Chương 42: Trong Vòng Tay Quen Thuộc
Một tuần...
Bảy ngày...
Một trăm sáu mươi tám giờ trốn chạy...
Duy co ro trong một góc thành phố, lẩn trốn như một con thú hoang giữa đồng hoang cỏ cháy, nơi không ai biết đến, nơi sự sống mong manh như một làn sóng vỡ vụn, chỉ cần một cú sảy chân, tất cả sẽ bị nhấn chìm.
Đêm về, cậu thả mình vào những bóng tối mù mịt, nơi sự yên tĩnh như dồn ép mọi cảm giác, không có ai ngoài bản thân cậu. Không có ai ngoài những vết thương dần dần lan ra trên cơ thể.
Vết thương trên tay đã bắt đầu kéo màng máu, làn da cậu đã rỉ rả và đau đớn.
Cơn đau cứ thế hành hạ cậu, nhưng Duy không cho phép mình yếu đuối.
Mỗi sáng khi tỉnh dậy, điều đầu tiên Duy làm là kiểm tra chiếc nhẫn bạc giấu trong ngực áo, chiếc nhẫn mà Quang Anh đã đấu giá cho cậu như một tín vật, một thứ mà cậu không thể từ bỏ cũng không thể hoàn trả.
Dù cho có phải chạy trốn cả đời, chiếc nhẫn vẫn là cái duy nhất cậu không thể quên.
Tay Duy run run vuốt lên bề mặt lạnh lẽo của nó, rồi lại thở dài. Cậu mím môi, đôi mắt hằn lên sự giận dữ và đau đớn.
– Đáng ghét...
Cậu lầm bầm, giọng khàn đặc vì thiếu nước, như thể lời nói của mình đã ngấm vào xương cốt.
– Tên Quang Anh chết tiệt kia còn chưa thèm ra tay...
– Thế mà lũ Quạ đã đánh hơi nhanh hơn rồi.
Cảm giác tê tái lan khắp cơ thể. Duy bắt đầu tự hỏi:
"Chẳng lẽ... chiếc nhẫn này chính là mồi nhử? Là mùi máu câu lũ cá mập đến?"
Cậu nhíu mày, đôi mắt dần trở nên sắc bén như lưỡi dao.
Mặc dù đã biết rõ chiếc nhẫn này chứa đựng cái gì, nhưng đến giờ cậu vẫn không thể giải mã được tất cả những gì nó có thể mang lại.
Cậu chưa bao giờ có thể nhìn thấy hết tất cả các nước đi trong ván cờ này.
Nhưng điều Duy không biết chính là, trong một ván cờ lớn hơn, chính cậu mới là con mồi ngoan ngoãn, bị vây bủa từng bước.
Và bây giờ, chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.
Tiếp tục chạy trốn, hay đứng lại đối diện với tất cả?
Một ngày nọ, bầu trời dần chuyển sang màu đỏ như máu.
Ánh chiều tà nhuộm cả không gian, khiến mọi thứ xung quanh
Duy trở nên u ám và đầy nguy hiểm. Cậu đứng lặng im dưới bầu trời đỏ rực, ánh sáng nhuốm màu máu phản chiếu trên những bức tường cũ nát, như một dấu hiệu của sự kết thúc.
Cánh tay cậu vẫn siết chặt con dao nhỏ trong tay một công cụ sống còn trong những giây phút này.
Con dao lạnh lẽo như nhắc nhở cậu về sự sống và cái chết, về đường sống duy nhất mà cậu có thể đi.
Duy ngẩng đầu, ánh mắt cậu lạnh như băng, như thể đã quyết định xong mọi thứ. Cậu không cần phải chạy nữa.
Mọi thứ đã quá đủ rồi.
Duy biết dù cậu có chạy mãi thì cũng không thể thoát khỏi số phận đã được an bài.
Cậu cũng không thể tiếp tục sống trong sợ hãi, không thể sống như một con chuột bị săn đuổi mãi như thế này.
Cậu siết chặt tay hơn nữa, nghiến răng để đối diện với mọi nỗi đau, quyết định không còn chần chừ thêm một giây phút nào.
Không chạy nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của cậu giờ đây không còn lo sợ, mà chứa đựng một sự kiên định, sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Duy sẽ không trốn chạy nữa.
Mà đối mặt với tất cả.
---
Tại trụ sở Quạ Đen...
Một toà nhà bỏ hoang giữa lòng phố cũ, nơi ánh sáng chỉ len lỏi qua những vết nứt trên tường, nhường chỗ cho bóng tối đầy u ám.
Bức tường xám xịt, đầy những vết đạn loang lổ, như những vết thương không bao giờ lành của một thời quá khứ đẫm máu.
Cả không gian vắng lặng đến đáng sợ, gió thổi qua từng khe cửa cũ kỹ, rít lên như tiếng than khóc, như những lời thầm thì của những linh hồn bị bỏ lại.
Duy di chuyển trong bóng tối như một con báo nhỏ, vội vàng nhưng tinh tế, mọi động tác đều mang tính toán chính xác.
Cậu biết rằng sự sống của mình không còn lâu nữa, nhưng khi quyết định đối mặt với đám người của Quạ Đen, cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Những tên canh gác, dường như không nhận ra sự hiện diện của cậu, đã ngã xuống một cách nhanh chóng dưới tay Duy.
Một cú đá, một cái đánh không một tiếng động. Tất cả như đã được định sẵn, chỉ có sự im lặng và máu đỏ đậm đẫm trên nền đất lạnh.
Đôi mắt Duy lạnh buốt, ánh lên tia sáng quyết tuyệt, không còn sự yếu đuối của một kẻ chạy trốn.
Cậu thầm nghĩ, như thể đang tự nói với chính mình:
"Hoặc tao sống hoặc tụi mày chết."
Câu này không phải là lời thách thức, mà là một lời khẳng định của sự sinh tồn.
Mọi quyết định đã được cậu đưa ra từ lâu, dù cho phải trả giá bằng mạng sống.
Từng bước, từng bước, Duy tiến sâu vào bên trong căn phòng chính, nơi kẻ cầm đầu Quạ Đen đang ngồi ung dung.
Cậu không còn gì ngoài sự kiên cường và quyết tâm. Những tên đàn em đã bị đánh bại, không còn ai có thể ngăn cản Duy.
Cậu lao vào phòng, không một chút chần chừ, kéo tên cầm đầu lên, rồi đập mạnh xuống bàn.
Âm thanh vang lên như tiếng sấm nổ trong căn phòng trống rỗng.
– Tao tới đàm phán! Không muốn chết thì cút hết!
Duy gằn giọng, mắt cậu sáng rực như lửa cháy. Cái nhìn của cậu như thiêu đốt mọi thứ xung quanh, không còn sự sợ hãi, không còn sự lùi bước.
Không khí trong phòng đột ngột trở nên nặng nề, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến mọi người phải gượng gạo thở.
Bọn Quạ Đen, ban đầu còn hung hăng, thấy sự tàn nhẫn và sức mạnh của Duy, giờ đây không thể nào giữ vững được khí thế.
Bọn chúng nhìn nhau, rồi nhìn Duy, ánh mắt ngập tràn sự hoảng sợ.
Nhìn từng đồng bọn của mình lăn ra bất tỉnh, bọn chúng không còn dám làm gì, chỉ biết run tay lùi lại, không dám động đậy.
Cậu thắng. Cái giá của chiến thắng thật đắt.
Duy đứng đó, mồ hôi lạnh chảy dài xuống mặt, tay vẫn nắm chặt con dao đã nhuốm máu.
Tuy vậy, thân thể cậu lại không chịu nổi nữa. Mắt Duy dần tối sầm, cơn đau cứ dâng lên từng đợt như sóng vỗ.
Cậu cảm thấy sức lực của mình đang rời bỏ, cơ thể dần trở nên nặng nề, như một khối sắt lớn đang kéo xuống từng chút một.
Cậu lảo đảo lùi lại một bước, đôi chân bắt đầu không vững.
– Khụ...
Cơn ho bất ngờ xé tan không khí im lặng, tiếng khạc máu khô khốc vang lên trong khoang miệng cậu.
Máu lại tuôn ra từ vết thương, cơn đau không ngừng hành hạ thân thể cậu.
Duy cố gắng gượng đứng vững, nhưng cậu biết, chỉ một khoảnh khắc nữa thôi, cơ thể này sẽ không chịu nổi, và sẽ hoàn toàn gục ngã.
Tất cả chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất đứng lên...
Và ngay lúc đó..
Khi tất cả dường như đã kết thúc, khi cơn đau dường như đang lấn át hết tất cả mọi cảm giác còn lại, một sự ấm áp bất ngờ len lỏi vào trong bóng tối.
Duy chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một vòng tay quen thuộc đã siết lấy cậu từ phía sau.
Vòng tay ấy, mạnh mẽ nhưng lại tràn đầy sự dịu dàng, như một điểm tựa duy nhất trong cả thế giới hỗn loạn này.
Mùi hương gỗ tuyết tùng nồng nàn, quen thuộc đến mức khiến trái tim Duy bất giác thắt lại.
Đó là mùi hương mà cậu đã từng cảm nhận, đã từng tìm thấy sự an ủi và bảo vệ trong đó.
Duy không thể nào quên được mùi hương này, mùi của một người mà cậu từng gọi là “kẻ ác ma” và giờ đây lại là kẻ mà cậu không thể nào thoát khỏi.
Giọng nói trầm thấp của Quang Anh vang lên bên tai, nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sức mạnh đầy ma quái, như một lời nguyền bất diệt.
Mỗi chữ anh nói, như một cơn sóng vỗ vào trái tim Duy, làm nó chao đảo, khó lòng kiềm chế.
– Bướng bỉnh vừa thôi, Cừu nhỏ.
Lời nói đó, nhẹ nhàng như gió, nhưng lại không thể làm Duy thoát khỏi nỗi sợ hãi đang dâng lên.
Duy cố ngẩng đầu lên, mắt mờ dần, nhưng vẫn đủ sức để nhìn thấy người đứng trước mặt mình.
Vị cứu tinh ấy không phải là ai khác ngoài Quang Anh.
Cậu chỉ kịp mấp máy môi, thì thầm trong cơn mê man:
– Tại sao... lại là anh...?
Những lời đó chẳng phải là câu hỏi, mà là sự bất ngờ, sự không thể tin nổi rằng cuối cùng, người đã tìm ra cậu chính là người mà cậu vẫn luôn cố gắng tránh xa.
Cái sự thật tàn nhẫn đó bây giờ như một cái vòng xích nặng nề siết chặt lấy tâm trí Duy, khiến cậu không còn sức để phản kháng, không còn sức để đẩy lùi.
Và rồi, không còn gì nữa.
Duy gục ngã trong vòng tay của Quang Anh, không thể đứng vững được nữa, như một con thú bị săn đuổi, kiệt sức sau một cuộc chạy trốn dài đằng đẵng.
Đôi mắt cậu nhắm lại, không còn nhìn thấy gì ngoài một khoảng tối sâu thẳm, nhưng trong lòng lại đầy ắp những cảm xúc khó tả.
Không còn sức để phản kháng.
Không còn sức để trốn chạy.
Cậu chỉ có thể nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, như một lời nhắc nhở không thể nào quên:
"Dù có chạy bao xa, dù có trốn đi đâu, thì cuối cùng cậu cũng không thể thoát khỏi định mệnh đã được an bài."
Chỉ còn lại trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, như một nhịp đập báo hiệu cho sự kết thúc, sự quay trở về của một người con đã lạc lối.
---
Đi một vòng cũng về vị trí ban đầu:))))
Chạy chi cho mệt...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip