Chương 4

Có lẽ do uy lực phi phàm của cây cần Daiwa Hồng Hổ, cũng có lẽ do thời tiết ấm áp hiếm thấy, lũ cá hoạt động tích cực. Đức Duy còn chưa quay về chỗ của mình, cây cần kia lại có cá cắn câu. Chỉ nữa tiếng đồng hồ, cậu đã câu được sáu con cá lớn giúp chủ nhân của cây cần.

Nhưng Nguyễn tiên sinh vẫn biệt tăm biệt tích.

Đức Duy đoán anh ta có việc gấp phải rời đi. Tuy nhiên cũng không thể tùy tiện cắm cần câu giá trị mấy vạn tệ bên bờ suối, may mà cậu tình cờ có mặt ở đây.

Sau đó, Đức Duy quyết định xách cần câu sang bên này. Cậu còn tự động thay mồi nguyên thủy và đơn giản nhất của chủ nhân cây cần là con giun đất thành mồi độc mà cậu đặc biệt chế biến. Cần câu đẳng cấp cộng thêm mồi câu đẳng cấp quả nhiên vô địch. Đến lúc trời gần tối, Đức Duy đã câu đầy một xô cá, câu nữa cũng không có chỗ chứa.

Cậu ì ạch xách xô cá về ngôi biệt thự, để cần câu vào chỗ cũ. Đức Duy ngẫm nghĩ rồi gửi email cho Nguyễn Quang Anh:

"Nguyễn tiên sinh, tôi tình cờ nhìn thấy cần câu của anh ở bên bờ suối, cũng không rõ anh có quay về hay không nên tôi mạo muội cầm về nhà cho anh. Ngoài ra còn có cá tôi câu được. Nếu có gì không thỏa đáng mong anh thông cảm."

Xong xuôi, Đức Duy cầm mấy con cá về nhà. Buổi tối, điện thoại di động của cậu báo hiệu email mới. Cậu mở ra xem, Nguyễn Quang Anh lần đầu tiên trả lời email:

"Cá rất ngon, cám ơn."

Ngày hôm sau đi đến ngôi biệt thự, trong nhà vẫn không có người. Đức Duy chẳng để bụng chuyện ngày hôm qua, tập trung vào công việc dịch thuật.

Lúc nghỉ ngơi, cậu đi rửa hoa quả. Vừa vào nhà bếp, cậu liền ngửi thấy mùi thơm của cá. Đức Duy mở tủ lạnh, lập tức ngẩn người.Tủ lạnh hôm qua vẫn còn trống không, hôm nay đã chất đầy các món cá. Nào là cá sốt, cá hấp, đầu cá om hạt tiêu, thịt cá cắt lát, canh cá...Tất cả đều là đồ ăn không hết.

Đức Duy đóng tủ lạnh. Cậu đột nhiên thấy buồn cười. Một người nữa đêm nữa hôm bày nhiều món như vậy, Nguyễn tiên sinh đó chắc chắn rất thích ăn cá.Vài ngày sau, lại gặp thời tiết tốt, Đức Duy rủ em gái cùng đi "kho bí mật". Song Luân vẫn không thấy bóng dáng. Đức Duy cũng không làm phiền anh.Đến bờ suối, Đức Duy lại nhìn thấy cây cần Daiwa Hồng Hổ quen thuộc. Nhận ra nhãn hiệu này, Minh Duyên trố mắt kinh ngạc:

"Cần câu của ai mà vô tư thế?"

Đức Duy cũng hơi ngạc nhiên, sao người đó lại vất cây cần ở đây?Lúc này, Minh Duyên nhấc cần câu lên khỏi mặt nước:

"Anh, không có mồi câu, bị cá ăn hết rồi sao? Lạ thật đấy, cá đâu rồi? Cá khó thoát khỏi lưỡi câu này mới đúng."

Đức Duy vụt qua một ý nghĩ. Cậu cúi đầu tìm kiếm, phát hiện trên mặt đất không có hộp mồi câu, chỉ có mỗi cây cần nằm ở nơi này.Minh Duyên cũng nhận ra điều đó, cô cất giọng nghi hoặc:

"Chủ nhân của cây cần này não có vấn đề chắc, định chờ cá tự cắn câu hay sao?"

Đức Duy đã hiểu ra vấn đề, mỉm cười trả lời:

"Người đó không phải đợi cá."

Mà là đợi cậu.

Đức Duy cũng hơi ngạc nhiên, sao người đó lại vất cây cần ở đây?Lúc này, Minh Duyên nhấc cần câu lên khỏi mặt nước:

"Anh, không có mồi câu, bị cá ăn hết rồi sao? Lạ thật đấy, cá đâu rồi? Cá khó thoát khỏi lưỡi câu này mới đúng."

Đức Duy vụt qua một ý nghĩ. Cậu cúi đầu tìm kiếm, phát hiện trên mặt đất không có hộp mồi câu, chỉ có mỗi cây cần nằm ở nơi này Minh Duyên cũng nhận ra điều đó, cô cất giọng nghi hoặc:

"Chủ nhân của cây cần này não có vấn đề chắc, định chờ cá tự cắn câu hay sao?"

Đức Duy đã hiểu ra vấn đề, mỉm cười trả lời:

"Người đó không phải đợi cá."

Mà là đợi cậu. Xét về ngoại hình, cậu có làn da trắng ngần, ngũ quan sáng sủa. Đặc biệt là đôi mắt đen long lanh như có ánh nước, càng khiến khí chất của cô thêm phần xuất chúng.Phong cách ăn mặc của Đức Duy cũng rất trang nhã và tinh tế, không khoa trương cũng không qua loa đại khái. Cậu rất biết cách phối đồ, bộ quần áo nhãn hiệu bình thường mặc lên người cậu cũng trở nên mới mẻ và nổi bật. Giọng nói của cậu rất trầm ấm, nhưng tuyệt đối không dài dòng. Cậu có nụ cười thoải mái hồn nhiên.

Khí chất của Đức Duy được di truyền từ người mẹ có tính cách nhẹ nhàng. Nhưng trong cốt tủy của cậu vẫn có sự phóng khoáng của người bố. Mặc dù bố cậu chỉ ở bên cậu sáu năm, nhưng Đức Duy vẫn có ấn tượng sâu sắc về những câu ông từng nói. Ví dụ "Đại trượng phu hành sự đầu đội trời chân đạp đất, lòng không hổ thẹn", "Đời người nên tận hưởng niềm vui", "Sự giao thiệp giữa những người quân tử nhạt như nước".Vì vậy dưới ánh chiều tà của ngày hôm nay, sau khi kết thúc buổi câu cá, Đức Duy bỏ lại cây "Daiwa Hồng Hổ" và mười mấy con cá bên bờ suối. Lúc cậu gọi em gái ra về, Minh Duyên hết sức nghi hoặc:

"Anh để hết ở đây sao?"

"Ừ. Anh ta sẽ tự mang về."

Về đến cửa nhà, Minh Duyên đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng:

"Anh, anh câu giúp anh ta nhiều cá như vậy, anh ta không có biểu hiện nào khác? Chỉ gửi email nói một câu "cám ơn" thôi sao?"

 Bình thường Minh Duyên không phải là người hay so đo, cô chỉ sợ anh trai có tính cách rộng rãi phóng khoáng nên người khác thừa dịp lợi dụng.

Đức Duy chưa từng nghĩ đến điều đó. Hành động của Nguyễn Quang Anh ngày hôm nay ngược lại khiến cậu cảm thấy, anh dường như là một người thẳng tính đáng yêu, Đức Duy mỉm cười với em gái:

"Em không thấy thú vị sao?"

Minh Duyên bĩu môi:

"Em chỉ thấy anh đối xử với tên yêu quái đó quá tốt. Đúng là yêu quái cũng có mùa xuân."

Đức Duy phì cười:

"Nói linh tinh."

Đức Duy không ngờ, ba ngày sau, cậu nhận. được"biểu hiện" của Nguyễn Quang Anh Cậu vừa về nhà liền nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc hộp lớn, Minh Duyên đứng cạnh ngó nghiêng, xem ra em gái đã nghiên cứu hồi lâu.

"Người gửi là Trần Đăng Dương ở thành phố B."

Minh Duyên hiếu kỳ hỏi:

"Anh ta chẳng phải là bạn thân của tên yêu quái kia? Tại sao anh ta lại gửi đồ cho anh?"

Đức Duy cũng không đoán ra, Đăng Dương chưa từng nhắc với cậu việc gởi đồ. Cậu lập tức tháo hộp quà, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy bên trong là một cần câu Daiwa Hồng Hổ mới 100%, giống hệt cần câu của Nguyễn Quang Anh.Đức Duy lập tức gọi điện thoại cho Đăng Dương.Tại thành phố B, Đăng Dương đang mặc áo Blouse trắng, ngồi trong văn phòng xem hồ sơ bệnh án. Giọng nói của anh ta vẫn thoải mái ôn hòa như thường lệ:

" Đức Duy, em cứ nhận đi, là Quang Anh nhờ tôi mua tặng em, coi như cám ơn cá của em. Em cũng biết cậu ấy rất thích ăn cá, chứ không có ý gì khác."

Đức Duy đương nhiên không chịu:

"Món quà này quá quý giá, em không thể nhận."

Đăng Dương mỉm cười:

"Cậu ấy đã có một cần câu, tôi lại không câu cá. Em trả lại cho chúng tôi, cần câu đó sẽ lãng phí đấy."

Đức Duy vẫn không đồng ý:

"Đăng Dương, em chỉ tiện thể câu cá hộ anh ấy..."

"Đây là ý của Quang Anh, nếu em muốn trả thì hãy trả cho cậu ấy, tôi không biết đâu."

Đăng Dương cắt ngang lời Đức Duy:

"Nhưng với tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ vất bỏ đồ không dùng đến. Có lẽ ngày hôm sau em sẽ phát hiện cần câu Hồng Hổ đáng thương nằm trong thùng rác."

Cuối cùng Đức Duy hết cách, đành bày tỏ ý kiến: cậu có thể chấp nhận, nhưng cậu sẽ không nhận thù lao phiên dịch. Đó cũng là một khoảng tiền lớn. Thấy thái độ của cậu kiên quyết, Đăng Dương đành để mặc cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip