25. I'm thinking about you.

Duy nghe xong ai đó thổ lộ, ánh mắt em long lanh rồi nở nụ cười tươi rói, nhìn xinh yêu tới mức Quang Anh muốn hôn em một cái nhưng phải kìm lại.
Không được làm em sợ, không được làm em sợ, không được làm em sợ, điều quan trọng phải nói ba lần.

Quang Anh ôm em trong lòng, tựa cằm lên vai em nhỏ, hưởng thụ mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người em thật lâu trong khi cả hai đang lướt web trên ipad của anh mới đem sang hồi nãy, cứ giữ tư thế như thế mãi cho đến khi điện thoại của Duy đặt trên bàn reo lên, hiển thị cuộc gọi video tới của "mẹ Hà iuuuu"

- Anh ơi, mẹ em gọi.

- Em nghe xem cô nói gì.

- Nhưng mà mẹ em chưa biết em đang ở bên anh, anh ngồi cạnh em thôi được honggg?

Nhìn khuôn mặt đang năn nỉ của em, bất đắc dĩ lắm Quang Anh phải nhích sang ngồi bên cạnh em, trong lòng trống trải quá trời.
Thấy chỗ ngồi được như ý mình, Duy mới an tâm thở phào một cái rồi bắt máy.

- Alo con nghe mẹ iu ơiii.

- Nay Duy có đi học không, mẹ lên nhà Duy chơi nhé.

Mẹ Hà đầu dây bên kia đang đứng ở ngoài đường nên nắng hơi chói, nhưng Duy vẫn nhận ra đấy là sảnh chung cư ở bên dưới nhà mình. Em nhìn anh, rồi quay lại đối diện với mẹ.

- Nay con không hoc ạ, mà mẹ lên đột ngột thế, nhà con chưa có dọn, bừa ơi là bừa luôn.

- Mẹ đi thăm bạn học, tiện thể qua chơi với Duy một lát thôi rồi mẹ về. Mẹ có mang rong biển tươi cho Duy này, nấu ăn cho mát.

- Dạ mẹ đang ở đâu, Duy xuống đón mẹ nha.

- Thôi khỏi, mẹ gần lên tới tầng của Duy rồi, chuẩn bị mở cửa cho mẹ đi.

Duy khẽ "dạ" một tiếng rồi cúp máy, em nhìn người con trai cạnh em mà lên tiếng.

-Giờ em nên nói Quang Anh là gì với em đây? Hong lẽ nói anh hàng xóm hả?

Thấy Duy cuống quýt vội vàng, xong cứ đi tới đi lui chỉ để nghĩ xem nên giới thiệu anh là gì của em thì phì cười. Duy thấy anh chẳng nghĩ giúp mình gì cả mà cứ ngồi cười, em đi lại lay lay tay anh rồi bảo nghĩ giúp em một lý do. Anh suy nghĩ một lát rồi bảo.

- Em cứ nói anh là bạn học bình thường thôi, mẹ có khi còn mừng vì em có bạn bè ở trường học mà thân thiết như này cũng nên.

-Nhưng mà mẹ em tinh ý lắm, nhìn đảo qua một lát là mẹ hiểu liền à.

- Nếu mẹ tinh ý thì em đừng giấu nữa, cứ nói là anh đang theo đuổi em.

- Nhưng mà...

Duy chưa nói hết câu, tiếng gõ cửa đã vang lên làm em giật thót. Thế mà trái ngược với  em thì Quang Anh lại càng bình thản, chẳng có một chút gì gọi là lo lắng luôn á.

Thấy Duy đang không biết làm sao, Quang Anh liền xoa đầu em, nói một câu "để anh ra mở cho" rồi vặn tay nắm cửa, chào mẹ Hà một tiếng rồi đỡ đồ trên tay cô mang vào.

- Con là bạn Duy hả? Con tên là gì?

- Dạ con chào cô, con là bạn của em Duy, con tên là Quang Anh ạ.

- Quang Anh lớn hơn Duy hả, nhìn con chững chạc quá, chẳng như bé Duy nhà cô.

Mẹ Hà nhìn Quang Anh cười nói tít mắt, hoàn toàn quên đi Duy bé bỏng của mẹ đang ở đối diện hai người, buồn hết sứccccc.

- Mẹeeeee, con mẹ đang ở đây đấyyyyy.

- Mẹ thích Quang Anh ghê, Duy chuẩn bị ra rìa nhé.

- Ơ kìa mẹ, Duy buồn đấy nhéeee.

- Thì kệ Duy.

Mẹ Hà nói với một khuôn mặt không thể nào tỉnh bơ hơn, xong quay qua cười nói với Quang Anh, rồi hỏi thăm gia đình anh hiện đang ở đâu, sức khỏe như nào, vân vân và mây mây.

Chả hiểu làm sao mà mẹ mới gặp đã cho Duy ra rìa thế này rồi, thề. Mới vừa lúc nãy một câu Duy hai câu cũng Duy, giờ thì Duy ra rìa làm con ghẻ ngồi bơ vơ với chiếc cừu bông Quang Anh tặng đợt trước, mặt em chù ụ một đống luôn. Rõ ràng Duy mới là em nhỏ của mẹ Hà, thế mà giờ Quang Anh xuất hiện một cái, là em nhỏ cũng thành con ghẻ luôn, dỗiiiii.

Quang Anh nhìn Duy đang ngồi trên ghế với cái mặt một đống thì vẫy tay với em ra hiệu em tới với mình. Nói thật là lúc nãy, khi gặp mẹ của Duy, anh cũng áp lực lắm, cô lại còn là giáo viên, thì có khác gì như trả bài đầu giờ đâu? Anh sợ nói gì không phải, lại làm phật lòng cô, xong để cô không thích mình thì mọi sự cố gắng của anh như công cốc à.

Nhưng mẹ của Duy lại trái với tưởng tượng của anh. Cô rất xinh đẹp, lại rất hiền, nói chuyện đúng với phong thái của nhà giáo, nhẹ nhàng mà rành mạch. Đôi mắt cô rất giống với cục bông kia, miệng cũng như đúc một khuôn ra, chỗ nào cũng xinh xắn đáng yêu.

- Bé Duy nó có hay làm phiền con không Quang Anh? Nó không biết nấu ăn, cô chỉ nhiều lần rồi mà nó cứ quên tên mấy lọ gia vị, xong nhầm tùm lum hết. Mỗi khi không có cô ở nhà nấu là nó toàn úp mì tôm hoặc đặt đồ ăn ngoài hoài à.

- Dạ cô đừng lo lắng, mấy hôm nay trường bọn con tổ chức hội thảo nên không phải học hành thi cử gì, con hay sang nấu cho em ăn ạ, con không cho em ăn mì tôm nhiều hại sức khỏe lắm.

- Đấy, cô nói hoài mà nó có nghe đâu. May là trên này có con mấy nay chăm sóc nó, nhưng mà con đừng có chiều nó quá nhé.

- Dạ con thấy em ngoan nên hay chiều em, chưa có dấu hiệu gì là bướng nên cô yên tâm nha cô.

Nói rồi, cả hai cô cháu đang trò chuyện lại quay đầu ra nhìn cái "không khí" tên Duy kia rồi cười. Duy oan ức vô cùnggggg.

Rõ là em ngoan mà, sao mẹ lại đi "bốc phốt" con trai bé bỏng của mẹ với người khác, rồi còn Quang Anh nữa, còn hùa theo bắt nạt em.

Duy không thèm nói chuyện với anh nữa, nghỉ chơi.

Thấy Duy giận dỗi ra mặt, Quang Anh biết ý không cười nữa, anh phụ mẹ Hà sắp đồ vào tủ lạnh, rồi đưa cho cô ly nước sâm nãy anh rót cho cô mà cô cứ thoăn thoắt đi vào bếp, kiểm tra tủ lạnh, bếp và các thứ khác, xong còn mải nói chuyện với cô mà quên khuấy đi.

Mẹ Duy khá hài lòng với cậu con trai tóc xanh tên là Quang Anh này. Anh trưởng thành, chững chạc, lại tháo vát. Cô đi quanh bếp một vòng là biết bếp này Duy chẳng động tay tới lần nào, nó sạch sẽ, chỉn chu, lại không có vỏ mì tôm như bé Duy hay để ở nhà, chứng tỏ nó không ăn mì tôm hay đồ ăn ngoài.

Thêm hai cái má em ú nu búng ra sữa kia, là được chăm sóc kĩ càng, chắc cân lên cũng tăng vài cân. Duy sụt cân nào mẹ lo cân ấy, chứ lên cân mẹ hoàn toàn ủng hộ. Và thêm một cái nữa, mẹ Hà nắm rõ tình hình rồi, nhưng tình hình gì thì mẹ không nói, chỉ gật gù nhìn hai bạn kia rồi tủm tỉm cười.
.

Sau khi dặn dò Duy vài điều, nhắn nhủ Quang Anh vài câu, mẹ Hà cầm túi xách rồi lái xe về lại nhà. Mặc dù là cả hai đã nài nỉ mẹ ở lại ăn một bữa cơm cùng hai người, nhưng mẹ bảo còn có việc bận, thế là đành phải hẹn mẹ dịp sau.

Duy đã hai tuần em hong được gặp mẹ, nên em ôm mẹ lâu ơi là lâu, muốn ôm mẹ như này hoài như này mãi, nhưng mà mẹ có công chuyện mất tiêu. Mẹ Hà cũng ôm em, xoa lưng em, dặn em với Quang Anh giữ gìn sức khỏe, trời trở đông rồi phải mặc áo ấm đi tất đi dép để tránh bị cảm lạnh.

Sau khi mẹ đi, Quang Anh cũng phải về chạy demo, làm Duy đã buồn còn buồn hơn. Nhưng em chỉ ủ rũ một lúc rồi phấn chấn trở lại. Ai cũng có việc hết trơn, em cũng phải đi làm việc thôi.
Duy dọn dẹp phòng ốc, thay chăn ga gối, lau dọn nhà cửa, tưới cho vài chậu cây em trồng tới hôm nay mới nhú mầm. Duy tính trồng mấy chậu hoa hướng dương, nhưng mà chỗ em hiện tại chẳng có nắng, trời cứ âm u lại còn se lạnh, mà hướng dương chỉ ưa nắng, nên em quyết định trồng mấy cây cảnh, thêm màu xanh trong nhà cho có không khí tươi mát.

Loay hoay một lúc, nhà cửa cũng đã gọn gàng, thì cũng là lúc bụng em réo lên biểu tình nó đang đói. Mấy nay Duy được anh chăm tốt nên giờ bụng em chỉ ưa những món anh làm thôi, nhìn mấy đồ ăn đặt ngoài hay mì tôm là em lại thấy ngán. Duy thèm mấy món anh nấu quá, em bị nuông chiều nên sinh khó tính mất rồi.

Duy nhớ Quang Anh quá, bao giờ anh xong việc đâyyyy?

Em nhỏ ->  Anh lớn: QA, I'm thinking about you 🥺

Có người bên kia đang làm nhạc, đọc xong tin nhắn, tim gan phèo phổi mềm nhũn cả ra, chỉ muốn phi về chỗ em nhỏ rồi ôm em thật chặt mới thỏa lòng. Thôi, dính keo lên người em dán vào trong lòng anh luôn, đi đâu cũng có nhau là tốt nhất.

<Simp- Quang- lỏ- Anh =]]] >

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip