Lời Thú Nhận Trong Lặng Thầm


Sau buổi trò chuyện dưới cơn mưa hôm ấy, cả Đức Duy và Quang Anh đều cố gắng quay lại nhịp sống thường ngày. Nhưng dường như mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi ánh mắt chạm nhau đều mang theo một sự lúng túng khó tả. Đức Duy cảm nhận rõ sự tránh né tinh tế của thầy Quang Anh, nhưng điều đó chỉ khiến cậu càng thêm bối rối.

Cậu bắt đầu tự hỏi: Liệu cảm xúc của mình có phải là sai lầm? Và nếu là sai, tại sao nó lại khiến cậu cảm thấy trọn vẹn đến vậy?

Thành An rủ Duy tham gia một cuộc thi viết do trường tổ chức. Chủ đề là "Những điều chưa nói." Duy ban đầu do dự, nhưng Thành An động viên:
“Duy, cậu viết rất tốt. Hãy thử xem, biết đâu cậu có thể khám phá được chính mình thông qua những điều cậu đặt bút viết.”

Cậu đồng ý, và trong những ngày sau đó, Duy dồn hết tâm huyết vào bài viết của mình. Những cảm xúc chất chứa trong lòng dần được cậu khắc họa qua từng con chữ. Đó là câu chuyện về một mối quan hệ đầy giằng xé giữa người thầy và cậu học trò trẻ tuổi – nơi cả hai đều bị ràng buộc bởi trách nhiệm và lằn ranh của xã hội, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự kết nối sâu sắc giữa họ.

Đến ngày nộp bài, bài viết của Đức Duy được chuyển đến tay thầy Quang Anh – một trong những giám khảo. Khi đọc những dòng chữ ấy, tim anh chợt thắt lại. Từng câu từng chữ như vạch trần cảm xúc mà anh luôn cố che giấu.

“Thầy chưa từng nghĩ rằng một người trẻ như em lại có thể hiểu sâu sắc đến thế,” Quang Anh lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy mâu thuẫn.

Buổi tối hôm đó, khi trời đã khuya, Quang Anh không kìm được mà nhắn tin cho Duy:
“Duy, thầy đọc bài viết của em rồi. Nó rất hay, nhưng… liệu em có đang nói về chính mình?”

Duy nhìn chằm chằm vào tin nhắn, cảm giác như trái tim mình vừa bị lột trần. Nhưng thay vì trả lời, cậu quyết định im lặng.

Hai ngày sau, Quang Anh gọi Duy lên văn phòng giáo viên. Không khí trong phòng thật căng thẳng. Quang Anh cầm bản thảo bài viết của Duy trên tay, ánh mắt nhìn cậu đầy nghiêm nghị.

“Duy, thầy không trách em vì đã viết như thế này. Nhưng em có hiểu rằng, nếu bài viết này bị hiểu lầm, nó có thể gây ra rất nhiều rắc rối không?”

Duy ngước nhìn thầy, đôi mắt kiên định. “Thầy, em không định nói về chúng ta. Nhưng nếu có một phần nào đó phản ánh sự thật, thì em nghĩ mình không cần phải che giấu.”

Quang Anh khẽ thở dài, đặt bản thảo xuống bàn. “Duy, những điều em cảm nhận, thầy không phủ nhận. Nhưng chúng ta phải biết đâu là giới hạn. Không phải vì thầy không trân trọng em, mà vì thầy không muốn em bị tổn thương.”

Duy im lặng, cảm giác như trái tim cậu vừa bị ai bóp nghẹt. Nhưng rồi cậu nói, giọng run run:
“Thầy, em không mong đợi gì cả. Em chỉ muốn thầy hiểu rằng, em không hối hận vì những cảm xúc này, dù chúng có đúng hay sai.”

Quang Anh nhìn Duy một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. “Thầy hiểu. Và thầy hy vọng em sẽ luôn giữ được sự mạnh mẽ này.”

Sau buổi trò chuyện đó, Quang Anh cố gắng giữ khoảng cách với Duy hơn, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, tim anh lại không khỏi xao động. Anh tự nhắc mình rằng, điều anh cần làm là bảo vệ cậu – bảo vệ tương lai của cậu, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc anh phải dập tắt những cảm xúc mơ hồ trong lòng.

Về phần Đức Duy, cậu dần học cách chấp nhận rằng có những tình cảm không nhất thiết phải được đáp lại. Chỉ cần sự tồn tại của nó cũng đã đủ để cậu cảm thấy trân trọng và mạnh mẽ hơn.

Đức Duy bước qua hành lang, ánh nắng đầu xuân nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt cậu. Từ xa, Quang Anh đứng nhìn theo, lòng ngập tràn những cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Cả hai đều hiểu rằng, dù mỗi người sẽ bước tiếp trên con đường riêng, nhưng mối liên kết ấy sẽ mãi là một phần không thể quên trong cuộc đời họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip