Chương 1: Nhập học
Kết thúc một mùa hè căng thẳng, cuối cùng đám nhóc loi choi cũng rời bỏ ngôi trường cấp hai đã đồng hành suốt bốn năm qua. Nếu nói không luyến tiếc là giả nhưng cũng không thể ngăn cản bọn chúng tiến về phía trước. Sau bốn năm học, đám học sinh phải thi chuyển cấp, nếu đậu thì học tiếp không đậu thì đành phó mặc cho số phận. Đối với những đứa chơi nhiều hơn học đã thế còn có đam mê riêng như Quang Anh thì việc đậu hay rớt cũng chỉ là mặt chữ.
Quang Anh muốn nghỉ học, đó là việc ai cũng biết. Anh muốn đứng trên sân khấu, muốn theo đuổi đam mê ca hát. Nhưng tuổi tác hiện tại không cho phép anh làm điều đó. Anh vẫn còn nhớ như in phản ứng của mẹ khi nghe tin anh muốn nghỉ học. Ít nhất là mười năm nữa anh cũng không muốn thấy lại cảnh này.
Quang Anh thề rằng đời này anh không ngán bất cứ ai trừ mẹ Nghĩa. Hôm đó, anh đi thi về vừa vào đến nhà mẹ đã hỏi anh làm bài được không. Hoàn toàn không để vào mắt đứa con yêu của mẹ mồ hôi mồ kê đầy người. Lúc đó Quang Anh chỉ tặc lưỡi đáp cho có, lại không ngờ bị mẹ gank không trượt phát nào
" Ôi xời, mẹ cứ lo. Không đậu con đi làm ca sĩ, con muốn theo đuổi đam mê"
" Đam cái đầu mày cứ mê. Tuổi thì bằng một nắm mà đòi bỏ học. Mẹ bỏ tiền ra cho mày đi học để mày ăn nói xà lơ thế hả"
" Con nói thật đấy chứ, không đậu con đi học nhạc.Con báo trước cho mẹ đỡ bỡ ngỡ"
" Mày nói thật đấy hả Anh"
" Thật, trăm phần trăm"
" Mày giỏi"
Nếu nói trên đời này Nguyễn Quang Anh tự tin nhất cái gì thì anh có thể ngạo nghễ mà vỗ ngực. Trên đời này anh tự tin vào bản thân nhất và mẹ thương anh nhất. Nhưng hiện thực nó vả cho Quang Anh một cú đau điếng. Anh nói bỏ học mẹ Nghĩa khen anh giỏi nhưng lại xoay người túm lấy cái chổi quét sân bên cạnh mà quật anh tới tấp.
Quang Anh phải vứt vội cái cặp xuống đất rồi ba chân bốn cẳng vọt lẹ. Mẹ Nghĩa rất thương con, mẹ luôn chăm lo cho con cái nhưng càng tuyệt vời hơn nếu không có khúc này. Lần này có vẻ mẹ rất tức giận, quyết dí Quang Anh đến tận đầu làng vẫn không tha. Đến cuối cùng anh vẫn bị mẹ túm tai kéo về, lúc về có mấy người hàng xóm ra hỏi thăm. Mẹ anh còn mười phần nhiệt tình kể lại mới xấu mặt chứ. Về đến nhà Quang Anh bị quật thêm vài cái còn phải úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Mẹ Nghĩa đi nấu cơm chiều vừa nấu vừa cằm rằm. Nhà chỉ có mỗi thằng con trai mà không để ai bớt lo hết. May mà nhà đủ ăn chứ giàu có như người ta không khéo nó leo lên nóc nhà dỡ ngói xuống mất. Càng nói càng tức mẹ Nghĩa quyết định tối nay cho con trai ruột ăn món lươn om, món thằng nhãi này sợ nhất.
Đúng như dự đoán, cơm tối Quang Anh vừa thấy đồ ăn mẹ dọn lên đã khóc cạn nước mắt. Anh rất sợ lươn, vừa trơn vừa nhớt nhìn thôi đã nổi cả da gà mà mẹ ruột còn bắt anh ăn. Yêu thương dữ rồi đó, tình mẹ con giả dối.
Mới nghĩ đến thôi mà Quang Anh đã thấy da gà da vịt đua nhau nổi loạn. Cái cảm giác ấy tuyệt vời quá, chắc cuối đời anh mới dám thử lại. Sau một tháng thì điểm thi được công bố, nhà trường lấy điểm chuẩn 32.75, Nguyễn Quang Anh xuất sắc hơn hẳn 0.25 mà đỗ vào trường cấp ba. Anh cảm tự hào về bản thân ghê, thi kiểu gì mà được tận 33 điểm, anh còn tưởng anh nắm chắc suất trượt cấp ba cơ. Cũng may là đỗ nếu không lại phải nhừ đòn với mẹ Nghĩa.
Nguyễn Quang Anh cũng chẳng mặn mà gì với học hành nhưng khiến mẹ buồn anh lại không nỡ nên thôi vậy tới đâu hay tới đó. Hôm nay trường học xếp lớp, anh phải đến trường từ sáng sớm để ghé qua bảng dán thông báo xem mình vào lớp nào.
Thật ra, được phân vào lớp nào đã cập nhật hết trên trang trường cả rồi nhưng Quang Anh lười. Mất công ngồi tìm muốn lòi con mắt mới ra tên mình thì mình lên trường tìm còn hơn. Thì vẫn phải tìm nhưng mà anh thích.
Đi cùng anh đến trường còn có Trần Đăng Dương với Huỳnh Hoàng Hùng. Nhà bọn họ cách nhau tầm ba bốn căn nhà, chơi với nhau từ thời còn cởi truồng tắm mưa nhưng Quang Anh không hiểu một điều. Tại sao cùng ăn cùng chơi với nhau cớ gì đứa nào đứa nấy cao như cái đọt tre, còn anh như búp măng non vậy. Đi với hai đứa nó anh cảm thấy anh lọt thỏm ở giữa vậy á, tức mà không làm gì được.
Cả ba lôi kéo nhau vào bảng thông báo tìm tên mình. Có ba người mà đứng dàn hết cả cái bảng, báo hại những người đến sau phải kiễng chân để xem hoặc đứng qua một bên chờ đến lượt. Đăng Dương vừa xem vừa liếng thoắng không ngừng, khác hẳn cái tên ở nhà Bống Khờ của nó
" Đù, Quang Anh được hẳn 33 điểm cơ á, tao tưởng điểm nó phải âm trì địa ngục luôn ấy chứ"
" Mày nín được rồi đó Dương, mới sáng sớm ăn môn hả mậy"
" Bữa đó mẹ mày rượt mày cỡ đó đừng nói mình tao nghĩ mày trượt cấp ba mà cả làng nghĩ luôn ấy chứ"
" Ê, rất là ê nha. Tao quật cho cái bây giờ"
Huỳnh Hoàng Hùng nãy giờ cắm cúi tìm lớp cho cả ba đứa. Mình thì tìm muốn lòi con mắt còn hai tụi nó thì thấy tên ai lạ lạ cũng dòm dòm ngó ngó còn tên mình thì không thèm tìm. Anh tức mình đạp cho hai đứa hai cái, sẵn tiện công kích cây trụ điện Trần Đăng Dương luôn.
" Hai con ngựa đực này, có tìm tên không thì bảo. Còn thằng Dương mày thi tốt ghê luôn"
" Tao bao nhiêu, tao chưa xem điểm chỉ biết là đậu thôi. Mà tao tự thấy tao thi tốt vờ lờ"
" Vừa đủ điểm đậu, 32.75 điểm"
" Ê nha ê, có lộn với ai không ba. Sao mà nó ấy dữ thế"
" Trần Đăng Dương sinh ngày 31 tháng 8 thi được 32.75 xếp vào lớp 10A6 nè ba. Ba đứa mình chung lớp hết nè"
" Vãi, tàn canh với má tao chuyến này luôn"
Trần Đăng Dương đang ngồi một góc niệm phật, cậu không giống Quang Anh với Hoàng Hùng. Mẹ Phương là giáo viên nhưng yêu cầu đối với cậu không cao lắm nhưng tiền đề là phải duy trì thành tích ở mức ổn định. Nhưng vì lí do gì mà điểm thấp dữ dội vậy, Dương nhớ Dương thi được lắm mà. May mà chưa nói cho mẹ biết không thì tiền tiêu vặt tháng này xem như mất hết. Cả tháng chỉ trông chờ vào tí tiền này để làm này làm nọ, bị cắt thì xem như xong luôn.
Huỳnh Hoàng Hùng nhìn hai đứa bạn mình chỉ biết câm nín. Đường đường là đứa thi được 48.5 điểm, lọt top học sinh giỏi của trường mấy năm liền vì cớ gì lại dính vào hai con ngựa đực này. Hai đứa nó ngoài làm mình làm mẩy thì có biết làm gì đâu, đậu cấp ba được là vi diệu lắm luôn đấy. Phần mộ tổ tiên hai đứa nó phải bốc khói xanh dữ lắm mới gánh được khúc này.
Đang đứng chọc qua đấm lại thì bỗng có tiếng nói từ đằng sau cắt ngang bọn họ.
" Này ba bạn ơi, xem xong rồi thì nhường chỗ cho người khác xem với chứ. Cứ đứng đằng trước ai mà coi được"
" Của nhà mày à, sao ý kiến lắm thế".
Quang Anh khó chịu lên tiếng. Vừa nhìn cái cách ăn mặc với nói chuyện là biết mấy đứa chuyên ỷ mình học giỏi rồi làm màu rồi. Hoàng Đức Duy không ngờ mình ăn nói lịch sự như thế mà thằng cha này nói ưa đấm thật sự.
Sáng sớm xui đủ thứ trên đời, hết lủng xe lại rơi mất tiền ăn sáng. Tưởng thế là hết ai ngờ gặp thêm ba thằng cha này nữa, đã ồn còn lì nữa chứ.
" Các cậu đang chiếm chỗ người khác còn gì, xong rồi thì biến ra chỗ khác"
" Mày lặp lại tao coi, mày lên giọng với ai đấy"
" Con người chứ phải con trâu đâu mà nói không hiểu, né ra cho người ta xem"
Nguyễn Quang Anh mang cặp một bên vai, bước đến trước mặt Hoàng Đức Duy gằn giọng. Sau lưng Duy có Đỗ Hải Đăng với Pháp Kiều nên cậu chả sợ bố con thằng nào. Vênh mặt với nhau thì sao, có đấm nhau thì ba cân ba, ai sợ thì đi về.
Quang Anh thong thả châm điếu thuốc hút một hơi sâu. Anh bước đến, phả khói thuốc vào mặt Hoàng Đức Duy khiến cậu trở tay không kịp mà ho sặc sụa. Anh đi qua cậu, không quên đẩy vai một cái rồi nghênh ngang bỏ đi. Dương với Hùng thấy Quang Anh đi rồi cũng vội vàng theo sau, lúc đi Dương còn không quên nhìn người đứng phía sau đứa đang sặc khói kia.
Xinh ghê cơ.
Vào đến lớp, ba người lại theo thói quen ngồi dính vào nhau. Lớp học sau này chưa biết thế nào chứ hiện tại riêng ba cái mỏ này đã thấy điềm gở tràn ngập rồi. Nguyễn Quang Anh đứng đầu với cái mỏ cãi không thua ai cộng thêm tay chân linh hoạt, đấm đá cũng ổn áp. Hơi lùn nhưng thôi xí xóa được.
Trần Đăng Dương với cái mỏ cãi gấp đôi Quang Anh nhưng phong ấn nó cũng dễ. Chỉ cần gọi tên nó rồi bảo nói gì đi, đảm bảo nó load không kịp liền. Hùng Huỳnh được cái đẹp trai học giỏi nhưng xui sao bu phải hai nhỏ này nên ngày tháng nào cũng phải đi dẹp loạn giùm chúng nó. Gia sư kiêm quân sư part - time của hai đứa này.
Ba đứa ngồi nói chuyện một hồi lại thấy ba người hồi nãy vào đây luôn. Có duyên vờ lờ mà duyên này duyên âm, không có nhu cầu tiếp nhận. Ba năm tới chắc sóng gió dữ lắm, hai thằng đầu đàn mới gặp đã gây nhau đã thế còn chung lớp. Xin là xin vĩnh biệt cụ luôn.
Đúng giờ giáo viên chủ nhiệm đến nhận lớp. Năm nay Song Luân vừa chuyển công tác về trường này đã bị phân công chủ nhiệm lớp. Nhìn tụi nhỏ ai cũng đẹp đẽ sáng láng thầy cũng thấy vui trong lòng. Đơn giản giới thiệu tên tuổi xong, Song Luân cho học sinh tự bầu cử ban cán sự lớp. Tự bầu không bằng để chúng nó bầu, có gì sau này mới dễ giải quyết.
Hùng Huỳnh nghe bầu cử cán bộ lớp thì tinh thần như được buff thêm sức mạnh. Khi thầy hỏi ai tự tin mình có thể làm tốt chức vụ lớp trưởng thì cậu hăng hái giơ tay liền. Nhưng ngoài cậu còn có người Quang Anh vừa gây gổ xong. Hai người hai phe không khí liền căng thẳng đi trông thấy.
" Có hai bạn tự đề cử bản thân, còn ai nữa không"
" Dạ không ạ"
" Thế thì bây giờ hai bạn giới thiệu về bản thân rồi thuyết phục mọi người bỏ phiếu cho mình. Bạn Duy bắt đầu trước đi"
Đức Duy nghe lời thầy, cậu bước lên bục giới thiệu về mình còn không quên flex thành tích của bản thân. Thành tích cậu tốt, lại đẹp trai nên có rất nhiều bạn nữ xì xào bàn tán từ khi vào lớp
" Hi vọng nhận được sự tin tưởng của mọi người, mình cảm ơn trước nhé"
Đến lượt Hùng Huỳnh lên bảng giới thiệu bản thân, cậu là gu của rất nhiều bạn trong lớp, lúc lên bảng tiếng vỗ tay vang lên rất to. Ngoài bạn mới thì bạn cũ ở trong lớp này cũng có khá nhiều nên khả năng của Hùng đến đâu bọn họ đều biết. Thành tích Hùng không kém Duy là bao, có tranh được hay không điều nhờ vào may mắn hết.
Lớp bọn họ có tổng bốn mươi bảy người, kết quả bỏ phiếu rất sát sao. Một người hai ba phiếu, một người hai bốn phiếu. Hùng Huỳnh hai ba phiếu, thiếu một chút may mắn nên cậu bị vụt mất chức lớp trưởng chỉ đành ngậm ngùi làm lớp phó học tập.
Hai chức vụ quan trọng đã bầu xong, thầy giáo cho bầu thêm mấy vị trí tổ trưởng , tổ phó, lớp phó văn thể mỹ. Trần Đăng Dương không biết bị gì mà rần rần đòi làm tổ trưởng, thấy là không linh rồi. Điều làm mọi người bất ngờ hơn là Quang Anh muốn làm lớp phó văn thể mỹ, còn không tiếc cống hiến văn nghệ để được bầu chọn.
Bầu cử xong xuôi, mọi người tiến hành đi dọn vệ sinh lớp học do nhà trường phân công. Lớp học sau một thời gian vắng bóng người nay lại trở về với khung cảnh nhộn nhịp nó vốn có. Nơi đây trong ba năm sắp tới sẽ có nhiều kỉ niệm được khắc sâu lắm đây.
Xin chào trường học, chúng tôi đến rồi!
_________
Chào mọi người đến với bộ truyện mới nhá. Truyện này chủ yếu tình yêu học trò nên không sợ quay xe đâu
Tui để tag HE rồi nên khỏi sợ đê. Cmt với vote nhiệt tình giúp tui nghen 🙆♀️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip