Chạm

📆 Ngày 28 tháng 3 năm 2014, Thứ Sáu
📍Trường Danwon – phòng học 2-3, cầu thang khu A, phòng sinh hoạt CLB
⏰ 08:15 – 17:30
🌤 Trời dịu, nắng loang nhẹ vào lớp, có mùi bụi phấn và tiếng giày

📷 Băng số 010 – "Contact"

Không có chủ đích ghi hình gì đặc biệt.
Chỉ là tớ đặt máy trong lớp như mọi khi.
Nhưng lần này... camera ghi lại khoảnh khắc tớ không kịp né.

Một lần chạm khẽ.
Không ai nói gì.
Nhưng máy quay vẫn đang chạy.

08:15 – lớp học 2-3

Cậu đến trễ một chút – tóc rối nhẹ, không gọn gàng như thường ngày.
Tớ thấy vậy, đưa tay định gỡ giúp chiếc kẹp đang lệch sau gáy.
Cậu quay lại, hơi bất ngờ.

Ngón tay tớ chạm vào tóc cậu.

Chỉ một giây. Nhưng trong đầu tớ, mọi thứ như bị kéo dài ra mãi.

Cậu đứng yên, để tớ chỉnh lại kẹp tóc.
Khi xong, cậu quay đi không nói gì, nhưng tai đã ửng đỏ.

12:45 – cầu thang khu A

Tụi mình cùng xuống căn tin. Bước chân sát nhau.
Không hề chạm, nhưng tớ cảm nhận được khoảng cách ấy đang dần biến mất.

Đến bậc thứ sáu, cậu khựng lại vì một học sinh lớp dưới chạy ngược chiều.

Tớ vội kéo tay cậu. Chạm.
Lần thứ hai.

Tay cậu nhỏ hơn tớ tưởng. Và ấm.
Chỉ trong thoáng chốc, nhưng lần này, cậu quay lại nhìn tớ.
Không cười, chỉ nhìn.
Tớ không rút tay ra.
Cậu cũng không.

16:10 – phòng sinh hoạt CLB

Danielle và Hyein đang thử máy quay 360.
Tớ ngồi sát cửa sổ, Minji ngồi đối diện.

Tụi mình cùng nhìn vào máy quay cũ – chiếc mà tớ dùng từ những ngày đầu.
Màn hình vẫn chiếu lại cảnh buổi sáng:
Cảnh tớ chỉnh kẹp tóc cho cậu.

Cậu hỏi:
– "Cậu lưu lại hết những lúc như vậy à?"
Tớ gật.
– "Tại sao?"
Tớ không biết phải trả lời sao. Cuối cùng chỉ nói:
– "Vì tớ sợ quên."

Cậu mỉm cười. Nhẹ, rất nhẹ.
Rồi nói:
– "Vậy... cậu có thể giữ hôm nay cho riêng mình không?"
Tớ gật.

Lần đầu tiên, tớ bấm nút không lưu sau khi quay xong.

📷 Khung hình cuối của Băng 010

Không có hình ảnh gì.
Máy quay đã tắt.
Nhưng trong nhật ký, Hanni viết lại bằng tay:

"Tớ không lưu video hôm nay...
...vì có những lần chạm chỉ dành cho ký ức."

💭 Ghi chú cuối ngày:
• Hôm nay là lần đầu tiên cậu để tớ chạm vào cậu, cả hai lần.
• Không né, không rút lại.
• Không hỏi tại sao.
• Có thể cậu không nhận ra...
• Nhưng với tớ, đó là lần chạm quan trọng nhất.
• Vì từ giây phút ấy, tớ biết... mình không còn chỉ đứng sau ống kính nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip