qua 1 phút rồi lại 2 phút rồi lại 3 phút rồi lại 4 phút…….
Ông chủ Ngôn mỉm cười, nhẹ nhàng ngắt chóp mũi của tôi, xoay người tiếp tục bận rộn với bữa trưa.
. . .
Chỉ như vậy…..hết? tôi trừng mắt nhìn bóng dáng yểu điệu mê người của ông chủ Ngôn hừ lạnh một tiếng, tức giận bước khỏi phòng bếp.
Không hiểu phong tình!
Không hiểu phong tình!
Ông chủ Ngôn một chút cũng không hiểu phong tình! Không biết tình thú là cái gì!
Tôi căm hận nhai đồ ăn trong miệng, căm tức đối diện với người đàn ông đang tao nhã dùng cơm, anh ta không có chút phản ứng nào, tôi càng tức giận căn phẫn hận thứ cắn trong miệng không phải là thịt của anh ta!
“Nhậm Minh Bích! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả! ăn cái gì cũng đừng phát ra tiếng động lớn như vậy! cũng đừng có nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt!” chiếc đũa vừa ngã ngỗng ngang trên bàn, Lão Thái Hậu liền quát lớn.
Cả người tôi chấn động, ủy khuất rụt đầu, trong lòng buồn giận thành bệnh tật. ông chủ Ngôn không chịu đáp ứng lời trêu ghẹo trắng trợn của tôi thì thôi đi, vì sao mẹ của người ta đều là lòng dịu dàng xương yếu ớt giọng mềm mại lời nhẹ nhàng, còn nhà tôi sao lại cẩu thả nói năng thô lỗ như vậy? quá tức giận, thật khiến người ta tức giận, thật khiến người Địa Cầu tức giận
“Bác gái nói đúng, Minh Bích nên học tập bác gái nhiều hơn.” Ông chủ Ngôn mở to mắt nói dối, mặt không đỏ thở không gấp ‘vuốt mông ngựa’(nịnh bợ) Lạo Thái Hậu.
Đại gia, hai người này thông đồng làm việc xấu định cùng làm tôi tức chết sao!
Lập tức lòng đầy căm phẫn đầu óc bốc khói, mở miệng phản bác thì lời nói liền phun từ miệng ra.
“Học tập mẹ cái gì? Hừ! sẽ không giặt quần áo nấu cơm, sẽ không dọn dẹp nhà cửa, sẽ không khéo hiểu lòng người, sẽ không…”
Liệt kê một đống khuyết điểm thiếu xót xấu xa của Lão Thái Hậu, tôi càng nói càng vui sướng, hoàn toàn không có ý muốn ngậm miệng, cũng hoàn toàn không có chú ý đến nét mặt giận dữ như mua bão nổi lên của Lão Thái Hậu.
Trong lúc nhất thời bầu không khí không có ai đáp lại lời quả trách của tôi đối với Lão Thái Hậu, chờ tôi nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng ngậm miệng nghỉ ngơi thì Lão Thái Hậu cười lạnh.
“Tiểu Ngôn! Bác đồng ý yêu cầu của con, con lập tức đóng gói mang đứa nghiệt tử này đi đi, lập tức biến mắt ở trước mặt bác!”
Nghe vậy, hoảng hốt nhìn hai người dó xét một vòng. Bọn họ ở sau lưng tôi thực hiện cái…cái hợp đồng gì?!
Nghe vậy, trong mắt ông chử Ngôn hiện lên một tia tinh quang gật đầu với Lão Thái Hậu, như có như không nhếch miệng cười vưới tôi.
…………..
Chương 15
Kết quả là đại gia tôi đã trở lại nhà của ông chủ Ngôn, về phần rốt cuộc bọn họ đã đạt thành hợp đồng gì thì tôi vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Mặc cho tôi đeo bám dai dẳng đe dọa dụ dỗ ông chủ Ngôn thế nào, anh ta vẫn thờ ơ, giữ miệng kín như bưng.
Hừ hừ! được lắm, vậy thì đừng trách đại gia tôi sử đụng thủ đoạn phi pháp, hắc hắc hắc hắc…
Đêm khuya vắng lặng.
Ngày này nhất định là một đêm đầy mĩ vị.
Kim giờ kim phút đang chỉ mười hai giờ, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy ánh đèn dưới khe cửa của phòng ông chủ Ngôn biến mất, trong nháy mắt con gà trong lòng tôi nhảy hết sức hăng hái sôi trào lửa dục mãnh liệt thiêu đốt cả người.
Vê phần tôi muốn làm gì, mọi người còn chưa rõ sao, dĩ nhiên là thực hiện lời tuyên bố hào hùng của tôi đẩy ngã ông chủ Ngôn!!
Ha ha ha ha!!
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong một vùng tối đen, chỉ có một chút ánh trăng chiếu xuyên thấu qua cửa sổ.
Nhón chân lên chạy vào trong khuê phòng của ông chủ Ngôn, hình như có chút trắng trợn à, sauy nghĩ một chút, tôi nằm xuống trên mặt đất bò về trước, ngọa nguậy từng chút từng chút như con giun tiến về trước.
Phù phù phù phù…
Lúc tôi rốt cuộc ngọa nguậy đến bên giường của ông chủ Ngôn, thì đã mệt đến dang rộng tay chân nằm bẹp thở dốc tại chỗ, trong lòng vô cùng cảm thán: Oa, hóa ra làm giun lại mệt như vậy!
Nghỉ ngơi một lúc, tôi từ trên mặt đất di chuyển thân thể len lén bò lên trên giường của ông chủ Ngôn chuẩn bị ‘đánh bất ngờ’ nhào vào ông chủ Ngôn!
….
Ông chủ Ngôn thật gầy và nhỏ nha,đè ở phía dưới mà một chút cảm giác tồn tại cũng không có….
Ách, nghi ngờ lục lọi dưới chăn.
F***! Gầy nhỏ gì, chút cảm giác tồn tại cũng không có gì! Chính xác là không tồn tại thì có! Để chứng minh không nói bừa, tôi lật cái chăn ném khỏi giường
Quả nhiên không có ai!
Ông chủ Ngôn đi đâu rồi?!
Ông chủ Ngôn của nhà tôi đi đâu rồi!?
Ông chủ Ngôn sắp bị tôi đẩy ngã đi đâu rồi?!
“Nhậm Minh Bích.” Giọng nói âm trầm u ám từ phía sau bay đến: “Em ở trên giường của tôi làm gì? Còn nữa, cái chăn của tôi đắc tội với em sao?”
A----
Tôi chấn động, quay đầu chợt hô: “Sao anh lại ở đây?!”
Bên trong không gian đen tối có một ánh mắt tức giận dán vào trên người tôi.
“Đây là phòng của tôi, cảm ơn, mặt khác tôi đứng ở sau lưng em, xin em đừng nhìn cây đèn bàn nói chuyện với tôi”
Ách, tôi đưa tay mò mẫn vật thể phía trước, lạnh lẽo không có nhiệt độ, hình dạng thật giống cây đèn bàn, không khỏi kinh ngạc: “Ông chủ Ngôn! Bị anh nói trúng rồi, anh thật thông minh!”
Ông chủ Ngôn dường như rất khó chịu, đối với lời ca ngợi của tôi thì làm ra vẻ bình thường chẳng thèm ngó đến, rất lâu sau cũng không có trả lời tôi. Tôi chần chừ do dự kế tiếp phải làm thế nào, tiếp tục nhào đến sao…
Nhưng mà tình huống trước mắt không có nằm trong tính toán của tôi a a a …
Ông chủ Ngôn cười nhạo, đến cạnh tôi: “Nhậm Minh Bích, trễ như vậy không đi ngủ, chạy đến phòng tôi muốn làm chuyện xấu sao?”
Tiếng bước chân rất nhỏ lại mang đến một áp lực rất nặng nề cho tôi.
Đẩy ngã…
Không đẩy ngã…
Đẩy ngã…
Không đẩy ngã…
A a a! tôi muốn điên rồi! vì sao ông chủ Ngôn không dựa theo tình tiết đã tưởng tượng chứ!! Nếu anh ta bước đến theo ý nghĩ của tôi, sớm đã bị tôi đẩy ngã rồi, chứ không phải tra hỏi tôi. Vì thế tôi rất không vừa lòng: “Vì sao anh không ngủ trên giường!”
Bông dưng anh ta ngồi xuống giường, tôi vẫn không nhìn thấy rõ anh ta, chỉ cảm thấy vị trí bên cạnh lõm xuống, tôi cũng tiện thể hướng về phía anh ta.
Hơi thở ấm áp phả trên mặt tôi, tôi run nhẹ lắp bắp: “Ông chủ Ngôn…”
Ông chủ Ngôn cười khẽ: “Ừm, là tôi, lần này em không đoán sai.” Cuối cùng anh ta thở nhẹ một hơi với tôi, dòng điện mang theo hương vị bạc hà nhàn nhạt lập tức khiến cả người tôi run rẩy.
Có giọt nước rơi xuống cổ tôi, xuôi dòng chạy dọc xuống lưng tôi, sự lạnh lẽo kích thích tôi càng run rẩy lợi hại hơn, cùng càng lắp bắp lợi hại hơn: “Anh…anh mới tắm xong sao..”
“Chức mừng em lại trả lời đúng, thật hiếm thấy nha.”
Mái tóc có phần ẩm ướt của ông chủ Ngôn chạm đén cổ tôi, từng giọt nước cũng chen lấn trượt vào trong cổ áo của tôi, cảm giác lạnh lão tùy ý khiến đầu tôi rối rắm, chỉ có thể tiến theo bước chân của ông chủ Ngôn: “Em đến…là muốn thực hiện lời hứa hồi sáng sao?” tiếng nói trầm thấp mang theo tia hấp dẫn.
Tôi ngẩn ngơ gật đầu, cũng không biết ông chủ Ngôn có thấy được hay không.
“Có phải rất muốn…rất muốn đẫy ngã tôi hay không?” trong giọng nói lại có thêm một tia khàn khàn.
Tôi vẫn ngẩn ngơ gật đầu.
Ông chủ Ngôn thấy buồn cười, tôi cảm nhận được bàn tay to của anh ta đang vuốt ve gương mặt tôi, dẫn dắt từng bước: “Vậy em muốn như thế nào, đẩy ngã tôi?”
Trực tiếp đẩy ngã ấy!
Còn muốn đẩy ngã như thế nào? Chẳng lẻ đẩy ngã cũng giống OOXX có rất nhiều…..tư thế?
Dường như nhìn thấu được nghi vấn của tôi, ông chủ Ngôn rất bất đắc dĩ thở dài: “Em đã không biết, vậy tôi đây làm mẫu cho em một lần được không?”
( ⊙o⊙)
Ôi ôi ôi……..ông chủ Ngôn muốn làm mẫu cái đẩy ngã có rất nhiều tư thế cũng như OOXX cho tôi?!
Sau đó tôi có thể sao chép cách thức OOXX của ông chủ Ngôn đề đẩy ngã ông chủ Ngôn…
Đương nhiên là ngàn lần được! vạn lần được! tôi gật đầu mạnh mẽ, một giây sau tôi bị ông chủ Ngôn đẩy ngã ở trên giường.
Tôi loáng thoáng có thể nhìn thấy mặt của anh ta, nhưng không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, ánh mắt của anh ta giống như đang tỏa sáng vậy..
Ông chủ Ngôn thật nặng mà, đè đến nổi tôi không thở nổi, quan trọng là ngực bé của tôi bị đè mất rồi!!
Hu hu hu, trả ngực bé lại cho tôi, tôi xoay người đẩy cơ thể ông chủ Ngôn, sau đó tôi hoảng sợ khi phát hiện cơ thể ông chủ Ngôn nặng hơn…..đây là tình huống gì vậy?
Tôi vừa định lên tiếng kháng nghị, môi mỏng lanh băng nhưng cực nóng của ông chủ Ngôn ngậm lấy môi tôi.
Tôi kinh ngạc há miệng thở dốc, đầu lưỡi của anh ta liền nhanh chóng trượt vào càn quét trong khoang miệng của tôi, đoạt lấy đầu lưỡi của tôi cùng nhau khiêu vũ với anh ta…
Dựa vào kĩ xảo cao siêu của ông chủ Ngôn, chẳng bao lâu sau tôi đã bị hôn đến lâng lâng quên hất mọi thứ, cánh tay lúc đầu kháng cự anh ta chẳng biết từ lúc nào đã chuyển sang níu chặt lấy quần áo của anh ta.
Lúc tôi cho rằng tôi sẽ trở thành người bởi vì hôn môi không thở được mà chết, thì cuối cùng ông chủ Ngôn cũng thả môi ra, ngược lại đánh úp về phía tai, cổ, thậm chí là ngực tôi.
Gương mặt nóng hổi nóng hổi nóng hổi, tim đập nhanh, suy nghĩ hỗn loạn đầu óc trống rỗng, chỉ có thể mặc cho anh ta dẫn dắt tôi tìm đến thế giới chưa biết này.
Ông chủ Ngôn khẽ chống người, cởi quần áo của tôi, sau đó là đồ lót, cuối cùng tôi cảm nhận được bàn tay to của anh ta đặt lên trên ngực bé của tôi….còn dùng sức xoa nắn cầm nắm.
Ách, ông chủ Ngôn xem ngực bé của tôi thành bột mì sao…..trong lúc nghi hoặc khó hiểu chuẩn bị hỏi ra miệng thì hành động của ông chủ Ngôn khiến tôi quyết định vẫn nên làm người cầm điếc thì hơn.
Ông chủ Ngôn lại giống như một đứa bé mút lấy ngực bé của tôi, cả người tôi hoàn toàn đỏ rần, không ngừng nóng lên.
Ông chủ Ngôn cũng phát hiện nhiệt độ cơ thể tôi biến cao, không chỉ không buông tha tôi, càng đùa giỡn thân thể tôi trầm trọng hơn = =
Thật xấu hổ mà, ông chủ Ngôn sao lại trêu chọc tôi như vậy, tôi lại còn có cảm giác thoải mái…
“Ưm…” Tôi không nhịn được thốt ra một tiếng rên rỉ.
Đột nhiên ông chủ NGôn dừng lại tất cả động tác, bịt miệng tôi, đặt đĩnh đầu cao quý của anh ta chôn ở hõm cổ của tôi nặng nề thở dốc.
Ách…..ông chủ Ngôn bị làm sao vậy?
Tôi đưa tay lên ôm lấy thắt lưng của ông chủ Ngôn, lại bị anh ta hét lớn một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”
Tôi giật mình, cánh tay không ôm lấy mà cũng không có buông ra, có chút sợ hãi: “Ưm ưm ưm…” ý là: ông chủ Ngôn…anh làm sao vậy?
Ông chủ Ngôn cũng phát hiện phản ứng của mình dọa tôi sợ, ôm chặt tôi khàn giọng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm…như thế với em…thời cơ chưa đến.” nói xong anh ta hôn lên trán tôi.
Lát sau tôi đẩy đẩy anh ta, không có phản ứng.
Lẽ nào ông chủ Ngôn ngủ mất rồi? nhưng mà tôi còn muốn hỏi mấy chuyện mà!
Anh vốn không làm gì với tôi mà…
Chẳng phải anh chỉ làm mẫu làm sao đẩy ngã thôi sao..
Anh sẽ không làm thế với tôi là vì thời cơ chưa đến, vậy thời cơ đến thì anh sẽ thế nào….
Cuối cùng, anh làm gì mà ngủ còn phải bịt miệng tôi thế hả hả hả…
…..
Hôm sau.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiều xuống trên giường, tôi thoải mái lật người chuẩn bị ngủ tiếp. bỗng dưng tôi cảm thấy có gì đó đánh vào mông tôi, rồi lại còn đánh vào mông tôi nữa, đau quá đau quá,
Tôi che mông của mình rồi lật người, mắt vẫn không mở.
“Nhậm Minh Bích, mau rời giường!”
Tôi nhóp nhép miệng, mới sáng sớm ông chủ Ngôn liền ở phòng tôi làm loạn cái gì vậy chứ, tôi rút cái tay che mông ra, che lỗ tai.
“Nhậm Minh Bích, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, nếu không mau rời giường thì đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn không bình thường.” Giọng điệu của ông chủ Ngôn vô cùng không ui.
Tôi ‘bằng’ một tiếng ngồi dậy từ trên giường, hô lớn: “Tôi dậy tôi dậy!” trong tiềm thức, tôi vô cùng sợ thủ đoạn bất bình thường của ông chủ Ngôn, lúc trước ngủ nướng liền phải chịu ‘độc thủ’, ông chủ Ngôn sẽ đặt những cục đá ở vị trí mẫn cảm nhất của bạn, cưỡng ép để bạn lạnh đển tỉnh.
Cho dù bây giờ là mùa hè, nhưng nghĩ đến cảm giác lạnh lẽo kia, vẫn cảm thấy mát từ đầu đến chân.
“Mắt của em vẫn còn nhắm.”
Nghe được câu nói cay nghiệt vô tình của ông chủ Ngôn, tôi chỉ muốn đập tường. tôi cũng đã ngồi dậy cũng đã chứng minh mình tỉnh rồi, làm gì nhất định phải mở mắt, tôi ‘lòng bất cam tâm bất nguyện’ lấy tay mở mí mắt nặng ngàn cân ra, đôi mắt vô hồn nhìn bóng người mơ hồ ở phía trước.
Thấy vậy, ông chủ Ngôn dở khóc dở cười.
…………..
Sáng sớm sau khi hoàn hoàn hoàn toàn tình táo, tôi phát hiện tôi cư nhiên ngủ ỏ trong khuê phòng của ông chủ Ngôn một đêm!
Hôm đó tôi liền nói tin tức kinh thiên động địa(trời đất rung chuyển) kinh thế hãi tục(trần gian rung chuyển) kinh đào hãi lăng(mặt nước rung chuyển) này cho Liễu Lam Lam biết, cô nàng cũng kinh ngạc nha, sau đó liền bình tĩnh lại, vừa vuốt cằm vừa cười gian xảo, ghé vào lỗ tai nói thầm: “Cậu chắc chắn cậu đã ăn sạch sành sanh ông chủ Ngôn nhà cậu?”
Ách…ăn sạch sành sanh….
Tôi mất mác lắc đầu..
Liễu Lam Lam ‘thiết’ một tiếng, lại nói: “Vậy cậu bị ông chủ Ngôn nhà cậu ăn sạch sánh sanh?”
Ách….cũng coi là vậy…
Tôi gật đầu kiên định, ở trước ánh mắt hoài nghi của Liễu Lam Lam, tôi thấp giọng nhẹ lời kể lại hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho cô ả biết.
Liễu Lam Lam lại ‘thiết’ một tiếng, cô ả nói cái đó cùng lắm chỉ được coi là ‘Món khai vị’.
Tôi giật mình lập tức hỏi kĩ xem thế nào mới được coi là ‘Món chính trọng điểm’, Liễu Lam Lam cười bí ẩn, lấy giấy bút ‘xoạt xoạt’ viết một tờ giấy đặt vào trong lòng bàn tay tôi, tận tình khuyên bảo nói: “Cầm đi về nhà học tập, rèn luyện cho thật tốt.”.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip