Chương 56

Châu Tần biết anh đã lầm đường lỡ bước, nhưng người vợ yêu quý của anh ta không còn, sử dụng ma túy thì sao chứ? Anh ta chỉ cần vượt qua giai đoạn đau khổ này. Trên thực tế, Châu Tần cũng đang cai nghiện nhưng chưa thành công.

Đúng lúc này lại xảy ra sự kiện ở khu nghỉ mát.

Bùi Trạch biết rõ bí mật của mỗi người nên không cho phép bọn họ ở ngoài cuộc. Bọn họ đều biết, một khi hung án bị phát hiện, tất cả mọi người sẽ bị đưa về Cục Cảnh sát điều tra. Như vậy, sự nhơ nhớp bẩn thỉu của bọn họ sẽ bị vạch trần. Bọn họ sẽ mất công việc, chẳng còn gì trong tay.

Hơn nữa, chẳng phải Vương Uyển Vi cũng có ý định tự tử hay sao?

Vì vậy, bọn họ cùng trơ mắt chứng kiến cái chết của Vương Uyển Vi, cùng sắp xếp lại hiện trường sao cho kín kẽ nhất. Đây là bí mật không thể tiết lộ trong lòng mỗi người, nhưng cuối cùng cũng bị phơi bày dưới ánh sáng.

"Các anh các chị đối xử với một cô gái yếu ớt như vậy? Lương tâm của các anh các chị liệu có yên ổn không?" Nhân viên cảnh sát hỏi bọn họ.

Tất cả đều trầm mặc.

***

Đức Duy ở lại một lúc rồi rời đi. Bây giờ hơn ba giờ đêm, trời còn lâu mới sáng. Màn đêm tối đen như dòng mực đậm đặc. Đức Duy đi qua hành lang của trung tâm hội nghị, đứng bên cửa sổ. Vào thời khắc này, cậu bỗng dưng nhớ tới rất nhiều người. Cậu nhớ đến bố cậu, Song luân, Nguyễn Quang Anh... và nghĩ đến bản thân.

Mỗi bước đi trong đường đời đều chông chênh, đầy cám dỗ, có thể còn đau đớn và giày vò. Nhưng đây không phải lý do để con người trầm luân và buông thả bản thân. Bất cứ lúc nào, chúng ta đều cần giữ vững lập trường, đừng đi ngược lại bản tính lương thiện vốn có của mình.

Khi Đức Duy đẩy cửa phòng đi vào, cậu hơi bất ngờ khi thấy Nguyễn Quang Anh vẫn chưa ngủ, anh đứng trước chiếc gương lớn cài cúc áo comple, sắc mặt tương đối nghiêm trang.

Bộ dạng của anh trịnh trọng như sắp đi tham gia một cuộc họp quan trọng.

Đức Duy hoài nghi đi đến bên Nguyễn Quang Anh: "Anh định đi đâu thế?"

Nguyễn Quang Anh quay đầu nhìn câu, miệng mỉm cười: "Đức Duy, đã đến lúc chúng ta đi làm việc chính của buổi tối ngày hôm nay."

Đức Duy ngẩn người.

Nguyễn Quang Anh nhanh chóng lướt qua người cậu đi ra ngoài. Ý cười trong khóe mắt anh biến mất, để lại vẻ lạnh lùng bức người.

Đức Duy ngồi trên thùng một chiếc xe ô tô trong bóng tối. Nguyễn Quang Anh ngồi bên cạnh cậu, anh đang cầm một cái ống nhòm hồng ngoại, quan sát con đường ở bên ngoài. Lúc này mưa đã ngừng rơi, mặt đất trơn trượt trải dài trong đêm tối. Cuối con đường lớn là một một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo tới khu nhà của phòng ba khách hàng lớn. Nơi đó bây giờ tối om.

Trong xe còn có hai người cảnh sát đang điều khiển hệ thống giám sát trước mặt bọn họ. Trên màn hình là hình ảnh ghi lại từ các ngả đường đi vào khu nghỉ mát.

Nguyễn Quang Anh đặt ống nhòm. Anh hơi chau mày, không biết đang nghĩ gì.

Nghĩ đến một khả năng, Đức Duy vô cùng chấn động. Cuối cùng cậu không nhịn được, mở miệng hỏi: "Anh bày ra nhiều trò như vậy, chỉ vì mục đích đợi hắn xuất hiện?"

Hắn chính là người đó.

Nguyễn Quang Anh từ tốn trả lời: "Em cho rằng tại sao tôi đồng ý làm theo yêu cầu ngu xuẩn của Doãn Tư Kỳ, bí mật điều tra vụ án? Hơn nữa còn chạy đến nơi vô vị này, chịu khổ cực dàn dựng lại hiện trường vụ án?"

Đức Duy ngẩn người. Không ngờ Nguyễn Quang Anh nhận lời Doãn Tư Kỳ là vì nguyên nhân sâu xa hơn. Anh đã sớm bố trí nước cờ này. Bí mật điều tra, có nghĩa không cho cảnh sát nhúng tay vào, vừa vặn cho tên đó cơ hội một lần nữa đến hiện trường để lại lời nhắn?

Nhưng... 'chịu khổ cực dàn dựng lại hiện trường vụ án' là sao?

"Chẳng phải anh nói anh thích chứng kiến hung thủ tự chuốc lấy nhục nhã nên mới quyết định tái hiện lại vụ án?" Đức Duy hỏi.

"Đó là một trong những thú vui của tôi. Nhưng vẫn không đáng để tôi mất công đi một chuyến."

Nhớ tới hàng chữ số viết bằng máu, tâm trạng Đức Duy trở nên nặng nề và căng thẳng trong giây lát.

"Sao anh biết hắn nhất định sẽ đến?"

"Tôi biết." Nguyễn Quang Anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo
"Hắn sẽ vì tôi đến nơi này."

Thùng xe tối mờ mờ. Ngữ điệu của Nguyễn Quang Anh rất bình thản nhưng lọt vào tai Đức Duy phảng phất như tiếng trống trận vang lên trong đêm tối, ngân vang đến tận đáy lòng cậu.

Đức Duy ngoảnh đầu về phía Nguyễn Quang Anh. Mặc dù không có ánh sáng nhưng cậu vẫn lờ mờ nhìn thấy thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, diện mạo tuấn tú và yên tĩnh như một pho tượng điêu khắc của anh. Đức Duy đột nhiên nhớ tới những vết sẹo đáng sợ dày đặc trên lưng anh.

Ngoài ra, lúc anh mới về nước, người xung quanh nhận xét anh 'gầy như que củi', 'mặt như đầu lâu'...

Tất cả những chuyện này liệu có liên quan đến tên biến thái ăn thịt người 'hoa'?

Trần Đăng Dương từng nói, đó là vụ án cuối cùng của Nguyễn Quang Anh trước khi về nước. Anh bắt được tên giết người điên cuồng gây chấn động nước Mỹ, khiến hắn tù mọt gông, cứu mạng sống của vô số con người.

Trong quá trình đó, có phải bản thân anh cũng gặp nguy hiểm?

Người đàn ông thông minh, ấu trĩ và tự cao tự đại trước mặt cậu... có phải từng bị hành hạ tàn nhẫn?

"Hãy cho hắn một bài học." Đức Duy nói nhỏ.

Một khi đối phương đến đây với danh nghĩa của tên biến thái ăn thịt người 'hoa', vậy hắn không phải học theo thì cũng là đồng bọn của tên biến thái đó.

Nguyễn Quang Anh vốn đang cầm ống nhòm dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Nghe câu nói của Đức Duy, khóe miệng anh nhếch lên: "Khỏi cần em nhắc nhở."

Ngữ khí nhàn nhạt của anh toát ra vẻ ngông cuồng tự phụ.

Đức Duy mỉm cười. Cậu hỏi: "Trong vụ án Tôn Dũng, hắn đến hiện trường phạm tội sớm hơn chúng ta. Nếu hôm nay hắn cũng xuất hiện... Tại sao hắn có thể nắm rõ vụ án anh đang điều tra cứ như trong lòng bàn tay ấy?"

Nguyễn Quang Anh buông ống nhòm, anh cất giọng lạnh nhạt: "Có thể thấy, hắn luôn ở bên cạnh tôi."

Đức Duy giật mình. Dù đã đoán ra khả năng này, nhưng khi nghe chính miệng Nguyễn Quang Anh nói ra, cậu vẫn có cảm giác nổi da gà.

Nguyễn Quang Anh nói tiếp: "Hắn trốn trong bóng tối nghe lén, rình trộm, tùy cơ hành động... FBI và Bộ Cậung an đều cử người giám sát xung quanh tôi mà không phát hiện ra hắn. Điều này chứng tỏ hắn rất thành thạo việc ẩn mình mai phục."
Đức Duy im lặng vài giây, mở miệng hỏi: "Vì vậy... văn phòng của chúng ta cũng có khả năng bị lắp máy nghe lén?"

nay thấy tui năng xuất hemm

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip