🌷02
Đức Duy ra khỏi phòng karaoke đi về ban công ở cuối hành lang dự định hóng gió một chút. Khi cậu bước tới ban công thì thấy đã có một người đang đứng hút thuốc ở đó. Ngay lúc cậu vừa định rời đi thì người đó chợt quay đầu lại nhìn cậu. Cậu sửng sốt bởi vì người đó là người cậu yêu thầm đã lâu - Quang Anh. Trong lúc cậu đơ người vì ngạc nhiên, anh đã lên tiếng trước:
"Ơ Đức Duy hả? Trùng hợp quá. Lâu rồi không gặp."
"Dạ chào anh. Lâu rồi không gặp"
Sau câu chào đầy gượng gạo, cả hai đều im lặng không nói gì, bầu không khí lúc này trầm lặng đến lạ thường. Trong lòng Đức Duy lúc này là rất nhiều những cảm xúc đan xen. Cậu muốn mở lời trò chuyện với anh nhưng lại lo lắng không biết nên bắt đầu từ đâu bởi dù sao thì cả hai đã không gặp nhau rất lâu rồi. Thật ra khi nghe anh gọi tên cậu, cậu có chút bất ngờ, cậu cứ nghĩ anh chẳng thể nhớ nổi mình vì cả hai trước đây cũng không thân thiết gì mấy. Cậu cứ ngây người suy nghĩ vẩn vơ cho đến khi một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu :
"Sao mấy lần trước em không đến vậy?"
"Dạ? Không đến gì cơ?"
"Mấy lần cả team tụ tập lại với nhau ấy. Từ lúc em lên đại học là mất tích luôn, lần nào mọi người cũng gọi nhưng không liên lạc được với em."
"Ơ, em không biết mọi người có hẹn tụ hợp lại luôn đó. Em bị mất điện thoại hồi cuối năm 12 nên không biết mọi người có rủ."
"À. Thì ra là vậy. Thế mà anh cứ tưởng em lên đại học có nhiều bạn mới rồi không muốn liên lạc với tụi anh nữa chứ."
"Đâu có đâu mà. Em không biết thật chứ bộ. Em cũng muốn liên lạc với mọi người lắm nhưng mà mất hết số rồi cũng không biết sao để gặp". Cậu vội giải thích với anh. Cậu thật sự không hề biết mọi người có rủ mình đi tụ tập với team vì cậu đã rời nhóm từ lâu rồi.
"Haha được rồi đừng gấp mà. Anh đùa thôi." Anh vừa nói vừa mỉm cười. Nụ cười ấy bao nhiêu năm trôi qua vẫn thế, vẫn khiến cho cậu rung động không thôi.
"Có duyên gặp lại ở đây thiệt may quá rồi. Em cho anh số đi lần sau mình đi ăn với nhau nha." Nói rồi anh lập tức móc điện thoại ra nhìn cậu. Cậu cũng nhanh chóng đồng ý đọc số cho anh, cả hai còn kết bạn trên mạng xã hội nữa. Nếu là trước đây chắc hẳn cậu sẽ vui lắm nhưng giờ cậu lại cảm thấy khó tả vô cùng. Ông trời đúng là biết trêu người mà, cậu vừa quyết tâm từ bỏ thì định mệnh lại cho cậu gặp lại anh - Duy thầm nghĩ. Đúng lúc này chuông điện thoại của Quang Anh reo lên, anh nhấc máy nghe đầu dây bên kia nói gì đó rồi đáp: "Được rồi. Em đến liền." Sau đó, anh quay lại nói với cậu :
"Anh có việc gấp phải đi trước. Về rồi mình nhắn tin nói chuyện nha."
"Dạ được ạ. Bye anh"
"Bye em." Anh vẫy tay chào cậu rồi quay đầu bước đi. Cậu lẳng lặng đứng nhìn đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng anh nữa mới từ từ quay trở lại phòng karaoke cùng mọi người.
--------------------------------------^^--------------------
Lâu rồi mọi người mới có dịp để tụ tập ca hát với nhau nên đến tận khuya mới chịu đi về. Cậu thì không uống nhiều nên vẫn ổn nhưng mà vấn đề lớn nhất là cậu phải vác theo con ma men là Minh về. Chật vật cả buổi thì cuối cùng cậu cũng đặt được Minh lên giường ngủ. Có lẽ do say quá rồi nên vừa đặt lưng xuống giường là Minh ngủ say như chết ý. Cũng may là chịu ngủ rồi nếu không không biết khi nào mới được nghỉ ngơi - Duy cảm thán. Cậu quay lại phòng mình tắm rửa xong xuôi hết leo lên giường cầm điện thoại lên xem thì đã gần 3 giờ rồi. Haizz trễ quá rồi mình phải ngủ thôi ngày mai còn có tiết buổi sáng nữa - Duy tự nhủ vậy. Nhưng mà lúc này một tin nhắn lại hiện lên, là của Quang Anh đã gửi vào 2 tiếng trước.
- Em về nhà chưa? Tuần sau thứ 6 em có rảnh không mình đi ăn đi. Cũng lâu rồi mình mới gặp lại anh có nhiều điều muốn nói với em lắm.
- Em ngủ rồi à? Khi nào dậy nhớ trả lời đó.
Tin nhắn đã gửi từ 2 tiếng trước, cậu nhấn vào thì thấy anh cũng đã offline. Chắc giờ này anh đã ngủ rồi. Duy nghĩ vậy. Cậu lưỡng lự chút rồi rep lại anh:
- Dạ thứ 6 tuần sau em có việc bận rồi. Lần khác mình gặp sau nhé.
Thật ra cậu chẳng bận gì cả chỉ là cậu không biết nên đối mặt với anh như thế nào nữa. Cậu sợ rằng gặp anh rồi cậu sẽ khó mà buông bỏ được... Điện thoại chợt rung lên, không ngờ anh lại trả lời nhanh vậy, cứ tưởng anh đã ngủ rồi chứ.
-Thế thứ 7 thì sao? Nếu không thì chủ nhật nhé. Còn không được thì tuần tới nữa cũng được.
Anh là người nổi tiếng mà sao lại rảnh thế nhỉ. Cậu thắc mắc không thôi. Haizz có lẽ nếu cậu bảo bận nữa anh sẽ tìm cho bằng được ngày cậu rảnh mới thôi mất.
- Vậy thứ 7 đi ạ. Thứ 7 em không có bận gì.
- Ok. Thế chốt là thứ 7 mình gặp nha. Đừng quên đó hehe.
- Dạ ucii anh nè.
- Cũng trễ rồi em ngủ ngon nhé.
- Dạ vâng. Anh cũng ngủ ngon nha.
Cuộc trò chuyện của cả hai kết thúc ở đây. Vậy là cuối cùng tuần sau cậu cũng phải gặp anh. Đúng là lúc muốn thì không gặp đâu, lúc không muốn thì tránh kiểu gì cũng gặp cho được mà....
-------------------°°----------------------------------------
Cuối cùng thì thứ 7 cũng đã đến. Hôm nay chính là ngày cậu hẹn với anh. Cả đêm hôm trước cậu cứ lăn qua lăn lại không ngủ được cứ như quay lại thời cấp 3 khi mới thích anh vậy đó. Cậu vừa bước xuống nhà đã thấy anh đứng chờ sẵn. Cậu liền vội chạy lại phía anh.
"Sao anh đến sớm thế. Đến rồi mà sao không gọi cho em. Anh chờ lâu chưa á?"
"Không sao. Anh cũng mới tới à. Mình đi thôi". Nói xong anh liền mở cửa xe cho cậu.
Vốn dĩ lúc đầu cậu tính sẽ tự đến quán ăn rồi gặp nhau ở đó cơ nhưng mà không biết anh cứ nằng nặc đòi sẽ qua nhà đón cậu. Cậu từ chối mãi không được nên cũng buộc phải đồng ý gửi anh địa chỉ để anh qua đón.
Nơi được cả hai lựa chọn là một nhà hàng Tây khá nổi tiếng ở thành phố. Có vẻ như Quang Anh là khách quen ở đây, vừa vào đã có nhân viên chào hỏi anh và dẫn cả hai vào phòng riêng. Đức Duy đưa mắt nhìn xung quanh, phải nói là nhà hàng này cực kì sang trọng và phòng riêng VIP được trang trí với hoa hồng rất là lãng mạn làm cậu thấy đây cứ là một buổi hẹn hò vậy đó. Anh cũng rất tinh tế và ga lăng, vừa vào đã kéo ghế cho cậu ngồi rồi đưa menu sang ân cần hỏi :
"Em muốn ăn gì? Em cứ xem rồi chọn món nào mình thích nhé."
"Em không biết chọn gì. Quán này anh hay đến hay là anh recommend cho em món nào ngon đi nha."
"Vậy hay em thử beefsteak ở đây đi ngon không thua gì quán gần phòng tập hồi đó tụi mình hay ăn." Quán anh nhắc đến là một quán beefsteak nhỏ gần ngày trước cả hai từng cùng nhau đi ăn rất nhiều lần. Phải nói là quán ăn đó đã gắn với những kỉ niệm đẹp nhất của anh và cậu. Nhưng điều đáng tiếc là quán ấy đã đóng cửa từ rất lâu rồi cũng như những ngày tháng tươi đẹp đó vậy - đã khép lại vĩnh viễn từ lâu...
"Thế thì quyết định ăn beefsteak đi lâu rồi em cũng không ăn." Cậu đáp lại lời anh sau khi dứt ra khỏi những hoài niệm về quá khứ.
Bữa ăn của hai người chẳng có gì đặc biệt cả chỉ nói chuyện về cuộc sống dạo này thế nào, chủ yếu là anh hỏi rồi cậu trả lời. Rồi anh lại kể cậu nghe về mọi người trong team dạo này ra sao.
"...Anh Hào quen mới cô bạn gái mới ghen khủng khiếp lắm. Có lần tụi anh đi ăn với một chị ca sĩ để bàn về dự án mới thì tự nhiên không biết cô bạn gái đó nghe ai đồn mà lao tới đánh ghen. May mà can kịp không thì thiếu chút nữa chị ca sĩ đó bị đánh bầm mặt luôn rồi đó. Mà không phải chỉ lần đó đâu nha còn có đợt........". Anh cứ luyên thuyên kể cậu nghe những chuyện thú vị gần đây của mọi người còn cậu thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng mới bình luận vài câu. Dường như, anh đang cố duy trì cuộc trò chuyện để cậu cảm thấy thoải mái nhất, cố tìm chuyện để chọc cho cậu cười. Quả thật cái này cũng khó cho anh thật vì ngày xưa cậu luôn là người nói nhiều hơn và tạo bầu không khí vui vẻ chọc cho anh cười. Nhưng hôm nay cậu không thế giống như lúc trước đùa giỡn với anh nữa bởi lòng câu đang rối bời. Cậu biết mình và anh không có kết quả, biết anh đã có bạn gái, biết là mình cần buông thôi nhưng mà lòng cậu đau quá. Có lẽ điều khó khăn nhất trên đời là phải buông bỏ người mà mình còn yêu rất nhiều....
Quang Anh đưa cậu về đến tận nhà, cậu chào tạm biệt và dặn anh lái xe về cẩn thận rồi lên nhà. Vừa đến trước nhà cậu đã thấy một thùng hàng nhỏ để trước cửa. Cậu cầm lên thì thấy để tên người nhận là cậu, điều này làm cậu hơi ngạc nhiên vì cậu nhớ dạo này mình đâu có đặt gì. Chắc mẹ lại gửi đồ ăn gì đó cho mình rồi - cậu nghĩ vậy. Vào nhà cậu không thấy Minh đâu cả, chắc thằng này lại đi chơi đâu nữa rồi. Cậu ngồi xuống sofa, nghĩ thầm là phải khui hộp hàng ra trước đã nếu là đồ ăn thì cần phải bảo quản trong tủ lạnh không thì hư mất. Nhưng bất ngờ là bên trong không phải đồ ăn hay đồ dùng sinh hoạt gì mẹ hay gửi mà lại là một hộp nhạc. Đó là một hộp nhạc được chạm khắc vô cùng tinh xảo, bên trong là pho tượng nhỏ hình một chàng trai đang ngồi đàn piano. Cậu rất thắc mắc không biết ai đã gửi mình hộp nhạc này, chắc chắn mẹ cậu sẽ không rảnh rỗi mua mấy thứ này với cả hộp nhạc này nhìn thôi cũng biết rất đắt tiền. Không nén được sự tò mò, cậu liền thử vặn dây cót của hộp nhạc, một âm thanh du dương quen thuộc vang lên. Âm thanh này làm cậu như đứng hình một lúc lâu, đó là giai điệu bài hát đầu tiên cậu sáng tác và bài hát cũng là bản nhạc cậu viết để bộc lộ tình cảm của mình với anh. Nhưng điều quan trọng nhất là cậu đã xóa bản demo của ca khúc này từ lâu và ngoài cậu ra cũng không ai từng nghe hay biết bài hát này cả. Trong lúc cậu đang hoang mang không biết sao bài hát này lại xuất hiện trong hộp nhạc và nó là ai gửi đến, thì đột nhiên cậu thấy trước mắt như mờ đi, mắt cậu dù cố cách mấy cũng không thể mở ra nổi, tay chân cũng vậy chẳng cử động nổi, cơn buồn ngủ ập đền một cách khó hiểu. Cậu cứ thế ngã xuống sofa dần dần chìm vào giấc ngủ nhưng kì lạ thật cậu vốn chẳng buồn ngủ chút nào cả.......
--------------------------------------------
🧀: Lẽ ra là tính up chương 2 liền sau chương 1 cơ nhưng mà tuần này nhiều bài kiểm tra quá mọi người thông cảm😭
À từ chương sau sẽ bắt đầu hành trình phiêu lưu về quá khứ nhá ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip