Chương 47: Gối Ôm Hình Người
Từ ngày bị "bắt" trở về, cuộc sống của Duy cứ trôi đi trong cái vòng lặp im ắng mà lạ lùng, như thể cậu đang sống trong một cái kén khép kín mà không có lối thoát.
Những ngày dài ấy chỉ có một nhịp điệu đều đều, đến mức Duy bắt đầu cảm thấy mình như một con cá vàng đang bơi lượn trong một chiếc chậu nhỏ, bị giới hạn trong những vòng tròn của chính bản thân.
Sáng thức dậy, cậu ăn sáng.
Bữa ăn nhanh chóng trôi qua, không hương vị gì đặc biệt, chỉ là thứ thực phẩm cơ bản, đủ để cậu không cảm thấy đói.
Sau đó là đọc sách, một cách để khuây khỏa, để quên đi cái cảm giác bị nhốt trong căn phòng này, giữa những bức tường lạnh lẽo.
Cái cảm giác tĩnh lặng bao phủ lấy cậu, như thể cả thế giới ngoài kia không còn tồn tại.
Duy không thể không thừa nhận rằng, thật sự cậu cũng không còn nghĩ về những cơn đau thể xác nữa.
Các vết thương đã lành nhưng những vết dấu không dễ phai mờ như một dấu ấn không thể xóa đi.
Cậu đã quen với những cơn ê ẩm và sự đau nhức, như thể đó là một phần của cuộc sống này, một phần của những gì cậu phải chịu đựng.
Cậu dưỡng thương, nghỉ ngơi, chỉ đơn giản là sống.
Đôi lúc, Duy vẫn cố gắng giữ vững tinh thần.ngồi lặng im trong phòng cảm nhận cái tĩnh lặng xung quanh để tìm lại chút bình yên trong một thế giới mà cậu không còn kiểm soát được.
Vào buổi trưa căn phòng lại càng im lặng hơn.
Cậu vẫn ngủ.nhưng những giấc mơ thì vẫn quay về những cơn ác mộng về Quang Anh, về những cái cắn đau nhói, về những lần cậu không thể thoát ra được.
Mỗi lần thức dậy, cậu lại cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể làm gì ngoài việc tự an ủi bản thân:
"Mình phải kiên nhẫn, phải bình tĩnh. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Nhưng rồi một lúc nào đó, những suy nghĩ ấy lại bám riết lấy cậu, nhắc nhở
Duy rằng, dù cậu có sống bình thản đến đâu, thì vẫn không thể thoát ra khỏi cái vòng lặp đó.
Cậu ngước mắt lên trần nhà, suy tư một hồi.
Thoáng có lúc cậu nghĩ hay là trốn lần nữa?
Cảm giác muốn thoát ra, muốn làm chủ cuộc sống của mình lại bùng lên trong lòng.
Duy nghĩ về những lần trước, về những hình phạt mà Quang Anh đã áp đặt lên cậu, những vết cắn trên cơ thể, những cái ôm chặt đến nghẹt thở, những cú đánh nhẹ như cơn sóng vỗ vào bờ.
Những cảm giác ấy, vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn, khiến cậu không thể nào quên được. Nhưng, dù có khó chịu đến mấy, cậu vẫn không thể phủ nhận rằng... mình đã bị Quang Anh chiếm giữ.
Những hình phạt đó cũng không phải không có lý do. Chúng là dấu hiệu, là sự chiếm hữu mà cậu không thể tránh khỏi.
Duy cắn răng tự nhủ với bản thân tự động viên:
"Thôi... cố gắng ngoan ngoãn dưỡng sức đã."
Cậu đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, không thể cứ tiếp tục chạy trốn mãi. Cậu cần thời gian. Cần chuẩn bị thật kỹ. Một ngày nào đó, khi đã đủ mạnh mẽ, khi đã đủ tự tin, cậu sẽ thoát ra.
Những suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu như một cái kế hoạch tỉ mỉ. Duy vẽ ra trong đầu mình từng bước, từng nước đi trong cuộc sống này.
Một khi thoát được, cậu sẽ không dừng lại ở đây.
Được rồi, cậu sẽ ra nước ngoài, nơi không ai tìm thấy, nơi cậu có thể tự do một lần nữa, không bị ràng buộc bởi những xiềng xích vô hình ấy.
– Cố gắng để có tiền, cố gắng để chuẩn bị.
Cậu thầm thì, nghĩ đến tất cả những thứ cần làm, những thứ cần chuẩn bị để có thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Cậu sẽ không để bản thân mãi là con cừu nhỏ yếu đuối, cậu sẽ thành một con cáo, một con thú thông minh biết cách tìm ra lối thoát.
Từng bước một. Từng bước một.
Cừu nhỏ sẽ thay đổi. Và khi thời gian đến, Duy sẽ là người quyết định số phận của chính mình.
Ban ngày trôi qua trong sự tĩnh lặng như nước nhưng đến đêm mọi thứ lại thay đổi.
Khi bóng tối buông xuống, căn biệt thự, vốn im lìm cả ngày giờ đây lại tĩnh mịch đến lạ thường.
Không gian như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ ảo, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ đều đặn, tiếng thở nhẹ của Duy trong giấc ngủ, và những tiếng động rất nhỏ nhưng sắc nét trong màn đêm.
Duy nằm cuộn mình trong chăn, đôi mắt nhắm chặt, hít thở đều đặn.
Cậu cảm nhận được cái lạnh vây quanh, nhưng không đủ làm tỉnh giấc.
Trong giấc ngủ say, cậu không hề hay biết rằng bóng dáng Quang Anh đã trở về.
Khi Quang Anh trở lại, anh không một lời báo trước. Cả căn biệt thự vẫn giữ nguyên sự yên tĩnh như một bức tranh tĩnh vật.
Nhưng ngay khi anh bước vào phòng, không gian đó lại như có gì đó thay đổi, như thể một cơn gió vô hình thổi qua.
Quang Anh tắm qua loa, không một câu hỏi, không một lời chào hỏi. Anh chỉ làm tất cả thật nhanh, như thể muốn kết thúc mọi thứ trong âm thầm.
Sau khi tắm xong, anh không vội thay quần áo, mà chỉ với tay vơ lấy chiếc áo choàng vắt vội lên ghế.
Những cử động của anh mang một sự điềm tĩnh, gần như là một thói quen đã ăn sâu vào người.
Anh quay lại giường, đôi mắt lướt qua Duy, rồi anh leo lên giường, không hề phát ra tiếng động.
Duy vẫn chưa hay biết gì. Cậu đang chìm đắm trong giấc mơ của mình, không hề hay có ai đó đang đến gần.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, Quang Anh đã ôm lấy cậu, kéo cậu vào lòng.
Cảm giác này không còn mới mẻ với Duy nữa.
Cậu đã quen với việc này, quen với cái cách mà anh không hỏi han, không cần sự đồng ý.
Cái ôm của Quang Anh siết chặt như một cái vòng thép vô hình không có lối thoát.
Cơ thể Duy bị ép sát vào ngực anh. Hơi thở của Quang Anh nóng hổi phả lên gáy cậu, ấm áp nhưng cũng đầy sự áp chế.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở của anh, từng hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang.
Mỗi lần Quang Anh siết chặt thêm, Duy lại càng cảm thấy mình như bị vây hãm, bị ràng buộc trong cái vòng tay ấy. Mặc dù cậu có thể cảm nhận được sự khó chịu, nhưng không thể làm gì để thoát ra.
Quang Anh đã quá mạnh mẽ, quá gần gũi.
Cậu muốn giãy dụa, muốn thở hắt ra vì sự gò bó này, nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Một chiếc gối ôm hình người, chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng, nhưng chẳng thể nào thoát được.
Duy vẫn im lặng, mắt nhắm nghiền như thể muốn quên đi cảm giác ấy, nhưng trong lòng lại có một trận sóng ngầm.
Quang Anh không nói gì, nhưng sự hiện diện của anh đã đủ để làm không khí xung quanh căng thẳng đến mức khó thở.
Cả hai chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nhẹ nhàng, như một lời thừa nhận rằng, dù Duy có muốn hay không, thì cậu cũng đã là một phần trong cuộc sống của Quang Anh, một phần không thể thiếu.
Cơn sóng vỗ về, nhưng không thể xoa dịu. Cậu là con cừu nhỏ, nhưng anh là người nắm giữ dây xích, không bao giờ buông tay.
Ban đầu, Duy vẫn còn phản kháng dù rằng mọi thứ đều không dễ dàng như cậu tưởng.
Cậu không chấp nhận sự im lặng. Lần nào cũng vậy, mỗi khi Quang Anh đến gần, là một trận chiến nhỏ giữa cái tôi và sự bất lực.
Duy không thể nào ngừng sự giận dữ trong mình. Cậu bật dậy, gắt gỏng, thốt ra lời phản kháng đầu tiên:
– Buông ra coi... Đồ điên...
Tiếng quát đó vang lên, nhưng cái ôm của Quang Anh vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn siết chặt hơn.
Quang Anh chẳng nói gì, nhưng không khí trong phòng lại như bị nén lại, căng thẳng đến mức một hơi thở mạnh cũng có thể làm vỡ vụn.
Phản ứng của Quang Anh chẳng có gì đặc biệt ngoài một vài cái tét mông gọn gàng, nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến Duy cảm thấy một sự áp chế ngầm, một sự nhắc nhở mà anh chẳng cần nói ra thành lời:
– Ngoan, ngủ đi.
Duy giật mình, rồi lại im lặng, cả cơ thể như bất động, mắt nhìn chằm chằm vào không gian trước mặt.
Cảm giác đau không mạnh đến mức khiến cậu phải khóc thét, nhưng cũng đủ làm trái tim Duy nhói lên. Cậu rủa thầm trong cổ họng, không dám phát ra lời.
– Móa... Anh bị điên à...
Một đợt tức giận nặng nề chạm tới, nhưng cậu chẳng còn sức mà phản kháng nữa.
Cả người cậu như bị giữ chặt trong tay anh, không thể thoát ra, như thể đã bị đóng gói và gửi đi không một chút thở.
Duy nhắm mắt lại, quay người, quyết định mặc kệ cái ôm xiết chặt như những sợi rễ cây quấn quanh cơ thể mình.
Cậu không muốn đối đầu nữa, không muốn tiếp tục cuộc chiến này. Mệt mỏi đến mức Duy không còn sức để vùng vẫy nữa.
Dù giận, dù bực, dù không thể chịu đựng thêm, cậu chỉ đành chấp nhận và thiếp đi trong cái ôm ấy.
Quang Anh thì sao?
Anh chỉ mỉm cười, nụ cười đó nhẹ nhàng, nhưng chứa đầy sự thỏa mãn.
Cậu là một kho báu mà anh đã mất công giành giật, và giờ đây cái ôm chặt ấy như để nhắc nhở rằng Duy dù muốn hay không đã là của anh.
Không còn là một con cừu hoang dã ngoài kia, mà giờ đây đã bị anh giữ lại, như một thứ gì đó mà anh sẽ không bao giờ để vuột mất.
Anh siết cậu chặt hơn chút nữa, như thể muốn đắm chìm trong khoảnh khắc này, ôm trọn cậu vào lòng, không bao giờ để Duy rời đi.
Giữa đêm tối chỉ còn lại hai cơ thể đan xen, không lời nói, chỉ có sự hiện diện của nhau, và một sự ràng buộc đã trở thành thói quen.
Bên ngoài, thành phố Minh Dạ vẫn sáng đèn nhưng trong căn phòng này chỉ có sự tĩnh lặng của hai con người, một bên kiên quyết giữ chặt, một bên đã mệt mỏi buông xuôi.
Duy dù ngoài miệng lầm bầm, trong lòng vẫn cảm nhận được một chút ấm áp lạ lùng.
Nó không phải là sự an yên hay tình cảm thật sự, mà là một cái gì đó khó tả. Một chút gì đó khiến cậu cảm thấy như có cái gì đó mơn man bên trong, một cảm giác ấm áp, tuy nhỏ bé, nhưng lại rất rõ ràng.
Cậu không muốn thừa nhận điều đó, vì nó khiến cậu cảm thấy yếu đuối và phụ thuộc.
Cái ấm áp đó như một ngọn lửa nhỏ đang dần bùng cháy trong lòng cậu, nhưng Duy biết rất rõ, ngọn lửa này không thể tồn tại mãi.
Nó sẽ được cậu đốt cháy trong một ngày nào đó. Cậu thề sẽ không để mình bị cuốn vào nó lâu dài. Mọi thứ đều chỉ là tạm thời.
Một ngày nào đó, cậu sẽ thoát khỏi cái vòng lặp này, sẽ cắt đứt mọi ràng buộc và tự do, thoát ra khỏi bàn tay Quang Anh.
– Chờ đấy, Quang Anh...
Duy lẩm bẩm trong miệng, giọng cậu mơ màng như lời thì thầm của một con cừu nhỏ đang đối diện với người chủ của mình.
Cậu không biết có thể làm được không, nhưng cậu sẽ cố gắng.
Một ngày nào đó, cậu sẽ trốn đi mất.
Một ngày nào đó, khi không còn ai có thể giữ cậu lại, cậu sẽ ra đi, không ngoái lại nhìn.
Và đến lúc đó, Quang Anh sẽ chỉ có thể ôm không khí mà thôi.
Ánh sáng từ ngọn đèn vàng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Duy, làm nổi bật những nét dịu dàng và vẻ mệt mỏi trên làn da cậu.
Cậu nằm gối đầu lên ngực Quang Anh, cảm nhận hơi thở của anh vững vàng và đều đặn.
Như một thói quen, cậu hít sâu, cố gắng tách biệt bản thân khỏi những cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Dù thế, dù có cố gắng đến mấy, cậu cũng không thể phủ nhận cảm giác ấm áp đó vẫn len lỏi vào từng góc nhỏ trong tim.
Rồi, với đôi mắt nhắm chặt, Duy lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, cái ngực vững chãi của Quang Anh vẫn là nơi duy nhất để cậu trút bỏ hết mọi lo âu.
Nhưng trong giấc mơ của mình, Duy vẫn nhớ, không bao giờ quên, rằng một ngày nào đó, ngọn lửa trong lòng cậu sẽ bùng lên, và cậu sẽ thoát khỏi đây.
Chỉ có điều, cái "ngày ấy" có thể là một khoảng thời gian rất xa xôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip