chương 34

Đức Duy gật đầu, Nguyễn Quang Anh nói tiếp:

"Ngoài ra, câu cú cũng mang đặc điểm cá nhân rõ ràng. Cô ta thích dùng cụm từ "không... không", thích dùng kết cấu chủ vị, không thích dùng kết cấu động từ và tân ngữ. Tất nhiên, tính chân thực mà em nói cũng miễn cưỡng được coi là một yếu tố, bởi vì cách hành văn của cô ta bộc lộ sự bi thương của một con người ướt át."

Đức Duy cầm bức ảnh di thư, đọc lại một lượt, quả nhiên Nguyễn Quang Anh nói đúng. Cậu cảm khái ngẩng đầu. 

"Anh phân tích thấu đáo thật đấy."Nơi khóe mắt Nguyễn Quang Anh ẩn hiện ý cười. Đức Duy lại hỏi:

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"Nguyễn Quang Anh đáp:

"Chúng ta bắt tay vào điều tra nguyên nhân cái chết trước. Một khi làm rõ tất cả về Vương Uyển Vi, nếu thật sự tồn tại mạng lưới buôn bán, sử dụng ma túy, tự nhiên nó sẽ nổi lên mặt nước.""Làm thế nào để bắt tay vào điều tra?"Nguyễn Quang Anh im lặng vài giây, hỏi lại Đức Duy:

"Phụ nữ tự tử vì những nguyên nhân nào?"Đức Duy ngẫm nghĩ, trả lời:

"Áp lực công việc, vấn đề tình cảm, áp lực kinh tế, bệnh tật ..."Nguyễn Quang Anh nhăn mũi:

"Rất tốt." Anh nói.

"Tôi không có hứng thú với bất cứ phương diện nào mà em vừa đề cập. Em tự quyết định đi."Đối với một chuyên gia tâm lý tội phạm chuyên giải quyết các vụ giết người hàng loạt, những phương diện nói trên quả thực chỉ là "muỗi". Đức Duy cũng chẳng thúc giục anh vì cậu biết một khi bắt tay vào công việc, tự nhiên anh sẽ trở nên nghiêm túc, lạnh lùng và bá đạo.

"Vậy chúng ta bắt đầu điều tra từ gia cảnh của người chết." Đức Duy nói.Nguyễn Quang Anh nhướng mắt nhìn cậu, ý cười nhàn nhạt như ánh sao lấp lánh trong đáy mắt anh, giọng nói của anh mang hàm ý sâu xa:

"Em đã đọc sách về tâm lý tội phạm?"Đức Duy hơi xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên như không: "Nam điều tra viên nơi công sở mà... Đó là việc nên làm."

Ánh nắng sớm mai trong lành, Đức Duy mặc bộ đồ công sở, đứng ở phòng trà, quan sát các đồng nghiệp qua tấm cửa kính. Thực tế, bức di thư của Vương Uyển Vi rất tối nghĩa. Nguyên nhân khiến cô tự sát và mạng lưới ma túy chưa chắc đã liên quan đến những con người này. Nhưng cũng có khả năng dính dáng đến ai đó. Đức Duy cầm cốc trà, thong thả đi về khu vực văn phòng. Nguyễn Quang Anh nói bây giờ là giai đoạn cần che giấu thân phận. Do đó, cậu lễ phép chào hỏi mọi người mới đi vào phòng làm việc của Nguyễn Quang Anh.Một buổi sáng trôi qua trong yên bình.Tiêu thụ là nghề lắm tiền. Buổi trưa, nhân viên phòng Khách hàng lớn số 3 ăn cơm tự chọn tại một tòa cao ốc ở bên cạnh. Giám đốc Lâm không đi cùng. Hình như cô ta rất ít khi xuất hiện tại những buổi tụ tập tự phát của nhân viên để giữ khoảng cách của một người lãnh đạo.Nguyễn Quang Anh đương nhiên không đến.Một đám người ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ sát cửa sổ. Bên trái Đức Duy là Bùi Trạch, bên phải là Mạch Thần. Thẩm Đan Vi ngồi phía đối diện, cô ta vẫn lãnh đạm thờ ơ như thường lệ. Lão Chân tỏ thái độ ôn hòa còn lão Tiền luôn nghiêm nghị như khúc gỗ."Chỉ khi nào gặp khách hàng, Đan Vi mới trưng bộ mặt dịu dàng như nước của chị ấy." Bùi Trạch nói nhỏ bên tai Đức Duy.

"Vì vậy, chị ấy thường bị các phòng ban khác trong công ty khiếu nại."Tất cả mọi người đều cười, Thẩm Đan Vi cũng cười tủm tỉm. Thấy Bùi Trạch đặt tay lên thành ghế sau lưng Đức Duy, cô ta nhắc nhở:

"Cừu nhỏ, cậu cẩn thận kẻo bị sói xám ăn thịt đấy!""Chị nói gì chứ?" Bùi Trạch trừng mắt với Thẩm Đan Vi rồi ngoảnh đầu về phía Đức Duy. "Em đừng bận tâm đến lời chị ấy."Đức Duy gật đầu. "Không đâu." Cậu giơ ly trà trước mặt. "Tôi là người mới, xin kính mọi người một chén. Cám ơn sự giúp đỡ của các anh, các chị trong mấy ngày qua. Hy vọng từ nay về sau, các anh chị hãy chỉ giáo để tôi có thể làm việc tốt hơn."Không khí xung quanh bàn ăn càng sôi nổi, thân thiện. Ăn được một lúc, Bùi Trạch giúp Đức Duy múc một bát canh. Anh ta nói:

"Em có biết rốt cuộc thân phận của Nguyễn Tổng là gì không? Em biết thì nói ra đi, để mọi người đỡ thắc mắc trong lòng."Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Đức Duy. Cậu ngẫm nghĩ, trả lời:

 "Hình như anh ấy là họ hàng của chủ tịch."Mọi người ồ lên, lão Tiền lên tiếng: "Sao cậu biết?"Đức Duy nói: "Hôm qua tôi nghe anh ấy gọi điện cho Chủ tịch, anh ấy kêu Chủ tịch là chị gái."Bùi Trạch đoán:

"Thế thì nhất định là em họ, tôi chưa bao giờ nghe nói Chủ tịch có em trai ruột."Đức Duy nói:

"Vụ đó tôi chịu thôi."Thẩm Đan Vi đột nhiên mỉm cười, thần sắc cô có vẻ không tự nhiên: "Tò mò mãi, hóa ra là con ông cháu cha .Mọi người cười ồ lên, Đức Duy cũng nhếch khóe miệng.Anh ngự đệ... Thẩm Đan Vi quả là có tài.

Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ. Tuy nhiên, Đức Duy chú ý, Mạch Thần ngồi bên cạnh cậu rất trầm mặc. Anh ta khiến người khác cảm thấy yên bình. Người làm nghề tiêu thụ thường có ngoại hình không đến nỗi tệ. Đám người trước mặt Đức Duy là một ví dụ. Trong số này, Bùi Trạch đẹp trai nhất. Anh ta có thân hình cao lớn, có thể so sánh với Song Luân. Tuy nhiên, Song Luân mấy năm gần đây rèn luyện được khí chất lạnh lùng, còn Bùi Trạch rất vui vẻ cởi mở và nhiệt tình, thậm chí có một chút playboy. Ngoại hình của Mạch Thần cũng không tồi. Nói một cách công bằng, Đức Duy cảm thấy anh ta dễ chịu hơn. Anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, sạch sẽ như cậu con trai nhà hàng xóm.Bữa cơm gần kết thúc, Đức Duy nhận được điện thoại của Nguyễn Quang Anh anh kêu cậu lập tức xuất phát, cùng anh đi họp. Đức Duy đứng dậy, chào mọi người. Bùi Trạch cũng đứng dậy:

"Tôi ăn no rồi, tôi sẽ đi cùng em."Hai tòa cao ốc nằm kề bên nhau. Xe ô tô của Nguyễn Quang Anh dừng lại ở vị trí chính giữa.Đức Duy đi rất nhanh, Bùi Trạch chỉ còn cách bám theo, anh ta phì cười.

"Em vội như vậy làm gì? Sợ anh ta đến thế sao?"Đức Duy đáp:

"Cẩn thận một chút thì hơn." Bùi Trạch ngắm gương mặt của cậu, ý cười càng rõ. "Em hãy thả lỏng tinh thần đi, đúng là vẫn còn nghiệp dư quá."Đức Duy cười cười. Đi đến cửa xoay ở dưới tòa cao ốc, cậu liền nhìn thấy chiếc BMW màu đen dùng trong công việc của "anh ngự đệ" đỗ ở bên ngoài.Bây giờ là buổi trưa, người ra vào tòa nhà rất đông. Lúc cánh cửa quay ra ngoài, Bùi Trạch theo phản xạ giơ tay đỡ eo Đức Duy. Thực tế, anh ta mới chỉ hơi chạm vào người cậu, cậu đã đứng dịch sang một bên. Đức Duy giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười với anh ta:

"Tôi đi đây, Bùi Trạch."Bùi Trạch cười tươi. "Tạm biệt."Đức Duy mở cửa sau của xe. Nguyễn Quang Anh đang ngồi nghiêm chỉnh ở trong đó. Nếu không quen biết Nguyễn Quang Anh, nhìn bộ dạng cao quý của anh lúc này, chắc cậu cũng đoán anh là một boss cường thế, thâm hiểm

cảm ơn góp ý của mấy bà nha W của tui trên dt kh đăng đc nên phải dùng mtinh đăng><

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip