chương 18
Ngày mùa đông ánh nắng dịu dàng, vùng rừng núi vô cùng yên tĩnh. Ngôi biệt thự rộng lớn vắng lặng như tờ.
Đúng mười giờ sáng, Nguyễn Quang Anh mở mắt, xuống giường như thường lệ.
Trên người anh mặc áo ngủ màu trắng dài tay mềm mại, càng tôn thêm thân hình cao gầy của anh. Anh vốn không thích đi giày dép trong nhà, mà thích để chân trần. Hai bàn chân anh tương đối lớn và trắng trẻo, cũng rất cân đối.
Mười phút đầu sau khi tỉnh giấc luôn là thời gian “mộng du” của Nguyễn Quang Anh. Anh đứng trước giường, uể oải ngậm bàn chải đánh răng. Trong đầu anh bất chợt hiện lên những con số viết bằng máu do Tôn Dũng để lại, anh vô ý thức một lần nữa sắp xếp những con số đó. Nguyễn Quang Anh suy tư một lúc, vẫn không tìm ra manh mối. Khi cúi đầu, anh mới phát hiện ra mình đã đánh răng ba lần, đến mức răng lợi hơi tê tê.
Cà phê, mấy lát bánh mì, mứt hoa quả, bữa sáng đơn điệu lặp đi lặp lại, nhưng đây là món ăn sáng mà Nguyễn Quang Anh kiên nhẫn chuẩn bị. Ngồi xuống bàn ăn, cắn miếng bánh mì mềm oặt, anh bất giác nhớ đến bát sủi cảo nhân cá thơm lừng ăn cùng Đức Duy. Có lẽ anh nên đi học nấu món mới này. Con người luôn mất thời gian vì miếng cơm.
Sau khi ăn no, Nguyễn Quang Anh thay bộ comple, thong thả đi vào phòng làm việc. Xem hết tập hồ sơ vụ án bên Mỹ mới fax sang, tâm trạng của anh trở nên vui vẻ. Vì vậy khi nhận được điện thoại của Đăng Dương , giọng của anh đặc biệt du dương:
“Hi, Đăng Dương.”
Đăng Dương là người dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của đối phương, đặc biệt đối phương là bạn bè thân thiết. Anh ta cười nói:
“Nghe nói vụ án “cỗ máy giết người” đã phá rồi?”
“Tất nhiên.” Nguyễn Quang Anh trả lời nhẹ như gió thoảng mây bay:
“Vụ án đơn giản như trong sách giáo khoa về tâm lý tội phạm. Chỉ có điểm duy nhất là tội phạm tương đối thú vị.”
Đăng Dương im lặng trong giây lát, không nhịn được lên tiếng khen ngợi:
“Cậu phá án nhanh thật đấy.” Anh ta nhớ ở nước ngoài, giới học thuật và giới cảnh sát đều thừa nhận Nguyễn Quang Anh là...
"Cậu toàn nói những lời thừa thãi, tôi là chuyên gia tâm lý tội phạm phá án nhanh nhất và chuẩn xác nhất.” Nguyễn Quang Anh điềm nhiên kết luận.
Đăng Dương: “...Được thôi, tôi tin cậu làm gì cũng nhanh nhất. Còn một việc nữa, đã đến lúc thanh toán tiền lương cho Đức Duy? Dựa vào tiêu chuẩn mức lương trợ lý sơ cấp của cậu lúc ở Mỹ?”
“Ừ, cậu tự quyết định đi.”
Đăng Dương nói lại: “Phải kiếm ngay một trợ lý mới cho cậu. Tôi định đến trường đại học tìm người, nếu là nghiên cứu sinh xuất sắc của ngành tâm lý tội phạm thì càng tốt...”
Ở đầu kia điện thoại, Nguyễn Quang Anh rời mắt khỏi đống ảnh hung án đầy mặt bàn.
“Khoan đã.” Anh cắt lời Đăng Dương :
“Tại sao cậu muốn đổi Đức Duy?”
Đăng Dương ngây ra: “Tôi muốn đổi cậu ấy? Nguyễn Boss, khả năng lý giải của cậu có vấn đề, hay của tôi có cấn đề? Đức Duy không phải xuất thân từ chuyên ngành tâm lý tội phạm. Lúc đó cậu chọn cậu ấy làm trợ lý, chẳng qua là xảy ra sự việc khẩn cấp. Hơn nữa cậu ấy sắp tốt nghiệp đại học, cũng đã tìm được công việc ở thành phố B. Cậu còn tính để cậu ấy làm trợ lý của cậu hay sao?”
Nguyễn Quang Anh trầm mặc trong giây lát, cất giọng khinh bỉ:
“Hiển nhiên là năng lực lý giải của cậu có vấn đề. Bây giờ cậu ấy đã có kinh nghiệm giải quyết vụ án giết người hàng loạt. Cậu có thể tìm ra nghiên cứu sinh có kinh nghiệm về phương diện này ở trong nước hay không? Hơn nữa cậu ấy còn biết câu cá, tôi dùng cậu ấy rất thuận tay, không muốn đổi người khác. Về công việc của cậu ấy ở thành phố B...cậu hãy bảo cậu ấy hủy bỏ hợp đồng. Loại công việc bình thường nhàm chán đó sao có thể so sánh với chức vụ trợ lý của tôi? Cậu ấy đương nhiên sẽ có sự phán đoán và lựa chọn chính xác.”
Buổi chiều, ánh mặt trời nhàn nhạt, bên trong quán ăn nhỏ rất ấm áp.
Đức Duy và Song Luân ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, ngắm đường phố đông đúc náo nhiệt. Hôm nay đã là hai mươi tám Tết, Song Luân cuối cùng cũng kết thúc công việc bận rộn, có thời gian rảnh rỗi mời Đức Duy ăn cơm.
Đức Duy lắc lắc ly cà phê trong tay, mở miệng hỏi:
“vụ án Tôn Dũng hoàn toàn kết thúc rồi hả anh?”
Song Luân nghiêng đầu châm một điếu thuốc:
“Ừ, thằng đó chết nhẹ nhàng quá. Gần mười mạng người chứ có ít đâu, xử bắn hắn một trăm lần cũng không đủ.”
Hai người trầm mặc trong giây lát, Đức Duy hỏi tiếp:
“Chuyên gia chữ số của tỉnh vẫn chưa giải được mấy con số viết bằng máu đó à?”
Song Luân đáp: “Chưa có phát hiện mới, nhưng bên trên quyết định không điều tra nữa. Bọn anh cho rằng Tôn Dũng có vấn đề về phương diện tâm lý và tinh thần, những con số đó nhiều khả năng do hắn viết bừa sau khi rơi vào trạng thái hoang tưởng.”
Đức Duy gật đầu. Cậu cho rằng cách giải thích này tương đối hợp lý.
Trò chuyện một lúc, Song Luân hỏi:
“Bao giờ em quay về trường học?”
“Qua rằm tháng giêng.” Đức Duy đáp:
“Em sẽ đi thực tập.”
Song Luân mỉm cười: "Chúng ta gọi chai rượu nhé. Em từng làm trợ lý của Nguyễn Quang Anh điều tra vụ án nghiêm trọng, cũng coi như một trải nghiệm khó quên trong cuộc đời. Chú Hoàng ở trên trời linh thiêng, chắc chắn sẽ rất tự hào về em."
Đức Duy im lặng vài giây, gật đầu cười: "Vâng."
iu mấy bà nhìu mấy bà cmt đi tui thích đọc cmt mấy bà kiểu có động lực í><
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip