🌷07

Nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra được cô gái đó là ai nên Đức Duy quyết định vứt chuyện này sang một bên mà ngồi vào bàn học.

Hôm nay cậu có nhiều bài phải làm nên đến gần 1h vẫn chưa thể đi ngủ được. Trong khi cậu đang tập trung cao độ vào đống bài tập vật lý thì điện thoại lại vang lên tiếng thông báo.

Đức Duy mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn từ Tấn rủ cậu ngày mai cùng đi ăn sáng:

Tấn là tao : Ê chó sáng mai đi ăn phở với tao nhá.》

Cậu đang định rep lại ok thì facebook lại hiện thông báo lời mời kết bạn mới. Thật ra thì mỗi ngày Đức Duy nhận được nhiều lời mời kết bạn lắm vì cậu cũng rất hay được xin in4 trên group và confessions, nên thường thì cậu lâu lâu cậu mới xem một lần để accept người quen thôi. Nhưng dạo gần đây cậu đang mong ngóng một người nên cứ thấy thông báo là cậu lại nhấn vào, và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Cứ tưởng sẽ tiếp tục phải thất vọng như bao lần trước nhưng cậu lại nhìn thấy cái tên Nguyễn Quang Anh nằm ngay đầu trong mục lời mời kết bạn.

Không thể nào kiềm chế được bất giác môi Đức Duy đã nở cụ cười ngoác đến tận mang tai. Đầu cậu còn chưa kịp nghĩ thì tay đã tự giác nhấn đồng ý ngay luôn rồi. 

"Sao mình lại đồng ý liền vậy nè. Haizz lẽ ra nên để lâu xíu rồi hẳn đồng ý."

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Duy bây giờ đang vui lắm luôn, cậu bấm vào trang của anh xem thử thì cũng không ngoài dự đoán là trống trơn không có bài đăng nào cả, chỉ có mỗi avatar là hình góc nghiêng của một bên mặt của anh.

Duy nghĩ thầm: "Anh vẫn giống y như hồi đó vậy"

Duy đang bận ngắm nghía cái hình đại diện chỉ có một góc mặt lại còn không rõ ràng của anh thì một dòng tin nhắn lại hiện lên.

Đó là tin nhắn từ người trong bức hình mà cậu đang chìm đắm từ nãy đến giờ -  Quang Anh.

Nguyễn Quang Anh : Muộn thế rồi mà chưa ngủ nữa à?》

Chắc có lẽ anh thấy trạng thái hoạt động của cậu nên mới nhắn. Đức Duy cũng rep lại anh ngay.

Hoàng Đức Duy : Hôm nay hơi nhiều bài. Em còn chưa làm xong nữa nên chưa ngủ được huhu》 

Nguyễn Quang Anh : Làm bài môn gì đó?》

Hoàng Đức Duy : Dạ vật lý á anh😭》

Nguyễn Quang Anh : Còn nhiều lắm không? Hay để anh làm phụ cho nhá?》

Hoàng Đức Duy : Dạ thôi ạ. Phiền anh lắm. Em làm cũng sắp xong rồi không còn bao nhiêu hết á.》

Nguyễn Quang Anh : Có gì đâu mà. Đúng lúc anh cũng muốn ôn lại kiến thức lớp 10. Chụp qua đi anh làm phụ cho. Hai người làm dù sao cũng nhanh hơn một người mà.》

Đức Duy hơi do dự không biết có nên chụp cho anh làm hộ hay không. Tất nhiên, không phải vì cậu lo anh làm sai rồi, Quang Anh học giỏi dữ lắm luôn ấy.

"Để anh mất thời gian làm bài cho mình thì có kì quá không nhỉ?"

Khi cậu đang còn chưa quyết thì anh lại nhắn tiếp.

Nguyễn Quang Anh : Anh cũng đang rảnh chưa ngủ được nên không có phiền gì đâu. Nếu ngại thì sáng mai bao anh ăn một bữa xem như trả công là được.》

Anh cũng đã nói đến vậy rồi thì Duy cũng đành thỏa hiệp mà chia bớt số bài tập cho anh trợ giúp. Thật ra thì lý do chính khiến Duy đồng ý sự giúp đỡ của anh chính là vì bữa ăn sáng ngày mai....

Cuối cùng thì đống bài tập cao như núi kia cũng đã được hai người thanh lý xong xuôi. Đức Duy cũng đã dọn dẹp rồi leo lên giường nằm. Cậu lại nhớ đến vụ ăn sáng cung anh ngày mai nên lại với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn nhắn cho anh.

Hoàng Đức Duy : Sáng mai anh muốn ăn gì đó?》

Nguyễn Quang Anh : Anh không biết nữa. Hay em chọn giúp anh đi.》

Hoàng Đức Duy : Vậy anh ăn hoành thánh không? Em biết một chỗ ngon lắm.》

Nguyễn Quang Anh : Được đó. Vậy mình chốt thế đi nhá. Sáng mai anh qua đón em ha.》

Hoàng Đức Duy : Anh còn nhớ đường qua nhà em không đấy 🧐》

Nguyễn Quang Anh : Uầy. Nhớ chứ. Sao mà quên được 😎》

Hoàng Đức Duy : Dạ vậy thì mai gặp nhá ^^》

Nguyễn Quang Anh : Ok luôn. Em ngủ ngon nhó.》

Hoàng Đức Duy : Dạ anh cũng vậy nha.》

Cuộc trò chuyện của hai cũng chỉ có vậy thôi không có gì nhiều hết. Thế mà Đức Duy đã đọc đi đọc lại mấy dòng tin nhắn này hơn 3 lần rồi đó. Cậu ngước mắt lên nhìn đồng hồ thì bây giờ cũng đã là 3 giờ sáng rồi, vì thế Đức Duy phải tắt điện thoại rồi ngủ thôi.

Đến cả lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì khóe miệng của cậu vẫn còn vương nụ cười. Đúng là tình yêu kì lạ thật đấy! Chỉ vài dòng tin nhắn cùng một câu chúc ngủ ngon thôi cũng đủ khiến lòng ta râm ran vui sướng...

Sáng hôm sau, Đức Duy dậy từ rất sớm mà chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào luôn. Vì hôm nay cậu có hẹn với anh nên phải dậy sớm chuẩn bị mới được. Nào là chải tóc rồi xịt nước hoa đến cả cái áo đồng phục cậu cũng ủi đến tận mấy lần mới chịu dừng đó.

"Chỉ là đi ăn sáng chung thôi mà mình cứ làm như đi hẹn hò vậy. Đúng là simp người ta quá rồi."

Sau khi đã chuẩn bị gần như xong hết cả rồi thì cũng vẫn còn sớm lắm nên cậu mở điện thoại lên để lướt một chút thì nhìn thấy tin nhắn của Tấn.

Tấn là tao : Đm thằng chó này. Nhắn tin seen xong không rep là sao hả?》

Lúc này đây Duy mới chợt nhớ ra là hôm qua mình mải mê tập trung vào Quang Anh nên quên mất chưa trả lời tin nhắn của Tẩn rồi.

"Hình như hôm qua Tấn rủ mình đi ăn phở thì phải." 

Duy cũng thích ăn phở lắm. Nhưng mà rất tiếc cho Tấn là cậu có hẹn với Quang Anh rồi hihii.

Hoàng Đức Duy : Hôm nay mày đi ăn một mình đỡ đi. Tao có hẹn bạn rồi.》

Tấn là tao : Gì cơ????? Bạn nào đó hay rủ ăn chung luôn đi.》

Gì chứ cái này thì Đức Duy không thể đồng ý được rồi. Hiếm lắm mới có cơ hội đi ăn riêng với crush có ai lại muốn có thêm một con kì đà cản mũi đi theo chứ. Đó là còn chưa kể con kì đà này rất hay nói bậy bạ lỡ như nó kể xấu cậu trước mặt anh thì không ổn chút nào rồi.

Hoàng Đức Duy : Xin lỗi bạn yêu nhưng mà không tiện nhá. Tập sống cô đơn một hôm đi.》

Tấn là tao : Đù mày ngon. Bạn gì mà không tiện. Không lẽ mày lén lút tao đi quen bạn gái hả đồ chó🤬》

Hoàng Đức Duy : Bạn gì mày không cần biết. Bye tao đi đây. Gặp ở lớp nha chó con 😉》

Sau khi nhắn xong với Tấn thì Đức Duy xách cặp bước xuống nhà. Dù là cũng còn sớm lắm nhưng mà Duy không muốn khi anh đến phải chờ cậu nên quyết định đứng chờ anh trước.

Cậu đứng chưa được 5 phút nữa thì đã thấy Quang Anh trên chiếc xe máy đang chạy đến chỗ cậu.

Thấy cậu đã đứng chờ ngay trước cửa thì anh liền hỏi:

"Em chờ lâu chưa? Sao em ra sớm vậy?"

"Dạ không lâu đâu em mới ra à. Mà sao anh đến sớm quá vậy?"

Đúng là anh đến sớm thật luôn, cậu cứ nghĩ phải chờ lâu hơn nữa cơ tại cậu xuống nhà sớm dữ lắm á.

"Anh sợ em đợi lâu nên cố tình đến sớm đợi em trước. Ai dè em còn sớm hơn anh nữa. Hôm qua anh nhớ ra mình chưa hẹn nhau thời gian gặp cụ thể nhưng mà thấy cũng trễ quá rồi sợ làm phiền em ngủ nên anh không nhắn luôn."

"Vậy thì giờ mình đi luôn đi ha. Đi sớm thời gian thong thả cũng tốt nè." Đức Duy đội mũ bảo hiểm vào chuẩn bị lel lên xe thì anh đã tinh tế mà gạt cái chân cho cậu. Lại còn dịu dàng dặn dò cậu:

"Ngồi cẩn thận nhé. Có gì cứ bám tay vào anh đừng để té đó."

"Dạ vâng em biết rồi."

Đức Duy ngồi phía sau anh nhìn ngắm cung đường quen thuộc vào buổi sáng sớm. 

Mặt trời vừa lên nhấp nhô sau đám mây bồng bềnh mang theo những tia nắng đầu tiên trong ngày. Những tia nắng nhỏ chiếu rọi qua hàng cây bên đường, sắc vàng của nắng hòa cùng sắc xanh của lá mang đến sự hài hòa vô cùng. Những tia nắng nhỏ cũng chiếu vào cả những chú chim đang hót líu lo trên cành cây cao kia, nắng đến như muốn tham gia vào buổi hòa nhạc đầu ngày của những chú chim kia vậy.

Và những tia nắng kia cũng chiếu cả vào khuôn mặt đang mỉm cười ngồi đằng sau xe người mình thầm mến của cậu nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip