Đời người ngắn ngủi nhưng sao cái gì cũng đã là muộn màng.
saudade (tiếng Bồ Đào Nha): cảm giác hao khát một thứ gì đó hoặc một ai đó mà bạn yêu quý mà có thể sẽ chẳng bao giờ trở lại.
0.Lời lẩm bẩm
-Eyyy, có vẻ như cậu lấy cảm hứng trong "Từ điển cảm xúc" ha? Nhớ có lần tớ cũng đọc xong cái đó sau quắn quéo cực kì, hăm hở định viết một truyện mà mỗi chương là một oneshot ứng với một từ trong đấy nhưng sau sức không đủ ảnh với cả lười quá nên chưa thực hiện nổi =.=///
-Tớ gập đầu xin lỗi vì sự chậm trễ kinh khủng của bản thân, mong cậu tha thứ và bỏ qua, iu cậu :)))
1.Ấn tượng đầu tiên
-Giữa một bạt ngàn đơn review, được review một oneshot như thế này là niềm hạnh phúc của tớ á /khóc tiếng hạnh phúc/
-Tớ rất thích bìa truyện của cậu, mặc dù nó không hề được des gì cả nhưng rất đẹp, kiểu phù hợp với tên truyện nhìn cái tạo cảm giác nôn nao dễ sợ UvU Thêm vào đó cả cái tóm tắt ngoài truyện của cậu cũng hay cực kì nha, quắn quéo thật sự :">
-Mặc dù tớ không hiểu nghĩa của /0608/ lắm nhưng có vẻ như đó là một con số đặc biệt, có thể là ngày sinh nhật của cậu hoặc ai đó chăng?
-Có vẻ như truyện cậu sẽ buồn lắm, không hiểu sao, do cái bìa à?
-Tại thời điểm tớ đọc thì truyện có 115 lần đọc, 15 phần bình chọn cho 1 chương truyện, các con số đẹp ghê, 1 và 5 :Đ
2.Ưu điểm
-Tớ thích câu nói của Trịnh Công Sơn đầu bài lắm, nguyên văn câu đó là "Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa là kẻ chiến thắng, vừa là kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa ta đến những đấu trường." Tự dưng không hiểu sao nhớ đến câu "Chúng ta hãy hòa giải với thế giới này thôi" trong phim "Thất Nguyệt và An Sinh"
-Giọng văn cậu khá hoài niệm, mang chút buồn nhẹ nhàng, câu văn mượt, có vẻ là kiểu tản văn.
-Tớ thích cách so sánh với chàng Samet, khi đang còn ngồi trong lớp học, cô tớ có giảng một bài về lí luận văn học, cô rất thích dùng đến ví dụ của chàng Samet này trong "Bông hồng vàng và bình minh mưa" để chỉ sự cần mẫn của những người nghệ sĩ phải nhọc công góp nhặt nhữngchi tiết nhỏ nhưng vô giá trong đời sống để viết vào trang sách thì lúc đó mới tạo ra "bông hồng vàng". Chi tiết này rất hay, theo tớ là vậy, có lẽ là do cô tớ.
-Tớ thích cách cậu căn thẳng lề phải để diễn tả câu nói của "người ấy" khác bọt các câu nói khác :)))
3.Nhược điểm
-Tớ đã tưởng rằng sắc âm trong giọng văn cậu phải có màu xanh lá mạ thẫm nhàn nhạt trắng, nhưng không, trái lại nó có màu xanh của trời đêm, cái náy có vẻ như không được tính là nhược điểm, chỉ là hụt hẫng thôi.
-Tuy đến giây phút này tớ chưa tìm thấy nhược điểm về hình thức lẫn nội dung nào, nhưng không hiểu sao truyện cậu vẫn còn cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, tớ tự hỏi rằng chưa đủ mãnh liệt hay sao, hay nỗi nhớ, nỗi đau nhân vật vẫn còn nhạt nhòa quá, hình ảnh miêu tra thứ cảm xúc đó phải chăng chưa đủ độ để khắc ghim vào độc giả?
-Đừng lặp từ "người ấy" quá nhiều, dừng phép thế đi, biết là người ấy quan trọng rồi, nhớ nhung rồi nhưng như thế hơi rõ, cần làm cho bóng hình lúc ẩn lúc hiện, lúc mờ nhạt lúc rõ ràng như thể rằng ừ thì mình quên rồi đấy, nhưng chỉ cần gợi nhẹ cái lại hiện lên mồn một.
-Đến cái đoạn nhận được quyển sổ, đừng dùng từ "gã" để chỉ Công Phượng, chúng ta đều biết đó là ai, từ đó rất sống sượng, không hợp đâu.
-Cái đoạn cuối của iii, tớ rất thích rồi nhưng mạn phép được sửa lại một chút"Người ấy là không khí, không thể nắm bắt không thể nhìn thấy, rất gần ngay đây nhưng không có được, Xuân Trường đã cố vươn tay, rốt cuộc, thiếu người đấy, hít thở còn có nghĩa lí gì?". Nhưng nghe nó hơi hoang mang :)))
4.Lời kết
- Truyện của cậu rất nhẹ nhàng, sâu lắng, biết vỡ òa đúng lúc kìm lại đúng lúc, buồn ra buồn đau ra đau, thật vui vì tớ đã không bỏ lỡ câu chuyện này.
-Cảm ơn vì đã ghé shop, nếu cậu thấy hài lòng với bài review trên thì có thể thanh toán payment cho tớ được rồi ạ. Yêu thương.
Cố lên!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip