Chương 27

"Tôn Dũng chính là hung thủ của vụ án "cỗ máy giết người", điều này chắc như đinh đóng cột." Nguyễn Quang Anh cất giọng nhàn nhạt:

"Tuy nhiên, đã có người xuất hiện ở hiện trường phạm tội, để lại lời nhắn cho tôi."

Đức Duy giật mình. Cậu thuận theo ánh mắt của Nguyễn Quang Anh, nhìn tấm ảnh trên tay anh. Trên ảnh là người đàn ông da trắng ngoài hai mươi tuổi. Hắn mặc áo t-shirt trắng, mũi ắt xanh trông rất đẹp trai.

Nguyễn Quang Anh đột ngột mở miệng:

"Hi, Simon. I am so scared.

Hi, Simon. Catch me if you can.

Hi, Simon. Are you dessert."

(Chào Simon, tao rất sợ hãi.

Chào Simon, đến bắt tôi đi

Chào Simon, mày sẽ là món tráng miệng của tao?)

Nguyễn Quang Anh phun một tràng tiếng Anh, ngữ điệu hưng phấn và có phần tà khí.

Đức Duy rùng mình. Anh đang mô phỏng giọng điệu của người khác.

Cậu nhìn tấm ảnh:

"Người này để lại lời nhắn? Hắn đã đến Trung Quốc? Hắn chính là tên biến thái ăn thịt người ở California?"

Nguyễn Quang Anh ném tấm ảnh vào hộp hồ sơ:

"Tommy đã bị tôi đưa vào nhà tù Pelican Bay, hắn bị giam giữ ở đó suốt đời. Đến một hơi thở của hắn cũng không thể bay khỏi nhà tù Pelican Bay. Không phải là hắn."

Đức Duy hết sức nghi hoặc. Giọng nói Nguyễn Quang Anh vừa mô phỏng chắc là của Tommy, bởi sau khi giải mật mã, anh lập tức mở hồ sơ của hắn. Nhưng anh lại nói người để lại lời nhắn không phải là Tommy.

"Đó là ai?"

"Tôi không biết."

Nguyễn Quang Anh đứng thẳng người, nhìn chằm chằm giá sách chất đầy hồ sơ. Từ đôi mắt sâu thẳm của anh, Đức Duy phát hiện ánh mắt anh đang trôi về một nơi rất xa.

Sau đó, khóe mắt Nguyễn Quang Anh ẩn hiện ý cười. Ý cười đó có phần lạnh lẽo nhưng rất thu hút, đồng thời mang lại cảm giác khiếp sợ.

Nguyễn Quang Anh đột nhiên quay người, giơ tay ôm vai Đức Duy, đưa cậu đi về phía cửa ra vào.

Mùi hương thanh lạnh của người đàn ông bao trùm toàn thân Đức Duy, mang theo hơi nước mát mẻ. Cánh tay khoác vai cậu mềm dẻo và mạnh mẽ.

Nguyễn Quang Anh..." Đức Duy ngẩn người. Thần sắc Nguyễn Quang Anh vẫn rất bình tĩnh, ý cười lạnh lẽo trên khóe miệng anh vẫn chưa tan biến.

Đức Duy nhanh chóng bị Nguyễn Quang Anh kéo đến cửa ra vào. Anh giơ tay mở cửa, đẩy Đức Duy ra ngoài.

Đức Duy quay người nhìn anh.

Anh đứng ở nơi giao thoa sáng tối, giống một pho tượng cao lớn. Anh cũng nhìn cậu chăm chú, đồng thời cất giọng trầm ấm rõ ràng:

"Đức Duy, đừng sợ hãi, tạm biệt."

Đức Duy vẫn chưa định thần, anh đã đóng cửa.

***

Đức Duy tỉnh dậy vào lúc trời sáng.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn có thể thấy một một khoảng trời nhỏ ở sau tòa nhà cao chọc trời. Cậu xuống giường rửa mặt mũi. Đầu óc tỉnh táo một chút, cậu liền gọi điện cho Nguyễn Quang Anh.

Tối qua sau khi bị anh "đuổi" ra ngoài, cậu không cố chấp tìm anh. Bởi vì cậu biết với tính cách của Nguyễn Quang Anh chắc chắn anh sẽ không mở cửa cho cậu.

Bây giờ không biết tình hình thế nào.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy..."

Đầu kia vang lên giọng nói ngọt ngào của cô nhân viên tổng đài lặp đi lặp lại.

Xem ra tình hình tương đối nghiêm trọng, bởi vì từ trước đến nay Nguyễn Quang Anh chưa bao giờ tắt điện thoại.

Đức Duy xuống tầng dưới, gõ cửa nhà Nguyễn Quang Anh. Tiếng gõ cửa vang vọng trên hành lang vắng lặng nhưng không có người trả lời.

Buổi sáng thứ hai là thời điểm bận rộn nhất trong tuần. Đức Duy vừa đến công ty liền đối mặt với công việc chất cao như núi. Do đó, cậu tạm thời gác lại chuyện gọi điện cho Nguyễn Quang Anh.

Buổi trưa, Đức Duy mới bớt chút thời gian, ra cầu thang của tòa cao ốc, gọi điện cho Đăng Dương

"Đăng Dương, anh có biết Nguyễn Quang Anh..."

"Cậu ấy ngồi chuyến bay sớm nhất sáng nay về Mỹ." Giọng nói Đăng Dương dường như không vui vẻ như thường lệ, mà rất nghiêm trang.

"Vụ tên biến thái ăn thịt người ở California là thế nào vậy?"

Đăng Dương im lặng vài giây, sau đó cất giọng dịu dàng: "Đức Duy, tôi đã đọc email liên quan đến con số bằng máu. Sự việc đại thể thế này, bây giờ Nguyễn Quang Anh không rõ ai giở trò ở đằng sau. Nhưng đây là vụ án của FBI nên cậu ấy phải về Mỹ. Bắt tên biến thái ăn thịt người ở California là vụ án thành công nhất của cậu ấy, cũng là vụ án khó nhất, bởi đối phương là tên tội phạm chỉ FBI mới có khả năng đối phó, em và tôi chẳng thể giúp được gì. Vì vậy em không cần lo lắng. Khi nào sự việc giải quyết xong, cậu ấy sẽ quay lại Trung Quốc."

Buổi chiều, lúc làm những công việc vụn vặt, Đức Duy hơi thất thần.

Cậu hiểu ý Đăng Dương. Thật ra việc cậu tìm hiểu về vụ án cũng chẳng có ý nghĩa. Vì vậy cậu không hỏi nhiều, để tránh làm phiền đến Nguyễn Quang Anh.

Trước mặt cậu là văn phòng làm việc trang trí tinh tế, các nhân viên nam nữ quần áo chỉnh tề, xung quanh là một dãy máy tính, từng tập tài liệu dày cộp...Cuộc sống của cậu bây giờ bận rộn, yên ổn và bình thường. Trong khi đó vào thời khắc này, có lẽ Nguyễn Quang Anh đang truy lùng tên tội phạm nguy hiểm nhất, phải đối mặt với bạo lực và chết chóc.

Cậu và anh, giống như sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Một tuần trôi qua trong bận rộn, mỗi tối về nhà, đi qua cửa nhà Nguyễn Quang Anh, Đức Duy đều vểnh tai lắng nghe, nhưng bên trong vẫn im lìm.

Đến tối chủ nhật, Đức Duy nhàn rỗi ngồi trước máy vi tính, cậu lại mở email về con số mật mã ra xem.

Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, cậu liền gửi email cho Nguyễn Quang Anh. Nội dung rất ngắn gọn:

"Mọi việc có thuận lợi không?"

Vài phút sau, màn hình máy tính báo hiệu có thư mới, Nguyễn Quang Anh trả lời:

"Thuận lợi. Giúp tôi chăm sóc Trầm Mặc, chìa khóa ở dưới thảm lót chân ngoài cửa."

Đức Duy cười tủm tỉm, lập tức xuống tầng dưới.

Cậu quả nhiên tìm thấy chìa khóa nhà ở bên dưới tấm thảm màu đen dày bình bịch. Không ngờ Nguyễn Quang Anh giấu chìa khóa ở đây. Tuy nơi này la khu chung cư cao cấp, an ninh rất tốt, nhưng dù sao Trung Quốc cũng không phải là nước Mỹ. Đức Duy quyết định giữ chìa khóa, đợi khi nào Nguyễn Quang Anh trở về sẽ trả lại anh.

Một tuần liền không có người ở, trong nhà thoang thoảng mùi khó chịu. Chất lượng không khí ở thành phố B nổi tiếng chẳng ra sao, trên cửa sổ xuất hiện một lớp bụi mỏng. Đức Duy dọn dẹp qua loa, sau đó tìm thấy Trầm Mặc dưới đống hộp hồ sơ trong thư phòng. Cậu ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên cái mai của nó:

"Anh ấy đã đi rất xa, mày hãy theo tao về nhà."

Khoảng thời gian tiếp theo, cuộc sống của Đức Duy vô cùng yên bình và ổn định. Mỗi buổi sáng, cậu cùng Trầm Mặc ăn sáng rồi đi làm. Bận rộn cả ngày, đến tối Đức Duy chơi với nó một lúc mới đi ngủ. Cuối tuần, cậu hẹn bạn học ăn cơm, đi dạo phố. Sau đó bỏ hai tiếng đồng hồ giúp Nguyễn Quang Anh quét dọn nhà cửa.

Hai tháng sau đó, Đức Duy sút hai cân, trong khi Trầm Mặc tăng thêm 20 gram. Cậu lên mạng xem thông tin, mới biết rùa già tăng cỡ đó là nhiều. Đến bây giờ Đức Duy không thể không thừa nhận ý tưởng đề nghị cậu sống chung của Nguyễn Quang Anh là sáng suốt. Bởi có cậu ở bên cạnh, một người một rùa sẽ càng nhận được sự chăm sóc tốt hơn.

dạo này tôi bị lụy kiểu âm - dương quá các bà ui

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip