Chương 39
Phảng phất đoán ra cảm giác trong lòng cậu, anh cất giọng nhàn nhạt:
"Em thấy đáng tiếc cho cậu ta?"
"Một chút. Tình yêu bỏ lỡ mới khiến con người hối hận cả đời."Nguyễn Quang Anh nheo mắt.
"Có cần thiết không? Tôi từng đọc tin tức, một đôi tình nhân vào đêm trước khi kết hôn, người đàn ông ăn đồ nướng, bị chết vì que xiên bằng sắt chọc vào cổ họng."
Đức Duy: "..."Một chút xót xa trong lòng nhờ câu nói của anh đã hoàn toàn tan biến."
"Em không cần phải thấy tiếc cho cậu ta."
Nguyễn Quang Anh nói:
"Ngược lại nên khiển trách Mạch Thần. Chính vì sự nhu nhược và hổ thẹn không đúng chỗ của cậu ta mà sự thật về cái chết của Vương Uyển Vi mới bị lấp liếm."
Đức Duy ngẩn người, nghe anh nói tiếp:
"Em mau gọi điện thoại cho Doãn Tư Kỳ, thông báo với chị ta, chúng ta không thể tiếp tục điều tra vụ này."
"Tại sao?"
Nguyễn Quang Anh chỉnh lại tư thế cho thoải mái nhất, mỉm cười với cậu.
"Bởi vì đây là một vụ mưu sát. Tôi phải thông báo cảnh sát lập án điều tra, không thể âm thầm làm theo ý chị ta."
Đức Duy giật mình kinh ngạc. Trong đầu cậu lờ mờ xuất hiện một số suy đoán nhưng lại không rõ ràng.
"Tại sao lại là mưu sát? Hôm qua anh còn nói di thư do chính tay Vương Uyển Vi viết."
"Đúng là tôi nói Vương Uyển Vi viết di thư nhưng chưa bao giờ kết luận cô ta tự sát."
Ý cười nơi khóe mắt Nguyễn Quang Anh càng rõ.
"Em không thấy sao? Bây giờ đâu đâu cũng xuất hiện sơ hở, nói cho chúng ta biết đây là một vụ mưu sát. Hung thủ chính là đồng nghiệp đáng yêu của em."
Đức Duy nhìn Nguyễn Quang Anh chăm chú, cậu không sốt sắng truy vấn. Trong những khoảnh khắc như thế này, anh luôn rạng ngời nhất. Tuy anh không hoa chân múa tay, vẫn chỉ ngồi yên một chỗ, nhưng khóe mắt và khóe miệng của anh tràn ngập ý cười. Trông anh chói lọi đến bức người. Đức Duy ngồi đối diện Nguyễn Quang Anh. Cậu đan hai bàn tay, đặt lên đùi, nhìn anh chăm chú.
"Tôi xin kính cẩn lắng nghe."
Đối với Nguyễn Quang Anh, lý do dẫn đến kết luận mưu sát dễ như bài tập nhập môn. Vừa định mở miệng giải thích với Đức Duy, anh liền bắt gặp đôi mắt ngời sáng, bờ môi hơi mím lại, thể hiện sự tập trung cao độ của cậu. Tư thế xin chỉ giáo ôn thuận hiếm thấy.Bộ não của Nguyễn Quang Anh đột nhiên xuất hiện ý nghĩ khác. Anh tựa vào ghế:
"Sáng thứ Tư tuần trước... chúng ta ăn gì nhỉ?"
"Sủi cảo nhân tôm và da cá." Đó là lần đầu tiên Đức Duy làm món này, bởi vì tốn nhiều công sức nên cậu nhớ rất rõ. Nguyễn Quang Anh thản nhiên lên tiếng:
"Sáng mai tôi muốn ăn món sủi cảo đó. Nếu em không có ý kiến gì, tôi sẽ bắt đầu giải thích vụ án."
Đức Duy: "..."
Vừa rồi cậu còn cảm thấy anh chói lọi bức người, vậy mà anh lập tức xóa sạch ấn tượng tốt đẹp đó. Thấy Đức Duy mặc nhận, Nguyễn Quang Anh mỉm cười, từ tốn lên tiếng:
"Đầu tiên, Mạch Thần nói lúc gặp Vương Uyển Vi, cô ta mặc bộ váy màu xanh da trời, màu sắc may mắn vĩnh hằng. Nhưng trên tấm ảnh chụp ở hiện trường lúc cô ta qua đời, cô ta lại mặc bộ váy đen. Vương Uyển Vi được cậu con trai cô ta thích tỏ tình, dù không thay đổi ý định tự tử, chắc cô ta cũng không đến nỗi thay bộ váy mang màu sắc có ý nghĩa kỷ niệm bằng bộ váy đen thui để từ giã cõi đời. Vương Uyển Vi là cô gái nhạy cảm và yếu ớt, lẽ nào cô ta hy vọng cô ta xuống suối vàng với trang phục màu đen chứ không phải màu xanh da trời? Vương Uyển Vi gọi cuộc điện thoại vĩnh biệt mẹ vào lúc mười hai giờ năm phút, Mạch Thần đại khái rời đi lúc mười hai giờ ba mươi phút. Cô ta lại gọi cuộc điện thoại thứ hai cho mẹ lúc mười hai giờ bốn mươi phút nhưng không đợi điện thoại được kết nối. Nếu không phải thay đổi ý định, tại sao cô ta gọi cuộc điện thoại thứ hai? Để nhân đôi nỗi đau khổ của bản thân? Hơn nữa, tại sao Mạch Thần vừa rời đi, cô ta liền gọi ngay? Khả năng lớn nhất, sau lời tỏ tình của Mạch Thần, Vương Uyển Vi từ bỏ ý định tự tử. Cô ta muốn nghe giọng nói của mẹ. Lần cuối cùng Vương Uyển Vi đăng nhật ký là vào lúc mười hai giờ ba mươi bảy phút, nhưng đến hai, ba giờ sáng mới qua đời. Điều này không hợp lý, cô ta nên có tuyệt bút trước khi kết thúc mạng sống, viết ra nỗi đau khổ khi không thể ở bên cạnh Mạch Thần hay vĩnh biệt Mạch Thần ở trong nhật ký mới đúng. Vương Uyển Vi làm gì trong khoảng thời gian gần hai tiếng đồng hồ đó? Cô ta không gọi điện cho mẹ, không từ chối Mạch Thần, cũng không viết nhật ký. Cô ta trầm tư suy nghĩ hay sao? Tại sao gọi cho mẹ lần thứ hai, cô ta không đợi kết nối đã tắt máy? Tại sao cô ta lựa chọn ma túy để kết liễu cuộc đời? Lẽ nào cô ta cảm thấy chìm xuống vũng bùn bẩn thỉu trong nửa năm, cuối cùng quyết định kết thúc mạng sống bằng phương thức bẩn thỉu nhất?"
Đức Duy nghe rất nhập tâm. Nguyễn Quang Anh cầm tách trà, uống một ngụm, huýt một tiếng sáo, nhướng mắt nhìn cậu.
"Lần sau, em hãy tự giải quyết vụ án đơn giản như thế này. Đừng bắt bộ não của tôi quay về trình độ tư duy của nhiều năm trước."Đức Duy đang "tiêu hóa" một cách tỉ mỉ lời nói của Nguyễn Quang Anh. Một lúc sau, cậu mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh. Anh vừa thản nhiên nói đến "lần sau". Có lần sau hay không, là do cậu quyết định. Trầm tư vài giây, Đức Duy hỏi:
"Anh thấy lời nói của Mạch Thần có đáng tin cậy không?"
Nguyễn Quang Anh đáp: "Đáng tin cậy, nếu không, tại sao cậu ta lại kể với chúng ta một cách chi tiết sự việc có thể vạch trần chân tướng mưu sát? Nhật ký của Vương Uyển Vi cũng nói rõ, cuộc sống đau khổ của cô ta trong nửa năm không liên quan đến Mạch Thần."Đức Duy gật đầu.
"Tôi cũng nghĩ vậy. Blog của Vương Uyển Vi bí mật và đáng tin cậy. Sáng nay, nhân viên kỹ thuật khẳng định, không tìm thấy dấu vết blog bị xóa hoặc thay đổi nội dung trong kho dữ liệu mạng, lần cuối đăng nhập cũng chỉ ở máy tính của Vương Uyển Vi."
"Ngoài ra, Mạch Thần cho biết, người chết đeo đôi hoa tai ngọc trai. Nhưng trên ảnh chụp ở hiện trường, cô ta không đeo hoa tai." Nguyễn Quang Anh nói. Đức Duy nhớ lại, gật đầu tán thành.
"Em hãy đi kiểm tra vật chứng ở Cục Cảnh sát, xem có đôi hoa tai này hay không?"
"Vâng."Nguyễn Quang Anh gọi điện thoại:
"Hãy đến chỗ tôi ngay."Không biết người ở đầu bên kia nói gì, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.
"Vậy thì mau kết thúc cuộc họp vô vị của chị đi." Ngữ khí của anh trở nên lạnh lùng:
"Không có gì quan trọng hơn mạng sống con người."
Khác với bộ váy đỏ mặc hôm ăn cơm, hôm nay Doãn Tư Kỳ diện bộ vest Chanel màu trắng, trông rất duyên dáng và ấn tượng. Doãn Tư Kỳ ngồi ở chiếc ghế sofa tiếp khách trong phòng làm việc, nghe phân tích vụ án. Sắc mặt cô ngày càng nặng nề.
W bị làm sao á tui kh đăng chương mới với rep cmt dcc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip