Chương 49

12 giờ 10 phút.

Đức Duy cầm máy bộ đàm trên bàn:

“Mạch Thần, anh có thể qua chỗ chúng tôi ngay bây giờ.”

Lúc cậu lên tiếng, Nguyễn Quang Anh đang ngồi trên ghế sofa sau lưng cậu, hai chân anh vắt chéo vào nhau, ánh mắt lạnh nhạt. Trên màn hình, người ở bốn gian phòng còn lại biến sắc mặt. Bởi vì bọn họ bất thình lình nghe thấy giọng nói của Đức Duy qua hệ thống phát thanh lắp trong phòng.

Mạch Thần hơi bất an, nhưng anh ta mang một vẻ mặt kiên định khi ngồi xuống vị trí đối diện Nguyễn Quang Anh và Đức Duy nơi cách xa chỗ đặt máy bộ đàm.

“Nguyễn tổng, lẽ nào Vương Uyển Vi bị mưu sát?” Mạch Thần mở miệng hỏi.

“Ai biết được.” Nguyễn Quang Anh mỉm cười trả lời.

Đức Duy ngẩng đầu. Trên màn hình, đám người còn lại trầm mặc lắng nghe.

Mạch Thần lưu lại tới 12 giờ 30 phút mới rời đi. Nguyễn Quang Anh và Đức Duy cũng đi theo anh ta.

“Buổi tối hôm đó sau khi về phòng, cậu còn làm những việc gì? Cậu hãy diễn lại một lần, đừng bỏ sót bất cứ tình huống nào.” Nguyễn Quang Anh nói.

Mạch Thần đi tắm, sau đó mở tivi. Bởi vì nửa đêm hơi đói bụng, anh ta ăn ít bánh quy nên uống một cốc nước. Sau đó anh ta lên giường đi ngủ.

Sau khi kết thúc tiết mục của Mạch Thần, Đức Duy hỏi: “Có sơ hở gì không?”

Nguyễn Quang Anh đáp: “Trong lời khai lần này, rất nhiều từ ngữ khác lần trước. Thứ tự sự việc mà cậu ta trần thuật cũng có khác biệt, nhưng nội dung cụ thể không có gì thay đổi, bao gồm cả cuộc trò chuyện với Vương Uyển Vi. Cậu ta không phải có sự chuẩn bị từ trước mà chỉ hồi tưởng lại, không hề xuất hiện sơ hở.”

Ngoài trời, mưa ngày càng nặng hạt.

Nguyễn Quang Anh cầm ô, Đức Duy đi bên cạnh anh. Hai người xuyên qua mưa gió tới ngôi nhà của Tiền Dục Văn và Bùi Trạch. Hai người để máy bộ đàm ở vị trí gần bọn họ. Bùi Trạch và Tiền Dục Văn ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình. Bên ngoài cửa sổ phòng khách chính là sân sau ngôi nhà của Châu Tần.

“Xin lỗi Nguyễn tổng… À không đúng, đồng chí cảnh sát.”

Bùi Trạch cười cười: “Tối hôm đó chúng tôi xem bóng đá. Hôm nay không có bóng đá, phim truyền hình cũng được đấy chứ?”

“Tùy các anh.” Nguyễn Quang Anh đi đến bên cửa sổ, mỉm cười với bọn họ: “Dù sao buổi tối hôm đó các anh cũng không phải thật sự xem bóng đá.”

Bùi Trạch và Tiền Dục Văn đều ngẩn người. Tiền Dục Văn hỏi: “Tôi không hiểu Nguyễn tổng nói gì?”

“Không hiểu sao?” Nguyễn Quang Anh đưa mắt ra hiệu Đức Duy: “Em hãy nói cho bọn họ biết, chúng ta phát hiện ra thứ gì ở sân sau nhà Châu Tần?”

Đức Duy lấy ra túi vật chứng đựng chiếc hoa tai ngọc trai.

“Cái này thuộc về người chết Vương Uyển Vi.”

Nguyễn Quang Anh cất giọng nhàn nhạt:

“Chắc các anh cũng vừa nghe thấy, buổi tối hôm đó, cô ấy đeo chiếc hoa tai này khi gặp Mạch Thần. Nhưng lúc phát hiện thi thể, hoa tai không cánh mà bay. Tôi nghĩ chẳng có người nào cố ý đi tháo hoa tai ném xuống nơi này. Như vậy chỉ có một khả năng, hôm đó Vương Uyển Vi đã chạy đến đây.

Một cô gái nửa đêm nửa hôm tại sao lại chạy đến khu vực này? Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ hơn là chỗ hoa tai rơi xuống cách cửa sổ phòng khách của các anh chưa đầy hai mét. Vậy mà các anh không phát hiện ra cô ấy?”

Tiền Dục Văn đanh mặt không lên tiếng. Bùi Trạch cười nhạt: “Chúng tôi chăm chú xem bóng đá nên không để ý bên ngoài cửa sổ. Hơn nữa hôm đó trời mưa nên chúng tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng động.”

Đức Duy mặc áo mưa, đứng ở vị trí phát hiện ra hoa tai. Vài giây sau, cậu đột nhiên chạy vụt qua cửa sổ.

Nguyễn Quang Anh và hai người đàn ông đứng trong phòng khách nhìn Đức Duy.

Lúc này trời mưa xối xả, nhưng đèn đường ở bên ngoài vẫn rất sáng. Hình bóng Đức Duy cách cửa sổ rất gần, vô cùng nổi bật.

“Có thể tưởng tượng, buổi tối hôm đó Vương Uyển Vi nhất định xảy ra tranh chấp với ai đó, hoặc chạy thục mạng nên mới bị rơi hoa tai. Một người lớn xuất hiện bên ngoài cửa sổ phòng các anh, vậy mà các anh không nhìn thấy?” Nguyễn Quang Anh chất vấn.

Tiền Dục Văn cuộn chặt hai tay, sắc mặt hơi tái nhợt. Thần sắc Bùi Trạch cũng trở nên khó coi. Lúc này, Đức Duy quay về phòng, toàn thân nước chảy ròng ròng. Nguyễn Quang Anh mỉm cười:

“Em vất vả nhiều rồi.”

Một lúc sau, Bùi Trạch đột nhiên phì cười: “Được rồi, hôm đó chúng tôi không xem bóng đá. Chúng tôi ở trong phòng ngủ.”

Nguyễn Quang Anh nhếch miệng: “Hả? Anh sang nhà này để xem bóng đá, vậy mà bỏ đi ngủ? Anh cho rằng cảnh sát sẽ tin vào lời khai của anh?”

“Hừm…” Bùi Trạch cất giọng nhàn nhạt: “Cả buổi tối chúng tôi làm tình trong phòng ngủ. Thế đã được chưa?”

Rời khỏi phòng của Bùi Trạch, Nguyễn Quang Anh và Đức Duy quay về phòng Vương Uyển Vi.

Nguyễn Quang Anh chỉnh lại hình ảnh vừa ghi được từ các phòng khác. Lúc Bùi Trạch nói đến câu ‘làm tình’, Châu Tần trầm lặng trong giây lát, sau đó anh ta nhắm mắt, tựa hồ thở một hơi dài rồi tựa vào thành ghế, giơ hai tay ôm mặt. Còn Lâm Vũ Huyên đột nhiên biến sắc mặt, Thẩm Đan Vi vẫn nở nụ cười chế giễu như cũ.

đủ wow ch cả nhàaaa nhớ vote cho tui nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip