Chương V: Đế vương ngã xuống
Tiếng ngón tay của Diệp Tu gõ lên ngai vàng chầm chậm vang lên, hòa lẫn với tiếng cười cuồng loạn.
Gã đứng đầu trong đoàn sứ giả điên dại nở một nụ cười. Cứ như là hắn đã quên rằng đây là Hưng Hân, hắn đã quên rằng ở đây có bao nhiêu dũng tướng liền có mấy nhiêu.
Một cái ra tay làm hiệu hiệu, chỉ trong chớp mắt toàn bộ đám sứ giả đều rút vũ khí ra sẵn sàng chém giết. Những lưỡi kiếm bóng loáng phản chiếu đôi mắt sắc bén của Diệp Tu, thoát một cái đã phân ra hàng trăm thân ảnh, đồng loạt chĩa hướng về phía vương vị.
Ngay lập tức Đường Nhu lao ra, quét Hỏa Vũ Lưu Viêm một vòng cung xung quanh đánh bật ba tên, liệt hỏa lan ra cháy lan vào áo quần của bọn chúng. Ba tên cứ thế bị lửa của chiến mâu của nàng thiêu rụi.
Nhưng như thế nào đã xong đâu, ba tên này chết thì một lớp khác lại nhảy lên, hung hãn không kém gì những kẻ đầu tiên như thể chúng không hề có chút e sợ gì với việc đồng đội của chúng đã hóa thành than trước mắt.
Đường Nhu lần này còn chưa kịp dùng chiến mâu chống đỡ thì từ bọn chúng đã bị những dây leo từ dưới đất lên kéo ngã. Bên ngoài, La Tập đang ngâm xướng hết khả năng có thể gọi ra những dây leo giữ chân nhóm sát thủ lại. Tới tậng ngày hôm nay, quả cầu ma thuật của cậu mới chịu hoạt động trở lại là báo một điềm rất xấu về vị vua của họ. Khi vừa nhận ra điều bất thường đó, La Tập đã một mạch từ tháp thiên văn của mình đến đây, may mắn thay vẫn chưa có gì quá nghiêm trọng diễn ra cả.
Đám sát thủ vừa vùng khỏi dây trói cũng là lúc Đường Nhu vung chiến mâu lần nữa, quyết tâm giết hết bọn chúng. Nhưng ngay lúc đó Đường tiểu thư đang hăng máu diệt sạch thì nàng lại bị Diệp Tu ngăn lại :
"Không được giết sứ giả."
Lời này cất ra có hơi trễ nhưng có dù sao vẫn hơn không. Dù như thế nào, luật bất thành văn của các đế chế từ xưa đến nay, sứ giả có như thế nào cũng không được sát hại. Nếu sứ giả bị sát hại chính là cớ hoàn hảo cho các đế chế vịnh vào gây chiến tranh. Sứ giả là đại diện của quốc gia ở ngoài lãnh thổ, quốc gia không còn thì sứ giả mới mất đi vai trò này.
Diệp Tu nhìn ra được việc này, nhưng vẫn không sao kịp ngăn Đường Nhu giết ba sứ giả ám sát hắn đầu tiên. Nếu đã lỡ thì đành, ít nhất phải giữa lại mạng của những kẻ này để còn suy tính sau này. Mạng của bọn chúng vẫn còn rất giá trị với Hưng Hân bọn hắn.
Tiếng Diệp Tu vang lên trầm lạnh, Huyền Tiễn trên tay y như thể đang run rẩy vì điều gì đó không tên, có lẽ nó đã muốn lắm rồi, nó muốn lấy mạng từng kẻ đến từ Thiên Đàng, trả thù cho chủ nhân của nó đang bị giam giữ.
Thần binh có linh, Huyền Tiễn đang khẩn cầu được Diệp Tu sử dụng hạ sát.
Nhìn vào chiến mâu bạc trắng trên tay, Diệp Tu thở dài bất đắc dĩ. Đoạn, y lại dơ bàn tay ra vẽ một kết ấn ma pháp vào không gian, ấn chú ma pháp được vẽ ra rất nhanh chóng biến thành những sợi xích vàng. Xích vàng vút ra, chớp mắt đã trói tất cả đám người của Đế chế Thiên Đàng đang ở đại điện thành một vòng.
Tuy sát thủ đã bị khống chế nhưng Diệp Tu nhìn ra được. Toàn bộ những người có mặt vẫn không khỏi tức giận trước chuyện khi nãy. Chuyện này rất dễ hiểu,bắt nghĩa tử của Đế vương bọn họ trung thành, ngỏ ý muốn có được cánh đồng lớn nhất vương quốc và bây giờ ám sát Diệp Tu, thật là khiến người ta không khỏi căm hận.
Chỉ là có giận như thế nào bọn họ cũng có thể nuốt vào trong, lệnh của đế vương đã như thế làm sao có thể cãi?
Một người trong hàng ngũ các tướng lĩnh bỗng bất ngờ bước ra, cậu là Bánh Bao- một tân binh. Thấy đám người bị trói ở dưới, chạy tới hỏi Diệp Tu.
"Lão đại, chúng ta nên làm gì với đám người này bây giờ ?"
"Đem bọn chúng nhốt vào nhà lao đi Bánh Bao."
Có được sự thông qua của Diệp Tu, Bánh Bao nhanh nhảu cùng một số người khác liền tiến tới toan đem bọn người này đi. Bánh Bao dáng người to cao nên khi muốn áp giải bọn người từ đế chế Thiên Đàng phải cúi xuống. Trong lúc đó, cậu vô tình vạch một lớp vải ở cánh tay bọn chúng ra khi xốc chúng đứng dậy.
Chuyện sẽ chả có gì nếu trên cánh tay đó xuất hiện một phong ấn ma pháp rất lạ, những người có mặt ở sảnh bấy giờ chưa ai thấy nó trước đây, trừ Diệp Tu. Vừa thấy nó, sắc mặt của Diệp Tu liền phủ một màu đen như bầu trời sắp mưa
Bánh Bao còn chưa kịp hỏi gì đã nhận được tiếng hét rất lớn của Diệp Tu từ phía sau.
"Bánh Bao, tất cả mọi người mau tránh xa người bọn chúng ra!"
Tiếng Diệp Tu cất lên, lớn đến độ cả ngoài cung điện người ta cũng nghe thấy. Toàn thể mọi người ở đại điện đều vì đó chấn động đồng loạt lùi ra sau, duy cho Bánh Bao là không .
Bánh Bao tuy có hơi tưng tửng nhưng trước nay cực nghe lời Diệp Tu, lời lão đại nói ra tất yếu phải nghe nhưng khi cậu vừa định chạy khỏi chỗ đó thì đã bị tên sứ giả kia cắn chặt vào tay không sao kéo ra được. Cậu càng vùng đi chúng cắn càng chặt, tựa như hàm răng ấy không phải là của con người mà của loài dã thú hung tợn chỉ muốn cấu xé kẻ trước mặt thành bữa ăn ngay lập tức.
Máu trên cánh tay của Bánh Bao chảy ra, nhỏ từng giọt xuống chỗ kết ấn trên cánh tay các sát thủ từ đế chế Thiên Đàng.
Ngay lúc ấy, cả đám sứ giả từ Đế chế Thiên Đàng đang bị trói trên sàn đồng loạt phát ra ánh sáng dị thường lóa mắt. Ánh sáng đó khiến hầu hết các tướng lĩnh Hưng Hân có mặt phải che mắt và lùi rất sâu về sau.
Thậm chí, sau tấm màn cửa ở chỗ Mộc Tranh đang đứng- dù cách trung tâm luồn sáng đó một khoảng xa nhưng rất nhiều binh lính vẫn không chịu nổi ánh sáng. Chả mấy chốc toàn bộ các binh lính thông thường đã phải khụy cả người xuống sàn nhà.
Sau ánh sáng chính là âm thanh. Một âm thanh cao và phát ra với tần suất lớn khủng khiếp vang dội khắp cả cung điện lan ra tới khu vực lân cận.
Âm thanh ấy như tiếng hét đáng sợ của loài ác thú gào trong đêm, tựa loài ma quỷ nơi tậng cùng địa ngục đang ngoi lên mặt đất đòi mạng người.
Lần này không chỉ binh lính thông thường mà các tướng lĩnh của cả Hưng Hân cũng đã khụy xuống một nửa.
Đứng dựa vào tường, Mộc Tranh cũng không ngoài tầm của âm thanh đáng sợ ấy. Nàng đang gắng chịu đựng nhưng có lẽ cũng sẽ không được bao lâu nữa. Đoán biết đã đến giới hạn chịu đựng của mình, Mộc Tranh liền đưa những ngón tay mảnh khảnh của mình xiết nhẹ lên viên đá màu cam vàng. Trên chiếc cổ trắng nõn tựa cánh hoa hồng trắng trong sương, viên đá ấy trở nên thật nổi bậc. Ngón tay vừa chạm, kết ấn ma pháp nhẹ nhàng lan tỏa bao quanh Mộc Tranh, ngăn cản toàn bộ ảnh hưởng từ bên ngoài.
Dù được bảo vệ trong lớp kết ấn nhưng chính nàng cũng cảm thấy, thứ ma thuật này quá đáng sợ, về lâu về dài sẽ gây nguy hiểm cho cả đế chế này.
Bất quá lúc này ai có thể ngăn cản thứ ma thuật kỳ lạ này?
Mộc Tranh thì đã miễn cưỡng thoát khỏi khống chế, nhưng bên ngoài không ai cũng may mắn như nàng. Điển hình là Bánh Bao- người bị bọn chúng giữ lại gần nhất.
Hiện giờ đầu cậu đau như búa bổ , da thịt khắp đã bắt đầu rỉ máu, còn năng lượng ma thuật trong cơ thể thì bị bốc hơi không phanh, ý thức đã dần mơ hồ rõ rệt.
Thậm chí đường đường là cánh tay phải đắc lực của Diệp Tu như Phương Duệ còn phải lùi lại phía sau mấy bước. Ngay khi hắn định dùng bàn tay của mình tạo ra lớp màn chắn trước sức công phá của ánh sáng và âm thanh từ kẻ thù thì ma pháp trên người đã bị rút cạn. Thậm chí bàn tay phải mà anh tự hào cũng bắt đầu run rẩy, toàn bộ các giác quan như ngừng hoạt động hoàn toàn.
Không chỉ Phương Duệ mà hầu hết tướng lĩnh Hưng Hân đều bị vô hiệu hóa sức mạnh chỉ vì một tổ hợp ma pháp ánh sáng và âm thanh này. Nếu cách đó mấy phút bảo họ rằng họ sẽ bị vô hiệu hóa hoàn toàn ngay tại chính điện Hưng Hân chắc chắn chả ai tin. Nhưng những gì đang xảy ra trước mắt thì hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Hưng Hân.
Giữa lúc rối ren cùng hỗn loạn đó, chỉ có một người duy nhất trụ vững trên chính điện : Diệp Tu .
Vị đế vương Hưng Hân vẫn đứng ở đó, hoàn toàn không có một chút gì khác biệt lúc nãy. Khóe môi của y vẫn cong lên một đường hoàn mỹ, ánh mắt vẫn ánh lên nét cười giễu cợt khiến người khác căm hận, thái độ vẫn ung dung nhàn nhã như thường.
Có lẽ điểm khác duy nhất là đôi mắt của y, từ khi nào đã sáng rực lên một sắc vàng, hệt như thái dương đang chiếu rọi một chiến trường đổ nát. Đúng vậy, đôi mắt ấy hệt như thái dương, rực cháy và thiêu đốt vạn vật một cách hoàn mỹ cùng rực rỡ nhất. Bao nhiêu uy nghiêm, bao nhiêu cao ngạo của bậc đế vương chỉ gói gọn chỉ trong ánh mắt đó.
Trong phút chốc những kẻ ấy như thấy Diệp Tu được bao quanh bởi một con rồng màu xanh như ngọc bích, mắt vàng như hổ phách, dáng vẻ đó thật khiến người ta cảm nhận thấy khí tức của y đang áp đảo hoàn toàn. Y bước xuống từ bậc tam cấp vô cùng nhẹ nhàng nhưng tốc độ thì nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng.
Diệp Tu chạm tay vào từng người có mặt trong đại điện và chỉ trong mấy giây, tất cả bọn họ đã được dịch chuyển tới tậng ngoài cung điện nguy nga.
Cả đại sảnh rộng lớn là thế vậy mà nay chỉ còn Diệp Tu cùng những sứ giả từ Đế chế Thiên Đàng.
"Diệp Tu, rốt cục ngươi là thứ quái thai gì? Tại sao ma pháp này không bị ảnh hưởng tới ngươi?"
Từ đầu chí cuối thấy được chiêu trò của mình không ảnh hưởng được người cần được ảnh hưởng nhất, ai mà không tức giận?
Nhưng đáp lại chỉ là một Diệp Tu không thèm mở miệng nửa chữ, đôi mắt y vẫn thủy chung nhìn vào kết ấn trên tay của bọn chúng đầy suy tư.
Dù đã dùng thứ ma thuật cấm làm cả bộ máy Hưng Hân gần như tê liệt nhưng thực chất bọn chúng vẫn chưa thoát khỏi lớp xích mà Diệp Tu "tặng" cho. Không biết thứ xích này là thứ gì mà lại có độ bền kinh khủng như vậy, bất quá bọn chúng không còn thời gian nữa.
Đám sứ giả đó nghiến răng đầy căm phẫn, kẻ đứng đầu bọn chúng nhìn Diệp Tu bằng con mắt chòng chọc như thể muốn ăn tươi nuốt sống được con người đó ngay tức thì .
Nhưng Diệp Tu đáp lại thái độ đầy hận thù đó hắn chỉ cười, bàn tay chỉ cầm Huyền Tiễn giương thẳng lên trời. Đại ma pháp khổng lồ theo tiếng gọi của chiến mâu giáng một cú trời giáng xuống thẳng vào đầu bọn chúng .
Kim long uy mãnh xuất hiện ngay trong chính điện của Hưng Hân. Nó lớn tới độ từ bên ngoài cung điện, Mộc Tranh cũng có thể thấy nó, đã bao lâu rồi cô chưa thấy thứ ma thuật khủng khiếp này của Diệp Tu? Mộc Tranh cũng chả còn nhớ rõ nữa, thậm chí những người như Đường Nhu, La Tập, Bánh Bao còn chưa có dịp chứng kiến cảnh tượng đó.
La Tập lần đầu thấy con rồng đó không khỏi kinh sợ không biết nó từ đâu ra và nó là gì.
Như không để La Tập đợi lâu, nó gầm lên một tiếng rồi lao thẳng xuống nuốt chửng đám sứ giả từ Đế chế Thiên Đàng .
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay sau đó chấn động cả vương quốc Hưng Hân, chính điện Hưng Hân sụp đổ một nửa chỉ trong chớp mắt. Xung chấn nó gây ra ảnh hưởng đến cả những vùng xung quanh, làm mọi người trong thành phố không khỏi vội vã rời khỏi nhà cửa để tìm nguyên nhân.
Đứng giữa một nửa đại điện đã bị phá hủy, Diệp Tu im lặng nhìn thân xác đám sứ giả dần tan biến trước khi cảm thấy có điều gì đó bất thường. Từ tro tàn của bọn chúng một kết ấn ma pháp khổng lồ hiện ra bao quanh một không gian rộng lớn vô cùng làm chính Diệp Tu cũng giật mình .
"Cái đám này, vậy mà còn dám chơi hàng cấm sao?"
Tự nhủ lại một câu, Diệp Tu hít sâu một hơi toan ngăn chặn ma pháp đó lan rộng thì một giọng nói bất ngờ vang vọng quanh y.
"Diệp Tu, ngươi phải chết."
Một câu từ ngắn ngủi không đầu không đuôi, càng không rõ từ đâu mà đến, trong khoảnh khắc nhanh tựa như một cơn gió thoảng qua nhưng mang theo sự căm hận đến đáng sợ.
Giữa trung tâm ma pháp kia một luồn sáng màu đen đột ngột phóng thẳng lên. Luồn sáng đó hóa thành dạng người, một kiếm xuất ra kình lực như đủ sức dời non lấp biển, trực diện đâm thẳng vào lồng ngực bên trái của Diệp Tu.
Đường kiếm này nghiễm nhiên đã trù tính từ trước, cả góc độ, uy lực đều không thể chính xác hơn. Một đường kiếm hiểm độc như thể này chỉ có thể là nhất kích tất sát của các sát thủ thượng đẳng.
Ban đầu Diệp Tu chỉ thấy đau nhưng vẫn có thể bình tĩnh dùng Huyền Tiễn trên tay đâm ngược lại kẻ đâm mình, dù hắn chỉ là cái bóng đen. Nhưng dần sự bình tĩnh của Diệp Tu không thể duy trì được nữa, y bắt đầu hộc ra một ngụm máu tui.
Trong lòng Diệp Tu thầm kêu không ổn, nhưng cũng không hiểu được. Nếu chỉ là một vết đâm ở ngực trái, không thể nào đủ khiến hắn phải trải qua đau đớn như thế này.
Trừ khi... !
Diệp Tu trợn mắt nhìn vào bóng đen trước mặt mình, đây là ma thuật hình nhân, là thứ ma thuật cấm vì nó có thể sao chép kỹ năng của một số người theo chủ đích rồi hoạt động độc lập.
Trước nay trừ Diệp Tu thì chỉ còn ba kẻ cùng y được mệnh danh là Tứ đại chiến thuật sư của lục địa biết được thứ ma thuật cấm này. Làm sao có kẻ có được ma thuật cấm này và hơn cả là "hình mẫu" của hình nhân đang đâm y, làm cách nào kẻ đó có thể đả thương y nghiêm trọng như vậy?
Như để thỏa mãn sự bất ngờ của Diệp Tu, bóng đen cười khẩy vô cùng sảng khoái cười, từng câu từng chữ như thể chỉ hận chưa thể đem dao găm lên người đứng đầu Hưng Hân.
"Diệp Tu ngạc nhiên lắm đúng không? Không thể tin trên lục địa này còn có kẻ đủ khả năng làm hỏng lớp phòng vệ thần thánh của các sứ giả như ngươi sao? Đừng bất ngờ, cũng đừng tò mò ta, vì tất cả ngươi hãy đem chúng xuống mồ cùng với mình đi !"
Mọi thứ trước mắt vị đế vương ấy chợt nhòe đi rõ rệt, từ ngực trái của Diệp Tu một luồn ma pháp trắng đục tựa sương bao bọc toàn thể cơ thể y. Lớp ma pháp đó thấm vào từng thớ da thớ thịt của người đang đứng đó, xâu xé từng mảnh da thịt đau như vạn đao chém qua, như trăm ngàn đầu đạn đâm xuyên vào Diệp Tu. Đó là những gì cuối cùng y cảm nhận trước khi y khụy xuống mà mất đi ý thức hoàn toàn .
***
Cách đó rất xa , cánh chim khổng lồ vượt ngàn dặm núi sông cách trở quay trở về bên thanh cửa sổ của hoàng cung đế chế Thiên Đàng. Kẻ đứng đầu đế chế này đang vui mừng như điên, gã đập tay xuống tấm bản đồ nơi vị trí của Hưng Hân mà lấy tay bóp nát và đốt cháy nó nhanh trong chớp mắt.
Kế hoạch của lão đã thành công, thành công tuyệt đối, nó hoàn mỹ tới mức chính lão cũng không hình dung dễ dàng thế. Hy sinh từng ấy người để lấy mạng Diệp Tu, giá như vậy là quá rẻ so với những gì lão tưởng tượng. Nếu biết cách này thành công lão đã đem nó thử nghiệm lâu rồi.
Đúng vậy, thứ lấy mạng Diệp Tu là ma thuật cấm Razeder được khắc trong hang động ở đỉnh núi Unulima. Thứ ma thuật cổ xưa này người ta vô cùng được ít ghi chép, cũng không biết nó bắt nguồn từ đâu, nhưng uy lực thì không cần bàn cãi. Bất quá trừ hắn-đế vương đế chế Thiên Đàng Lăng Kỳ Ninh ra, không chỉ biết rõ nó y còn hiểu nguồn gốc của nó, một cách rõ ràng rành mạch nhất.
Chỉ vì nó là ma thuật cấm mà y phải mất ba năm để tìm tài liệu chỉ dẫn cách thi triển chúng vào lũ hình nhân. Rồi lại tìm đủ mọi cách để tìm được kẻ nắm giữa phần thư tịch chỉ dẫn sử dụng lũ hình nhân mất ba năm. Sau đó lại phải tích tụ đủ sức mạnh vào các phong ấn vào các sứ giả của mình suốt ba năm tiếp theo. Chín năm hy sinh của y cuối cùng hôm nay đã phát huy sức mạnh và giúp y đạt được mục đích bao lâu nay y vẫn ao ước : mạng của đế vương Hưng Hân.
Ma thuật này tự động sẽ biến bọn chúng- những vật dẫn thành những quả bom ma thuật khổng lồ có thể sang bằng cả một vương quốc. Quả " bom" này dù có bị tiêu diệt thì tro tàn cũng sẽ hóa thành hình nhân liên kết với chín hắn. Hắn sẽ có thể trực tiếp kết liễu sinh mạng của Diệp Tu mà không cần tốn một giọt mồ hôi nào.
Diệp Tu, cả đời ngươi tính kế người khác nay bị người khác tính kế mà chết hẳn là không hề vui vẻ gì, Lăng Kỳ Ninh nghĩ thầm. Nhưng đó không phải vấn đề hắn cần quan tâm nhất hiện giờ, Lăng Kỳ Ninh nhoẻn miệng cười.
Giờ mục đích của y đã đạt được. Diệp Tu chết, Hưng Hân ắt lụi tạ rất mau mà thôi . Đó là suy nghĩ đã có từ rất lâu của gã, nay chuyện đã thành chưa bao giờ lão có tự tin về việc nuốt trọn Hưng Hân như thế. Miếng mồi béo bở đó, hắn đã phải nhịn suốt 50 năm nay mà không nuốt trọn nó khi thời cơ đến thế này thì quá lãng phí rồi.
Hắn bước ra ban công và nhìn xuống dưới nơi mà hàng hà sa số tướng lĩnh của Đế chế Thiên Đàng đang đứng đợi lệnh. Trùng trùng điệp điệp hùng binh, dũng tướng nghe theo tiếng gọi của chiếc tù vả làm từ sừng của loài tê giác hung tợn nhất đã sẵn sàng chiến đấu hơn bao giờ hết. Kẻ đứng đầu Đế chế Thiên Đàng đứng đó nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn mà tuyên bố rằng.
"Các quân sĩ của ta, đã đến lúc chúng ta phục hận rồi. 50 năm qua, hành trình chinh phạt của chúng ta đã bị gián đoạn do sự xuất hiện của Hưng Hân, nay thời cơ đã đến. Tất cả nghe lệnh ta dẫn quân chinh phạt về phía Tây, trong vòng ba ngày sang bằng Hưng Hân !"
Tiếng hét của hắn vang vọng, liên tục truyền đến từng đoàn binh thiện chiến của mình lệnh tổng tấn công. Tiếng hét của binh sĩ Thiên Đàng như vang vọng khắp vương quốc rộng lớn, len lỏi đến những ngóc ngách nhỏ nhất.
Thậm chí là chúng còn vang vọng đến nhà ngục dưới lòng đất của Đế chế -nơi một vương tử đang bị hành hạ dã man dưới từng đòn roi, từng vết chém, từng thanh sắt được nung đỏ rực.
Tên cai ngục thong dong đi qua đi lại trước mặt vị thiếu niên đang bị xích lên tường đầy gai nhọn, đâm toạc cả da thịt nở nụ cười vô cùng hưng phấn. Hắn thích thú với công việc tra tấn này, cực kỳ thích thú và càng thích thú hơn nếu nạn nhân của hắn là một người xuất thân cao quý.
Tựa như như là thiếu niên này, con trai của cựu vương một đất nước đã bị diệt vong, một hoàng tử lưu vong như vậy thật sự quá hợp với hắn. Hắn cứ tra tấn cậu và ghi nhớ kỹ lời của đế vương không được giết nó. Không giết đúng không? Vậy thì cứ tra tấn cho hắn cảm nhận được sự đau đớn kinh khủng nhất vậy.
Lúc Lăng Kỳ Ninh đi vào hầm ngục thì đã thấy Khâu Phi tàn tạ không thể nhìn ra nổi nữa.
Thiếu niên đó, mạng chỉ còn một nửa với cơ thể đầy những vết tích từ những đòn tra tấn man rợ. Ma thuật của bản thân bị rút cạn, vũ khí bị tước đoạt, tứ chi bị bẻ gẫy, tất cả như chấm hết trước mắt cậu . Nhưng dù là thế, trong suốt quá trình tra tấn này, cậu không một lần bậc lên tiếng rên, tiếng kêu la hay chảy một giọt nước mắt nào. Một tiếng cầu xin hay khuôn mặt khốn khổ đều không hề xuất hiện trên cậu thiếu niên đó. Sự gan lỳ này khiến gã cai ngục tức tới đỏ cả mắt, càng ngày càng tăng các chiêu trò tra tấn tàn độc nhất có thể nhưng tất cả đều không ảnh hưởng tới cậu thiếu niên đó.
Người có thân phận cao quý như Lăng Kỳ Ninh bước vào đây cũng chả phải tốt đẹp gì, hắn muốn thông báo một tin tức mà hắn thừa biết nếu lọt vào tay Khâu Phi sẽ như thế nào.
"Diệp Tu, cha ngươi đã chết rồi, chết dưới tay ta, Khâu Phi."
Nghe hung tin như vậy nhưng thái độ của thiếu niên này khiến cho kẻ đứng đầu đế chế Thiên Đàng cảm thấy như bị xúc phạm. Hắn những tưởng khi nghe tin này thằng nhóc đang có mặt ở đây phải đau thương, khóc lóc đau đớn, thậm chí là nguyền rủa hắn. Nhưng không, Khâu Phi không biết là vì quá đau đớn khổ sở hay vì không tin, từ đầu chí cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Kỳ Ninh đang đứng trước mắt. Một chút phẫn uất, một chút đau lòng hay căm thù người ta cũng không nhìn ra được trong đáy mắt ấy.
Đôi mắt của thiếu niên vẫn sắc bén dù đã thoáng phần mỏi mệt, một tầng áp lực vô hình đầy uy nghiêm vẫn còn bên cạnh cậu ta dù bây giờ cơ thể ấy tàn phế và tràn ngập những vết thương.
Có lẽ khi đó chính Lăng Kỳ Ninh cũng hiểu một sự thật.
Nhà ngục tối om, le lói vài tia ánh sáng yếu ớt này, tuyệt đối không phải là nơi cậu thiếu niên này thuộc về.
***
p/s1 : Giáng sinh an lành nha mn ^^
p/s2: Mãi mới ngoi lên được, tui thi chưa xong nữa +))))))))))
p/s3: Nhưng mà không sao hê hê, hôm nay còn được reader tặng quà Noel là ảnh bìa HHHV do cô Ky làm nữa ^^. Muốn lấy làm bìa nhưng ko biết tên artist a, phân vân quá >.<
p/s4: Cái chỗ vì sao Diệp Tu không giết sứ giả thực ra chuyện không giết sứ giả là một đạo luật bất thành văn của các quốc gia từ xưa. Nếu có chiến tranh diễn ra các nhà ngoại giao đều sẽ được đảm bảo an toàn để di chuyển về quốc gia mình mang quốc tịch =)))))))).
p/s5: Hờ hờ mệt tim quá, mị ghét nhất là viết khúc này aaaaaaaaaaaaaaaaa
p/s6: Ừm tại sao lần viết lại này mình đổi tên và lượt bỏ cụm Tán Tu Tranh là bản cũ không ít bạn bảo rằng Tán và Diệp trong fic mình quá ít đất, chủ yếu là Tranh thôi cho nên mình chuyển nó thành toàn viên luôn vậy =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip