Chương 73: Mối Quan Hệ Lạ
Mãi mê chơi bi-a, thời gian như chẳng còn tồn tại trong không gian ấy.
Duy và Kiều cứ thế quấn quýt với trò chơi, tiếng bi chạm vào nhau vang vọng khắp phòng.
Kiều cười hả hê mỗi lần thắng, trong khi Duy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, mắt lướt qua từng động tác của Kiều như thể đang học hỏi thêm chút gì đó. Không khí trong phòng trở nên gần gũi, vui vẻ, làm cho những lo lắng bên ngoài như bị xua tan đi.
Nhưng đến khi Duy vừa chuẩn bị cho cú bắn tiếp theo, ánh mắt của cậu chợt dừng lại.
Cửa phòng bi-a đang hé mở, và đứng ngay đó là Dương. Ánh mắt của Dương dường như đang dán chặt vào Kiều.
Không thể không chú ý đến sự hiện diện của anh, Duy cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người, mặc dù Dương không nói gì.
Kiều nhận thấy Dương ngay lập tức. Cậu ta nhíu mày, bĩu môi, rồi ngay lập tức bật ra một câu khiến không khí trong phòng như có chút thay đổi.
– Sao anh cứ bám theo tôi hoài vậy hả? Dị thật đấy!
Kiều nói, giọng có phần nghịch ngợm, nhìn thẳng vào Dương.
Duy không thể không bật cười khẽ trước câu nói ấy. Cậu thấy Kiều luôn có một cách nói chuyện trêu đùa, nhưng lần này có vẻ hơi khác như thể cậu ta thật sự không hài lòng.
Dương đứng đó, lặng lẽ một lúc rồi mới đáp lại, giọng điềm tĩnh nhưng có chút ngại ngùng:
– Tôi bám theo lúc nào? Chỉ là tình cờ đi qua thôi.
Dương đáp, mắt vẫn không rời Kiều, nhưng giọng điệu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
Kiều vẫn không buông tha, đôi mắt sắc như dao:
– Tình cờ? Hay là anh thấy tôi chơi bi-a giỏi quá nên đứng xem?
Cậu trêu lại, giọng đầy châm chọc.
Duy chỉ đứng nhìn, ánh mắt không khỏi cười khẽ, không thể ngừng được sự vui vẻ vì sự đối đáp giữa hai người. Cậu cảm thấy đây chỉ là một trò chơi nhỏ giữa bạn bè, không có gì nghiêm trọng.
Dương lặng im một lúc, rồi thở dài nhẹ nhàng:
– Công chúa em kiêu ngạo, tự tin quá rồi đấy.
Dương lẩm bẩm, nhưng không đi vào sâu, quay lưng định bỏ đi.
Kiều cũng chẳng buồn giữ lại, cười một cái rồi quay sang Duy:
– Anh ta lúc nào cũng như vậy đó, đi đâu cũng như thể không biết mình đang làm gì. Cứ tưởng là không có ai chú ý.
Kiều nói, vẻ mặt vẫn hờ hững như thể không quan tâm nhưng thực ra lại có chút gì đó ngầm.
Duy chỉ mỉm cười, không trả lời gì, ánh mắt nhìn về phía Dương, người đang quay đi, rồi lại quay về với Kiều.
Cảm giác trong lòng Duy là sự tò mò không biết rốt cuộc giữa hai người này có gì đó không đơn giản.
Kiều tiếp tục trở lại với bàn bi-a, chỉ tay vào một góc:
– Cứ thế mà dọn nốt những quả này đi.
Duy nhẹ nhàng nâng cây cơ lên, chuẩn bị cho cú bắn tiếp theo. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang vọng từ cửa:
– Đi theo tôi.
Dương đứng ngoài cửa, giọng không có gì là vội vã nhưng lại đầy thách thức.
– Chúng tôi cần tin tức từ cậu, Xà Nữ à.
Kiều quay lại, đôi mắt đột ngột tối lại, nhưng không nói gì, chỉ nhướng mày lên, như thể đang suy nghĩ về lời nói ấy.
Duy nhìn Kiều, cảm giác rằng mọi thứ bỗng nhiên trở nên căng thẳng hơn. Kiều không có vẻ gì là ngạc nhiên, nhưng lại đứng lặng, không vội vàng đi theo Dương ngay lập tức.
Duy chỉ nhìn hai người một lúc rồi quay đầu, nhẹ nhàng nói:
– Đi đi, Kiều. Có lẽ họ cần cậu thật.
Kiều không nói gì, nhưng ánh mắt lướt qua Duy rồi quay về phía Dương, bước ra khỏi phòng. Bóng dáng của cậu ta dần khuất sau cánh cửa.
Duy đứng đó, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy một điều là mọi chuyện giữa họ dường như không chỉ đơn giản là một trò đùa như cậu đã nghĩ ban đầu. Mà giữa hai người họ có gì đó lạ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip