chương 32
Sau khi Bùi Trạch đóng cửa đi ra ngoài, Đức Duy đặt cà phê xuống bàn, cậu vẫn im lặng.
"Mocha, cám ơn." Nguyễn Quang Anh cất giọng từ tốn.
"Anh hãy tự mình đi lấy."
Nguyễn Quang Anh đứng dậy, thong thả tiến lại gần. Đức Duy cúi đầu. Trước mắt cậu nhanh chóng xuất hiện quần âu phẳng phiu. Trên đầu cậu vang lên giọng nói nhàn nhạt của anh:
"Thực ra công việc của em chẳng bị ảnh hưởng nhiều. Tôi phá vụ án "cỗ máy giết người" trong năm ngày. Em cho rằng vụ án của doanh nghiệp có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật? Tốn bao nhiêu thời gian của tôi?"
Đức Duy nhẹ lòng, nhưng cậu vẫn lặng thinh.
Đột nhiên trước mắt cậu xuất hiện hai bàn tay trắng trẻo đặt xuống hai đầu mặt bàn. Tay áo comple đen chỉnh tề, cúc áo màu hổ phách lấp lánh dưới ánh đèn.
Nguyễn Quang Anh cúi thấp người, từ từ áp sát Đức Duy, giống như bao trùm cả người cậu.
"Tôi xin nói thẳng, công việc của em bây giờ là làm gì? Bán hàng hóa rẻ tiền đi nơi khác với giá cao. Trước lúc lâm chung, em muốn nói với con cháu mình, cả đời này em vận chuyển bao nhiêu hàng hóa? Hay là muốn kể với con cháu, em đã cứu sống bao nhiêu mạng người?"
Lúc này, Đức Duy mới ngẩng đầu nhìn anh. Khuôn mặt hai người cách nhau không đến ba mươi xen ti mét. Cậu tựa hồ thấy bóng ngược của mình trong đáy mắt Nguyễn Quang Anh. Anh nhìn cậu chăm chú, ánh mắt trong suốt, sắc bén và kiêu ngạo, như muốn xuyên thấu trái tim cậu.
Một nơi nào đó trong trái tim Đức Duy phảng phất có một sợi dây đàn bị gẩy nhẹ, âm thầm rung lên. Đức Duy quay mặt đi chỗ khác.
"Nói vớ vẩn." Cậu hừ một tiếng:
"Anh mới là công nhân vận chuyển. Nghề của tôi là lưu thông hàng hóa. Sự phát triển của nền kinh tế không thể thiếu khâu này."
Nguyễn Quang Anh cười khẽ một tiếng, buông tay khỏi mặt bàn, đứng thẳng người. Anh không quên cầm tách mocha quay về bàn làm việc của mình. Sau đó, anh lấy tập tài liệu, ném xuống mặt bàn Đức Duy:
"bạn nhỏ lưu thông hàng hóa, em có thể xem qua hồ sơ về nạn nhân của chúng ta."
Đức Duy giật mình, bất động vài giây mới lật giở tài liệu.
Đầu tiên, cậu nhìn thấy tấm ảnh một cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi, mặt bộ đồ công sở. Cô gái có diện mạo thanh tú, ánh mắt ôn hòa. Đức Duy hơi ngây người khi đọc lý lịch bên dưới:
Vương Uyển Vi, 23 tuổi, là trợ lý bộ phận của phòng 3 khách hàng lớn mới qua đời vì bệnh hiểm nghèo một tháng trước. Vương Uyển Vi chính là tiền nhiệm của Đức Duy.
Đức Duy lườm Nguyễn Quang Anh, anh mới cất giọng từ tốn:
"Cô ta không phải chết vì bệnh tật, mà là tự sát. Công việc điều tra của chúng ta bắt đầu từ cô ta."
Đức Duy giật mình, nhưng cũng rất nghi hoặc. Chẳng phải Nguyễn Quang Anh chỉ bắt những tên giết người hàng loạt hung ác nhất hay sao? Cái chết của một cô gái văn phòng hình như không dính dáng đến chuyên ngành của anh.
Đức Duy ngập ngừng: "Cô ấy là đặc công của bộ công an?" Do đó, Đại Thần Nguyễn Quang Anh mới phải ra tay?
"Em tưởng bộ công an ăn no không có việc để làm nên mới cử người đi làm công nhận vận chuyển? À, xin lỗi, là lưu thông hàng hóa." Nguyễn Quang Anh giải thích.
Đức Duy: "...Rốt cuộc vụ này là thế nào?"
Điện thoại của Nguyễn Quang Anh bỗng đổ chuông. Anh bắt máy, cất giọng lạnh nhạt:
"Ờ, được." Anh đưa mắt về phía Đức Duy:
"Cậu ấy ăn tất, chẳng kiêng món gì, tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Quang Anh nói với Đức Duy: "Chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Đức Duy hỏi: "Chúng ta ăn cơm cùng ai?"
"Một người phụ nữ phiền phức. Bằng không em cho rằng tại sao tôi lại nhận giải quyết vụ án nhỏ vô vị này?"
Đức Duy ngẩn người
Một người phụ nữ?
Là chủ tịch Doãn Tư Kỳ?
Đi qua tấm bình phong khắc hoa màu trắng kiểu Âu là bước vào một không gian rộng lớn, ánh đèn nghiêng như dòng nưóc. Trong căn phòng bài trí theo phong cách trang nhã và ấm áp chỉ có một chiếc bàn tròn màu trắng đặt chính giữa. Một người phụ nữ mặc đồ tinh tế ngồi sau chiếc bàn.
Đức Duy và Nguyễn Quang Anh tiến lại gần.Không thể không thừa nhận, Doãn Tư Kỳ là người phụ nữ có khí chất. Chị mặc bộ váy dài màu đỏ hở vai, cử chị tao nhã. Ngay cả Đức Duy khi lần đầu tiên gặp người phụ nữ này cũng phải tán thưởng phong thái phóng khoáng và gợi cảm của chị. Tuy nhiên, ánh mắt Doãn Tư Kỳ tương đối lạnh lùng và xa cách, khiến người khác không dễ tiếp cận.Chỉ có điều, thần sắc lạnh lùng lập tức biến thành sự quở trách đầy nữ tính khi Nguyễn Quang Anh đứng trước mặt Doãn Tư Kỳ. Chị liếc anh một cái:
"Cuối cùng cậu cũng chịu ăn cơm với tôi."Nguyễn Quang Anh không hề bận tâm, tự kéo ghế ngồi xuống rồi nói với Đức Duy:
"Em ngồi đi."Doãn Tư Kỳ đứng dậy, mỉm cười bắt tay Đức Duy:
"Chào cậu!"Doãn Tư Kỳ nở nụ cười lịch sự:
"Chào chủ tịch, tôi là Đức Duy."Ba người ngồi vào vị trí.Doãn Tư Kỳ liếc Nguyễn Quang Anh:
"Tôi còn tưởng trợ lý của cậu là người lập dị ngông cuồng tự cao tự đại giống cậu."
Doãn Tư Kỳ nói thẳng ra câu này, Đức Duy lập tức có cảm tình với chị. Cậu cười đáp:
"Tất nhiên tôi không phải loại người đó."Lúc này, Nguyễn Quang Anh mới nhướng mắt nhìn Doãn Tư Kỳ, anh cất giọng chế giễu:
"Chị đánh giá tôi như vậy sao?"Doãn Tư Kỳ cắn môi, khóe mắt đầy ý cười. Đang định mở miệng, Nguyễn Quang Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ngoảnh đầu nhìn Đức Duy, ánh mắt tỏa ra khí lạnh:
"Em cũng nghĩ như chị ấy?"Đức Duy không để ý đến thái độ bức người của anh, cậu cất giọng vui vẻ:
"Là ai tự dưng thuyên chuyển tôi mà chẳng nói một tiếng nào?"
Chứng kiến cuộc trò chuyện của hai người, Doãn Tư Kỳ hơi bất ngờ. Chị mỉm cười: "Đức Duy, là tôi đề nghị Quang Anh đến công ty điều tra. Cậu ấy nhất định đòi cậu làm trợ lý, cậu ấy mới nhận lời. Vì vậy, tôi chỉ còn cách thuyên chuyển cậu."
Nhất định đòi cậu làm trợ lý mới nhận lời?Trong lòng Đức Duy "nở hoa", cậu nhìn Nguyễn Quang Anh trả lời:
"Không sao, tôi cũng tự nguyện tham gia."Doãn Tư Kỳ nói tiếp:
"Tôi tưởng hai người đã bàn đâu vào đấy. Không ngờ Quang Anh chẳng nói năng gì, tự mình quyết định..."Nguyễn Quang Anh cắt ngang lời chị:
"Vài giây trước, chúng tôi đã bàn xong. Chị nói đến việc chính đi."Doãn Tư Kỳ mỉm cười, quay sang Đức Duy:
"Xin chính thức giới thiệu, tôi là chị gái của Quang Anh."Đức Duy đại khái đoán ra Doãn Tư Kỳ và Nguyễn Quang Anh có mối quan hệ bà con thân thích, nhưng cậu không ngờ họ là chị em, bởi Đức Duy chưa bao giờ nghe Nguyễn Quang Anh nhắc tới chị gái.Dường như phát giác ra nghi hoặc của cậu, Doãn Tư Kỳ giải thích:
"Chị em khác cha khác mẹ. Bố Quang Anh tái hôn với mẹ tôi. Không nhiều người biết chuyện này. Chúng tôi cùng trưởng thành ở Mỹ."
Trong khi chờ thức ăn dọn lên bàn, Doãn Tư Kỳ kể lại sự việc."Cái chết của Vương Uyển Vi đã được phía cảnh sát xác nhận là tự tử. Tôi muốn hai người giúp tôi điều tra hai việc.Thứ nhất, trong di thư để lại, Vương Uyển Vi cho biết vì áp lực quá lớn, không thể chịu đựng hơn nên quyết định kết thúc cuộc đời. Tôi không biết áp lực đó có liên quan đến môi trường làm việc của phòng 3 khách hàng lớn hay không? Nếu nguyên nhân xuất phát từ phong cách quản lý tồn tại trong phòng mà người khác không biết, tôi nhất định phải làm rõ. Vì vậy, tôi muốn biết nguyên nhân cụ thể khiến con bé tự tử.Thứ hai, tôi đã yêu cầu phía cảnh sát không công bố nguyên nhân Vương Uyển Vi tiêm ma túy quá liều dẫn đến cái chết. Tôi nghe nói, một số công ty ở Trung Quốc tồn tại tình trạng không ít nhân viên sử dụng thậm chí buôn bán ma túy. Vương Uyển Vi có vẻ là một cô gái hiền lành yếu ớt. Cô ta lấy ma túy từ đâu? Liệu có còn những người khác ở phòng 3 khách hàng lớn hay cả công ty cũng sử dụng ma túy? Liệu trong công ty có tồn tại mạng lưới ma túy mà tôi không hay biết? Tôi không cho phép trong công ty của tôi xuất hiện ung nhọt đó."
Doãn Tư Kỳ nói hết câu, Đức Duy trầm tư suy nghĩ. Cậu không ngờ một công ty và phòng ban hoành tráng lại có khả năng tồn tại khuất tất. Đương nhiên hôm nay Đức Duy cũng để ý thấy một số người trong phòng có thái độ hơi kỳ lạ. Nhưng cậu chỉ nghĩ, có phòng ban nào không kỳ lạ?Nguyễn Quang Anh rõ ràng không bị tác động bởi câu chuyện của Doãn Tư Kỳ. Bởi vì anh cất giọng chế giễu:
"Điều tra nguyên nhân cái chết? Điều tra trong công ty có mạng lưới ma túy hay không? Đây chỉ là bài tập nhập môn của học sinh cấp một ngành tội phạm học mà thôi."Doãn Tư Kỳ cất giọng:
"Quang Anh! Công ty này là tâm huyết của chú Nguyễn và mẹ tôi, cậu cũng có cổ phần. Tôi không thể để cảnh sát công khai điều tra. Do đó, tự cậu phải giải quyết vấn đề này."Nguyễn Quang Anh quay sang Đức Duy:
"Không hề gì, chúng ta còn có Đức Duy. Độ khó của vụ án này vừa vặn thích hợp với cậu ấy, coi như để cậu ấy rèn luyện."
Doãn Tư Kỳ ngẩn người.Đức Duy không bận tâm đến câu nhăng cuội của Nguyễn Quang Anh. Cậu nói với Doãn Tư Kỳ bằng giọng điệu chân thành:
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
tính đăng chương này từ hqua mà kh đăng đượccc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip