57.Hung hãn


Chuyện tay Đức Duy bị thương trở nên vô cùng nghiêm trọng. Ban đầu cậu định giả vờ không đau lắm để khỏi đến bệnh viện, nhưng mẹ Quang Anh đã bất ngờ túm tay cậu gọi bác sĩ gia đình đến gấp.

Đức Duy bị ép nằm lên giường cho một dàn người bao quanh, trải nghiệm cảm giác bị thật nhiều ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm.

Nhưng rõ ràng cậu chỉ bị ong đốt thôi mà, chứ có mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm đâu?

Cả lúc mắc bệnh nặng Đức Duy cũng tự giải quyết, bấy giờ đột nhiên làm quá lên như vậy khiến cậu ngại lắm.

Ngượng ngập nhìn bác sĩ gia đình xử lý vết thương sau đó quấn băng vải, căn dặn cậu không được đụng nước, sắp tới hãy cố gắng hạn chế dùng tay này.

Bác sĩ rời đi rồi, mẹ Quang Anh dụi mắt, nắm bàn tay còn lại của Đức Duy với vẻ hổ thẹn.

"Đức Duy, lần này dì có lỗi với cháu, cháu muốn gì cứ nói với dì nhé."

"Dì à, cháu cũng đâu làm gì." Đức Duy đứng ngồi chẳng yên: "Dì khách sáo quá."

Đức Duy lúng túng lắm, mẹ Quang Anh nhìn mặt cậu cũng đoán ra cậu không thường gặp trường hợp này, thế là càng đau lòng hơn.

"Được rồi mẹ à, mẹ như vậy sẽ dọa người ta đấy, Đức Duy im thin thít luôn rồi kìa." Bấy giờ, Quang Anh luôn đứng im bên cạnh nhíu mày chợt lên tiếng: "Mẹ đi trước đi, con muốn nói chuyện với cậu ấy."

Mẹ Quang Anh thở dài, đứng dậy.

"Khoảng thời gian tới một tay không tiện hoạt động, dì cũng không gọi những người xa lạ đến chăm sóc cháu, cứ để Quang Anh làm nhé." Mẹ vỗ vai hắn, nói: "Cháu thân với Quang Anh, có chuyện gì cứ sai bảo thoải mái, nó không làm giúp cháu cứ nói với dì, dì xử nó cho cháu."

"Không cần đâu dì, cháu còn một tay mà, không cần Quang Anh..."

Đức Duy định chứng tỏ mình khỏe lắm, nhưng mẹ Quang Anh không thèm nghe những lời thuyết phục của cậu, bà dặn hắn cần chú ý kỹ mọi mặt, phải chăm sóc hầu hạ chu đáo, không được giở tính thiếu gia.

Nói xong, bà rời đi, để lại Đức Duy và hắn trố mắt nhìn nhau. Quang Anh ra khỏi phòng, chẳng bao lâu sau đã quay lại với ly nước trên tay. Hắn không đưa nước cho cậu cầm, mà kề thẳng miệng ly lên môi cậu.

"Cậu chủ, uống nước thôi, để em đút cho cậu." Quang Anh đề nghị với vẻ mặt đầy nhẫn nại.

"Đừng nghịch." Đức Duy bất đắc dĩ, vươn bàn tay trái lành lặn của mình nhận ly nước: "Tôi chỉ bị bó một bên tay thôi chứ đâu phải tật nguyền cả hai tay, gần như chuyện gì cũng tự làm được."

Đức Duy lạc quan lắm, tuy tay phải của cậu tạm thời không làm được gì, nhưng vẫn còn một bên tay mà, chắc cũng sẽ giải quyết được đại đa số vấn đề thôi.

"Ồ, vậy à?" Trông Quang Anh chẳng tin chút nào: "Cho hỏi một tay có chà lưng được không?"

Đức Duy muốn nói mấy hôm nay nhịn chút vậy, dùng một tay kỳ cọ mấy chỗ với tới thôi, nào ngờ Quang Anh cũng đoán được dự định của cậu, còn lùi vài bước, chê bai: "Chậc, bẩn quá."

Đồ ở sạch đáng ghét, cậu không bẩn chút nào nhé!

Quang Anh vốn là người nói là làm, hắn không nhiều lời thêm nữa, dứt khoát mở luôn cửa tủ quần áo của Đức Duy, bắt đầu chọn lựa. Đồ ngủ của cậu phải là bộ lông nhung mà trước đây hai người mua chung, màu xanh lam mát mắt, nên phối màu hợp với màu quần lót một chút...
                                              
Đức Duy tức thì thẳng lưng lên, muốn xuống giường cứu rỗi đống quần áo của mình khỏi tay Quang Anh, song lại bị hắn đàn áp một cách vô tình. Một tay hắn ôm đồ của cậu, tay kia ghìm cậu lại, đanh mặt nói.

"Không muốn tôi tắm cho cậu thì sau này chú ý chút, đừng để mình bị thương nữa."

"Tôi đâu cố ý muốn bị thương, đây là sự cố mà." Đức Duy vươn tay níu quần áo của mình: "Cậu trả tôi đi, tôi tự tắm."

Quang Anh giơ chúng lên thật cao, hắn nhíu mày nhìn Đức Duy bấy giờ vẫn đang kiên quyết muốn lấy lại đồ về.

"Thú thật với tôi đi, có phải lần trước đó... tôi đã dọa cậu làm cậu sợ nên chống cự tôi?" Quang Anh hỏi.

Đức Duy sửng sốt, ban đầu chẳng hiểu gì, nhưng ngay sau đó đã nhận ra. Ý Quang Anh là những chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong kỳ dịch cảm lần trước.

Khi ấy trên người cậu còn vương mùi pheromone ngọt ngào của Omega, Quang Anh dẫn cậu về nhà rồi cởi phăng quần áo cậu mặc cho cậu phản kháng, muốn cậu phải rửa sạch bằng hết pheromone của người khác trên cơ thể.

Nước chảy, bọt trắng, hương sữa thơm, và cả ánh nhìn nóng bỏng như muốn nuốt chửng người khác vào bụng, nơi riêng tư bị nhìn chằm chằm, nỗi khủng hoảng bất an khi sắp bị cưỡng hiếp.

Sau đó họ không hề nhắc đến chuyện này, nhưng cậu nhớ hết từng chi tiết, còn rõ như in. Quang Anh xụ mặt, chẳng tài nào giấu đi sự lo lắng đang hiện hữu trong đôi mắt.

Đức Duy nhìn hắn, cười khẽ: "Đâu có, lúc ấy cậu cũng đâu cố ý, không kiểm soát được bản thân mà, không trách cậu được. Vả lại cuối cùng cậu đã tự làm chủ được và dừng lại đó thôi, giỏi lắm."

Khuôn mặt Quang Anh vẫn bí xị, Đức Duy vỗ vai hắn.

"Nếu tôi sợ thì sau đó đã bỏ đi rồi." Đức Duy nằm xuống giải thích: "Cậu đừng cả nghĩ quá, không phải vì sợ, tôi chỉ không quen tắm chung với người khác thôi."

Cũng chẳng biết Quang Anh có tin lý do giải thích này của Đức Duy hay không, hắn ôm quần áo của cậu lại một lần nữa, hạ giọng: "Cậu có còn nhớ những ngày tôi bị trói vào kỳ dịch cảm, cũng là cậu giúp tôi tắm rửa làm vệ sinh cá nhân chứ."

Đức Duy nhớ chứ, những ngày ấy cả tay và chân Quang Anh đều bị trói chặt, tất nhiên không tự tắm được, nên mọi việc đều do cậu làm giúp cả.

"Đâu có chuyện tôi cần thì cậu giúp, đến lượt cậu cần mà tôi để cậu tự làm. Nếu những lời cậu nói ban nãy là thật, cậu không bị ám ảnh chút nào." Quang Anh thở dài, ngước mắt nhìn Đức Duy bằng đôi mắt chân thành: "Lần này đến lượt tôi chăm sóc cậu nhé."

Muốn kéo dài một mối quan hệ thì phải cân bằng, đâu thể để một bên hy sinh cho đi hoặc chỉ bị động nhận lấy chứ, phải thế thì quan hệ mới bền vững.

Có lẽ Quang Anh cũng nghĩ đến điều này, nên mới cương quyết đến vậy. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Đức Duy chầm chậm gật đầu.

Tắm chung với người khác, chà lưng cho nhau, nghe có vẻ bình thường quá đỗi, nhưng thực ra đây lại là một thử thách với người có tính cách hướng nội, chưa bao giờ đặt chân vào phòng tắm công cộng như Đức Duy.

Tuy cậu và Quang Anh cũng thấy hết của nhau nhiều lần rồi, còn bơi với nhau nữa, lúc Quang Anh dạy cậu bơi có tiếp xúc cơ thể rất nhiều lần, nhưng bơi chung nghe có vẻ mạnh khỏe, còn tắm chung thì cứ kỳ quặc sao ấy.

Nhưng cũng có thể là do cậu nghĩ ngợi lung tung thôi, dù sao trong mắt của của những Alpha như Quang Anh, anh em tốt tắm với nhau chà lưng cho nhau cũng là cách thể hiện tình bạn.

Cửa phòng tắm bị đóng lại, đèn sưởi được bật lên, Quang Anh xếp gọn quần áo mới của Đức Duy rồi xoay người nhìn cậu, vươn tay định cởi giúp cậu.

Cậu tránh sang một bên: "Tôi tự thử trước, chưa thử một tay cởi đồ bao giờ, nếu không được thì cậu mới giúp."

Thế là Quang Anh rụt về, khoanh tay đứng nhìn Đức Duy tự dằn vặt. Chiếc áo len cậu đang mặc không rộng mà còn hơi bó để tôn dáng, phần cổ khá nhỏ. Đức Duy dùng tay kéo áo lên một cách khó khăn, sau đó áo bị kẹt ở cổ.

Một tay đâu có sức bằng hai tay, Đức Duy nắm cổ áo ra sức, cuối cùng cũng cứu được đầu mình. Đầu và áo ma sát nhau gây ra hiện tượng tĩnh điện khiến tóc Đức Duy dựng lên, trông hơi rối và còn hơi ngu ngơ.

Luồn bên tay bị thương ra trước, còn một bên tay áo của tay lành lặn thì tay bị thương chẳng tài nào giúp được, Đức Duy hất mạnh, chiếc áo len bay vèo ra ngoài phủ lên người Quang Anh.

Trông cậu cứ như thằng thiểu năng vậy. Và rồi trong dự đoán, cậu nghe thấy tiếng cười của hắn, sau đó là tiếng vỗ tay bộp bộp.

"Giỏi quá, giỏi ghê ta!" Quang Anh khen ngợi.

"Cậu im đi." Đức Duy trừng hắn, tiếp tục giải quyết những món đồ còn lại trên người.

Phần còn lại cũng dễ xử, chẳng bao lâu sau Đức Duy đã làm xong. Không thể xua đi cảm giác ngượng trong một thời gian ngắn được, cậu chỉ đành cố gắng bằng cách tự suy nghĩ động viên mình.

Cậu là ông chủ của Quang Anh, hôm nay tới là để hưởng thụ dịch vụ tắm rửa kỳ cọ của hắn, cậu mà không hài lòng, hắn sẽ bị trừ lương. Nghĩ thế, Đức Duy cảm thấy có can đảm hơn, cậu bước tới để hắn gội đầu giúp mình.

Bọt trắng lần nữa xuất hiện trên người, lần trước cảnh tượng này chỉ mang đến sự kinh hoàng cho cậu, còn lần này...

Quang Anh đang cam chịu mặc cậu sai khiến, chẳng hề giở tính thiếu gia gì cả, lúc tắm cho cậu cũng không có hành vi khác lạ, bấy giờ trông cậu ấy như một người khác hoàn toàn so với lúc đến kỳ dịch cảm.

Bản thân Đức Duy không nhận ra, cảm giác căng thẳng của cậu đã giảm dần rồi cuối cùng thả lỏng hoàn toàn.

"Mạnh quá rồi." Đức Duy phê bình.

"Cậu yếu ớt quá, tôi còn không dùng tới 1% sức nữa đấy, thôi lấy bông gòn tắm cho cậu nhé." Quang Anh phàn nàn, nhưng đã nhẹ tay hơn.

Tắm xong Quang Anh mặc quần áo cho Đức Duy rồi sấy tóc, xác nhận cậu không cần gì nữa mới rời đi, về phòng làm vệ sinh cá nhân và giải quyết những chỗ bị ướt trên người. Cửa phòng tắm đóng lại hồi lâu mà chẳng thấy mở ra.

Đêm giao thừa, ông bà Quang Anh đã đến đảo nhiệt đới hưởng thụ thế giới lứa đôi, nên chỉ còn hai anh em nhà họ Nguyễn sum họp. Đức Duy tưởng sẽ lạ lẫm lắm, nào ngờ lại gặp một người quen.

"Anh Đức Duy ơi!" Minh Hùng, nhóc em họ của Quang Anh ôm rịt đùi Đức Duy mếu máo: "Anh cũng ở đây à, vì anh đã gả cho anh họ rồi sao, em hết cơ hội rồi sao?"

Quang Anh nhấc cổ áo nhóc em họ lên bằng một tay, kéo nhóc ta ra khỏi người Đức Duy, đanh mặt bảo: "Em hết cơ hội rồi, nên đừng mơ yêu đương hẹn hò gì nữa, tập trung học hành đi."

Bà con thân thiết với nhà Quang Anh cũng chẳng nhiều, chỉ có gia đình nhóc em họ và một người cô Alpha làm nghiên cứu khoa học thôi.

Họ tò mò về sự xuất hiện của Đức Duy, thế là vòng vo thăm dò quan hệ giữa cậu và hắn, sau khi biết là bạn thân thì chẳng biết nên thở phào may mắn vì Quang Anh không yêu sớm, hay nên buồn thay cho cái tính nói mãi không thông suốt của hắn.

"Quang Anh nhà chúng ta được nhiều Omega yêu mến lắm chứ, hồi xưa số Omega nhìn lén rồi tới nhà tặng bữa sáng cho nó phải gọi là nườm nượp, xếp hàng dài, còn tranh giành ghen tỵ nhau nữa chứ." Cô của Quang Anh cảm thán: "Trước đây cứ sợ nó yêu sớm, ai ngờ sau đó nhận ra nhóc ta không có dây thần kinh phương diện này."

Đức Duy vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe đề tài này, cậu lại nhớ đến bộ phim truyền hình mô tuýp khuôn sáo cũ rích mà mình và Quang Anh từng xem chung.

Nếu đây là thật thì xem ra bạn Omega từ nhỏ của Quang Anh không chỉ có một người, mà là rất nhiều người.

Cứ nhắc đến mấy chuyện của Quang Anh là ai nấy đều hào hứng vô cùng, chú của hắn cũng tham gia: "Em nhớ trong đó có một cậu nhóc xinh đẹp lắm, cứ theo sau Quang Anh nhà ta mãi, tiếc là cậu nhóc ra nước ngoài rồi, không thì chắc cũng thành đôi với nhau nhỉ. Lúc đó chị dâu còn nói thấy cậu nhóc rất hợp với Quang Anh, pheromone cũng mạnh."

Mẹ Nguyễn nhìn thoáng qua Đức Duy rồi vội phủ nhận: "Đó đã là quá khứ rồi, đùa thôi, sao lại tưởng thật?"

Bố Nguyễn sực nhớ: "Năm nay cậu nhóc đó sẽ về nước, mấy hôm nữa đến nhà chúng ta chúc Tết đấy."

Lời vừa dứt, bên nhà chú và cô đều nhao nhao bảo Quang Anh nhớ tiếp xúc gần gũi với người ta đó. Đức Duy cũng hùa theo, và rồi tự dưng bị ai đó huých nhẹ lên cái chân đang đặt dưới bàn.

Chắc chắn chỉ có mỗi Quang Anh đang ngồi cạnh mới huých được cậu thôi, Đức Duy quay đầu, thấy hắn đang nhìn mình với vẻ hung hãn.

Sao vậy, Quang Anh trừng cậu làm gì?

Đâu phải do cậu bày ra đầu tiên chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip