chương 28
Có lúc quét dọn nhà Nguyễn Quang Anh, nhìn căn phòng lạnh lẽo, Đức Duy bất giác nhớ tới gương mặt tuấn tú của anh, nhớ đến cảm giác trống ngực đập thình thịch hôm đi mua đệm, khi anh quan sát cậu từ trên cao.
Thời cấp ba, Đức Duy từng yêu thầm một thanh niên đẹp trai, ôn hòa và chững chạc ở lớp trên. Cho tới bây giờ, cậu vẫn không quên cảm giác lúc đó. Mỗi khi gặp anh ta, tim cậu đều đập loạn xạ. Đó là cảm giác nóng ruột, ngọt ngào và kích thích. Một cuốn sách viết, nếu bạn nghe thấy tiếng hoa nở trong trái tim, thì đó chính là cảm giác thầm thương trộm nhớ.
Tuy nhiên, Nguyễn Quang Anh hoàn toàn khác biệt. Anh vô cùng sáng chói, người bình thường như cậu khó có thể với tới. Dù anh độc mồm độc miệng khiến cậu tức chết, nhưng mỗi khi ở bên cạnh anh, cậu lại cảm thấy thoải mái và ấm áp. Có lúc, cậu không nhịn được "đấu võ miệng" với anh. Có lúc, anh ấu trĩ đến mức khiến cậu mềm lòng.
Cảm giác của Đức Duy đối với Nguyễn Quang Anh liệu có phải là "thích"? Bản thân cậu cũng không xác định.
Nhưng có một điều cậu biết rõ, cậu không hy vọng thiếu vắng anh trong cuộc sống của cậu.
Thời gian trôi qua như thoi đưa, loáng một cái đã đến tháng năm.
Vào ngày quốc tế lao động, Đăng Dương mời Đức Duy ăn cơm. Anh lấy lý do cám ơn Đức Duy quét dọn nhà cửa giúp Nguyễn Quang Anh và chăm sóc Trầm Mặc. Người lao động là vinh quang nhất.
"Em yên tâm đi, tôi sẽ thanh toán với Quang Anh tiền bữa cơm này." Đăng Dương nói.
Đức Duy hỏi: "Bao giờ anh ấy mới về?"
"Tôi không biết. Cậu ấy luôn làm theo mình, đâu có báo cáo với ai bao giờ."
***
Đức Duy tiếp tục cuộc sống có quy luật, cậu đặt hết tinh lực vào công việc, nên hiếm khi nhớ tới Nguyễn Quang Anh.
Vào một ngày cuối tuần giữa tháng năm, Đức Duy xuống nhà Nguyễn Quang Anh dọn dẹp như thường lệ.
Vừa mới quét dọn một lúc, bữa trưa do cậu gọi được đưa tới. Thế là Đức Duy bảo nhân viên mang thẳng lên nhà Nguyễn Quang Anh.
Có lẽ do ăn sáng muộn, Đức Duy ăn một nửa đã no bụng. Cậu để đồ ăn trên bàn, tiếp tục lau chùi nhà cửa.
Cậu đi găng tay cao su, tai đeo airpods, thong thả lau giá sách trong thư phòng. Miệng cậu còn hát ngâm nga khe khẽ.
Không biết bao lâu sau, ở một thời khắc nào đó, Đức Duy lờ mờ, nghe thấy tiếng động từ cửa nhà vọng tới.
Cậu nghi hoặc tháo tai nghe, chậm rãi đi về phía cửa thư phòng, quan sát bên ngoài. Cửa ra vào vẫn khép chặt, không có tiếng gõ cửa.
Đức Duy đoán âm thanh của nhà bên cạnh.
Lau chùi thư phòng xong xuôi, Đức Duy đi vào nhà vệ sinh giặt giẻ lau. Khi ngang qua nhà bếp, cậu vô tình ngẩng đầu nhìn, đột nhiên phát hiện điều gì đó bất thường.
Bàn ghế vẫn bình thường, đồ nấu bếp vẫn ở nguyên vị trí.
Nhưng đồ ăn thừa của cậu đâu rồi? Nửa ly trà "tiên thảo", nửa miếng bánh mousse đỗ đỏ và hai miếng cánh gà đã biến mất?
Trống ngực Đức Duy đập thình thịch. Cậu không nhớ nhầm, vừa rồi cậu để đồ ăn trên mặt bàn. Đức Duy đảo mắt, phát hiện trong thùng rác có một cốc trà sữa, hộp đựng bánh ga tô và đĩa đựng cánh gà, tất cả đều trống không.
Có người ăn hết đồ ăn của cậu.
Đức Duy ngoảnh đầu, dõi mắt về phía phòng ngủ. Nền đất sáng loáng ẩn hiện bóng người lay động.
Chẳng có tên trộm nào đột nhập vào nhà dân, việc đầu tiên là ăn hết thức ăn thừa của chủ nhà. Trừ khi người đó vừa đi chặng đường dài, đồng thời chê đồ ăn trên máy bay nên bị đói bụng.
Đức Duy không nhịn được cười.
Đức Duy đi tới cửa phòng, liền nhìn thấy Nguyễn Quang Anh đứng ngay dưới ánh nắng.
Ba tháng không gặp, Nguyễn Quang Anh đã bỏ bộ comple màu đen quen thuộc, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần âu. Trang phục đơn giản càng tôn thêm thân hình cao lớn và khí chất thanh tú của anh.Nguyễn Quang Anh đang cúi đầu xem tài liệu. Nghe tiếng động, anh mới ngoảnh mặt nhìn Đức Duy .Đuôi mắt dài hơi nheo nheo. Anh bỏ tài liệu trong tay, sải bước dài đi về phía Đức Duy . Đức Duy còn đeo găng tay cao su, tóc xõa che nửa khuôn mặt, gương mắt trắng trẻo lờ mờ vết bẩn. Tuy nhiên, đôi mắt cậu đen nhánh và trong veo, dõi theo anh từ từ tiến lại gần.Nguyễn Quang Anh dừng lại trước mặt Đức Duy. Ở khoảng cách rất gần, cậu phảng phất có thể ngửi thấy mùi mồ hôi thoang thoảng trên áo anh.Khóe mắt Nguyễn Quang Anh đột nhiên để lộ ý cười nhàn nhạt. Giọng nói trầm ấm như dòng nước vang lên bên tai Đức Duy:
"Em đúng là một người nghĩ một đằng làm một nẻo."
Tim Đức Duy phảng phất ngừng đập, hai má cậu nóng ran. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Với EQ của Nguyễn Quang Anh, anh đột nhiên cầm tay cậu chỉ vì muốn cậu nằm xuống "cỗ máy giết người". Do đó, anh không thể gợi ý điều gì mờ ám với cậu được.
"Tại sao anh nói vậy?" Cậu hỏi. Nguyễn Quang Anh liếc Đức Duy một cái, đi vòng qua người cậu về phòng khách:
"Rõ ràng em đã coi nơi này là nhà của em."
Đức Duy hiểu ý anh. Vừa trở về, anh liền bắt gặp cậu quét dọn nhà cửa một cách thành thạo, còn ăn trưa ở đây. Bởi vậy, Nguyễn Quang Anh cho rằng cuối cùng cậu cũng "cải tà quy chánh", muốn dọn đến sống cùng anh. Dù sao trong suy nghĩ của anh, hai người sống chung mới là quyết định chuẩn xác và hiệu suất cao nhất.Cậu có thể phát biểu, anh hơi...tự mình đa tình hay không?Đang định giải thích chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, Đức Duy lại nghe Nguyễn Quang Anh nói tiếp:
"Quà ở trên bàn."
Quà ư?Đức Duy đi đến bên bàn làm việc, quả nhiên thấy một cái hộp hình chữ nhật màu xanh lam lẫn trong đống tài liệu. Cậu tháo găng tay, mở hộp, hoàn toàn sững sờ.Đức Duy cầm cái hộp đi ra ngoài phòng khách. Nguyễn Quang Anh đang ngồi ở ghế sofa uống trà hoa, tư thế của anh rất thoải mái tùy ý.Cậu còn chưa mở miệng, Nguyễn Quang Anh đã lên tiếng trước:
"Có thích không?"Đức Duy thật thà trả lời:
"Tôi thích, món quà rất đẹp." Cậu lại cúi xuống cái hộp, bên trong có một sợi dây chuyền bạch kim, mặt hình tia chớp đính vô số kim cương vụn lấp lánh dưới ánh đèn."Tuy nhiên..." Không đợi Đức Duy nói hết câu, Nguyễn Quang Anh đột nhiên cầm máy di động gọi điện thoại.
"Susan, cậu ấy rất thích món quà. Tạm biệt." Nguyễn Quang Anh chỉ nói hai câu ngắn gọn rồi ném điện thoại sang một bên.
Đức Duy hiếu kỳ: "Anh gọi điện cho ai thế?"
Nguyễn Quang Anh trả lời lãnh đạm:
"Trợ lý của bộ phận phân tích hành vi FBI. Quà là do cô ta chọn. Cô ta nhất định muốn biết phản ứng của em."
Đức Duy chợt hiểu ra vấn đề. Đồ anh mang về tặng cậu, là do cô trợ lý mày mua. Đối phương hiểu nhầm quan hệ giữa cậu và anh nên mới chọn sợi dây chuyền kim cương đắt tiền.Đức Duy đưa sợi dây chuyền cho anh:
"Cám ơn anh, nhưng món quà này quá quý giá. Anh không cần thiết làm vậy."
Nguyễn Quang Anh nhướng mắt nhìn cậu:
"Tôi tặng quà cho em, lẽ nào còn phải chịu trách nhiệm trả lại?"
Đức Duy câm nín. Logic của anh đúng là không ai có thể theo kịp.Nguyễn Quang Anh đứng dậy:
"Có vấn đề gì em hãy tự liên lạc với Susan. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm cùng Đăng Dương."
Buổi chiều, Nguyễn Quang Anh đưa Đức Duy tới một quán ăn trên đường . Giữa những tòa nhà cao tầng xuất hiện một tòa kiến trúc ngói xanh cổ xưa tĩnh mịch. Đăng Dương đứng hút thuốc trước cánh cổng sơn đỏ. Thấy bọn họ xuống xe, khóe mắt anh ẩn hiện ý cười.Đức Duy và Nguyễn Quang Anh tiến lại gần, Đăng Dương tắt điếu thuốc, mỉm cười giang rộng hai tay. Nguyễn Quang Anh cũng cưòi, giơ tay ôm bạn.
có lỗi sai sót mong mấy bà bỏ qua cho tui nha🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip