Chương 1
Tha thứ ư? Không đâu!
Đó chỉ là sự bắt đầu của một vòng lặp không có hồi kết. Quyền lực, danh vọng, tiền tài, khi có chúng, bạn sẽ là vua, còn khi thiếu chúng, bạn chỉ là kẻ hạ du. Mọi thứ sẽ mãi mãi tiếp diễn, nếu quyền lực vẫn nằm trong tay tên khốn ấy, tiền là hậu phương vững chắc nâng đỡ bạn.
Núi cao còn có núi cao hơn. Nếu tôi là kẻ hạ du, thì bạn sẽ là vua...À không, tôi muốn là kẻ hạ du để biết cảm giác được ăn vua là như thế nào.
Lưu ý: Sau đây chỉ là tưởng tượng của Quang Anh
____________________
Năm 2027
Tôi chưa từng nghĩ bản thân tôi lại lâm vào bước đường này cũng chưa từng nghĩ sẽ vì một người mà sẵn sàng sống chết với một kẻ cặn bã.
"Nhật Nguyên tao mong rằng một ngày nào đó mày sẽ xuất hiện tại đây ngay trước tao đến lúc đấy chính tay tao sẽ giết chết mày"
"Mày là..."
"Là tao...tao đây. Không nhớ à?"
*Bốp!*
Không cần thêm lời, cán búa giáng xuống. Một cú đập khô khốc, máu bắn tóe lên sàn đá lạnh. Nhật Nguyên lảo đảo, ngã quỵ. Quang Anh không dừng lại - anh lao tới, đè hắn xuống sàn như con thú săn mồi, ánh mắt nhuốm máu.
"Hahaaaahaaaa mày định giết tao sao? Giết tao đi, trả thù tao đi GIẾT ĐI"
____________________
- Phải! đó là những gì tao muốn làm với mày -
"Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi"
____________________
Trở về năm 2024
"Anh ơi, sắp quay rồi còn ngồi đây làm gì thế?" - Đức Duy tiến lại gần, cúi xuống lay nhẹ vai Quang Anh. Thấy anh vẫn chẳng nhúc nhích, cậu liền tinh nghịch ghé sát, thổi nhẹ một hơi vào tai.
Quang Anh giật bắn, bật dậy ngay tức thì: "Trời đất ơi, Duy à! Cho anh ngủ thêm xíu đi mà" - Anh càu nhàu nhưng giọng lại đầy buồn cười hơn là giận dỗi.
Đức Duy chỉ cười khanh khách, chạy tung tăng về phía tủ rồi mang ra một hộp đồ ăn: "Cho anh nè"
Quang Anh mở ra, bên trong là cơm cuộn. Đôi mắt anh sáng lên, khóe môi cong thành nụ cười. Đúng là bề ngoài thì lúc nào cũng nghịch ngợm, hay chọc ghẹo, vậy mà Đức Duy lại sống cực kỳ tình cảm, luôn để ý đến anh theo cách âm thầm như thế.
"Ui, mua cho anh cơ à? Tốt bụng ghê. Cảm ơn em nha!" - Quang Anh nhìn cậu. Đức Duy lại ngượng, chỉ lí nhí một tiếng rồi quay người đi mất.
Đúng lúc đó, chị Duyên - trợ lý của Quang Anh bước đến, tiện tay cầm hộp cơm rồi đút cho anh ăn. Ai nhìn vào cũng tưởng cảnh ngọt ngào tình tứ, nhưng thật ra chỉ vì anh đang bận makeup, không thể tự ăn được.
"Ai mua cho mà ăn ngon lành vậy ta? Ngoại lệ hả?" - Chị Duyên cười, còn nhanh tay cầm điện thoại quay lại khoảnh khắc hiếm hoi này.
Quang Anh lườm chị: "Ngoại lệ for me, not for you"
Rồi nhanh như chớp, anh giật lại hộp cơm, vừa che vừa gắp ăn, không quên liếc chị một cái đầy bất mãn. Chị Duyên thì ôm bụng cười, thích thú vì trêu được cậu em "đanh đá" của mình.
_____
"Thưa quý vị tuần trước chúng ta đã theo dõi phần trình diễn hoành tráng của hai liên quân và tôi chắc chắc quý vị cũng rất muốn đoán xem phần trình diễn tiếp theo của các anh trai đúng không ạ..."
Trấn Thành lần lượt giới thiệu từng đội, nào là "10/10", nào là "sóng vỗ vỡ bờ" khiến khán giả không khỏi thích thú. Trong lúc MC đang nhiệt tình dẫn chương trình, một cặp đôi nào đấy lại rì rầm to nhỏ với nhau không ngừng, làm các anh bên cạnh chỉ biết thở dài bất lực. Cuộc "họp kín" ấy chỉ chịu kết thúc khi máy quay bất ngờ lia đến đội của Song Luân, khiến cả hai giật mình im bặt.
"Và đây là...tôi không...tôi không biết phải nói gì về cái concept lần này, không thể gọi tên nó được luôn!" - Quả thật, khi nhìn lên những bộ trang phục đầy bốc lửa kia, thì việc thở dài bất lực cũng quá đỗi bình thường.
"Tụi em theo style rock đấy" - Đức Duy nhanh nhảu trả lời còn cái con người mặc áo đỏ kế bên thì chỉ biết nhìn em cười.
"Sao Rhyder nhìn Captain quài dị" - Ánh mắt nhìn trộm đó đã bị Nicky phát hiện và nói "rõ to" khiến mọi người đều quay lại phía 2 người.
"Không đâu ạ chắc vì hôm nay em thấy Captain có vẻ lạ ấy ạ"
Màn chữa cháy "giả trân" của Quang Anh khiến mọi người không nhịn được cười.
"Hay đó trao giải cho em nó đi anh diễn quá xuất sắc"
"Gíp! Gíp! Nói dị lộ hết Gíp!" - Anh Xái, người anh già nhất trong nhóm, không ngần ngại lên tiếng với kiểu phát ngôn "dặm mắm thêm muối". Câu nói của anh khiến mọi người ngay lập tức hiểu ra, rằng rõ ràng giữa Quang Anh và Đức Duy có gì đó không thể che giấu được.
_____
"Chào mừng quý vị khán giả đã đến với Anh Trai Say Hi và giờ đây, chúng tôi sẽ đến với tiết mục Nor Far, No Star!" - Sau khi nghe Trấn Thành giới thiệu, nhóm anh chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn đợi phần intro kết thúc rồi sẽ ra biểu diễn.
"Ủa, Rhyder với Captain đâu? Anh già rồi mấy đứa ơi đừng để anh nói hoài, anh mệt lắm rồi!" - Tội nghiệp cụ Luân, già rồi mà vẫn phải đi trông trẻ nói mãi cũng chẳng ai nghe.
_____
"Nói bé bé cái mồm thôi người ta nghe bây giờ"
"Anh cho em một cái với anh dành hết của em mất rồi" - Trong lúc mọi người đang căn thẳng vì màng trình diễn sắp tới thì hai con người hồn nhiên này vẫn cứ rong chơi mà ăn lén đồ ăn của mà quản lý đã chuẩn bị.
Xong xuôi Quang Anh và Đức Duy cùng nhau ra ngoài.
"Khai nhanh, hai đứa đi đâu?" - Với ánh mắt nghiêm nghị đó, Quang Anh chỉ biết cười trừ, còn cậu nhóc đứng bên cạnh có vẻ sợ hãi, nép hẳn vào người anh, vẻ mặt ấm ức như thể bị ăn hiếp đến nơi.
Thấy Đức Duy như vậy Song Luân chỉ biết bật cười xoa đầu cậu.
_____
Màn trình diễn cuối cùng kết thúc, sau đó là các tiết mục của các anh trai khác. Khi công bố kết quả, đội của Song Luân giành hạng nhất. Nghe vậy Duy vui mừng liền bổ nhào vào ôm Quang Anh.
__________
"Chụp được chưa?" - Một giọng nói vang lên.
"Cầm lấy!" - Người kia đưa tấm ảnh vừa chụp, một nụ cười mãn nguyện thoáng qua nhưng ánh mắt thì không hề phản chiếu gì ngoài sự lạnh lùng.
"Đức Duy...Quang Anh! Chào mừng đã quay trở lại" - Bọn họ quay đi.
Đâu ai nghĩ rằng mọi thứ mới dần được bắt đầu.
__________
Kết thúc buổi quay hôm nay, cả nhóm rủ nhau đi ăn. Mọi người cùng nhau lên xe và Song Luân là người lái. Suốt dọc đường, Đức Duy trông có vẻ trầm hơn thường ngày. À không, không chỉ hôm nay mà là từ rất lâu rồi. Điều này Quang Anh đã sớm nhận ra nhưng anh không nói.
Quang Anh nhận thấy Đức Duy không ổn, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và nói: "Không sao" - Đức Duy thoáng bất ngờ nhưng hơn ai hết, cậu hiểu rõ bản thân mình đang ra sao và cảm thấy thế nào.
Cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của Khang. Anh khẽ mỉm cười và hiểu rõ tất cả, thậm chí biết hai cậu em của mình đang nghĩ gì.
_____
Đến nơi, mọi người lần lượt xuống xe, bốn người kia vẫn cười nói vui vẻ. Chỉ riêng Đức Duy là vẫn thất thần như trước, còn Quang Anh thì lo lắng đến bồn chồn, chẳng biết cậu đang ra sao.
"Duy đi theo anh" - Quang Anh nắm tay Đức Duy kéo đi, chẳng ai biết anh đang dẫn cậu đến đâu, chỉ biết rằng nơi đó vô cùng vắng vẻ, dường như không có bóng dáng một ai.
"Anh làm gì vậy?"
"Nói anh nghe em bị gì vậy hả?" - Cậu có vẻ tránh né khi Quang Anh hỏi đến.
"Không sao"
"Nhìn anh, NHANH LÊN!" - Anh hét thẳng vào mặt Đức Duy làm cậu có vẻ hoảng.
"E-em đã bảo không sao rồi mà..."
"Đừng khóc, anh xin lỗi anh lo cho em thôi" - Đức Duy bất ngờ ôm chầm lấy Quang Anh. Anh thoáng giật mình, không hiểu chuyện gì nhưng rồi anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vỗ về tấm lưng đang run lên theo từng tiếng nấc.
"Ra xe nha, rồi nói chuyện, ở đây không tiện"
Đức Duy gật đầu rồi theo Quang Anh ra xe. Lúc đó, chuông điện thoại của Quang Anh reo lên, là cuộc gọi từ Song Luân.
: "Em với Duy đi đâu lâu vậy?"
: "Em xin lỗi, mà...cho em xin phép về trước được không ạ, Đức Duy em ấy có hơi..."
Chưa kịp để Quang Anh nói hết, Song Luân đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Kể cả Khang, từ lúc lên xe, anh đã nhận ra Đức Duy không ổn.
:" Không sao anh hiểu, vậy em đi với Duy đi, nhớ chăm sóc thằng bé nhen em"
: "Vâng ạ!"
"Duy à đi theo anh, anh gọi xe chúng ta về" - Quang Anh vội vàng gọi cho trợ lý của mình. Sau 10 phút, cuối cùng xe cũng đến nơi. Quang Anh nhanh chóng đưa Duy lên xe, vội đóng cửa lại và kêu trợ lý đưa cả hai đến chỗ anh.
"Quanh Anh này, mày đừng bảo với tao là mày với Duy..." - Quang Anh đưa tay lên miệng suỵt một cái ý bảo rằng im lặng.
Đức Duy nắm lấy tay anh, đôi tay cậu có chút run rẩy, khác hẳn với sự tự tin ban đầu. Nhìn qua kính chiếu hậu, người quản lý không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, im lặng tiếp tục công việc của mình.
Sau khi chạy qua con đường tắt, họ nhanh chóng đến nhà Quang Anh. Anh vội vã mở cửa, vào trong, Quang Anh bảo Duy ngồi xuống và tự mình đi lấy nước cho cậu.
"Anh" - Cậu bỗng nắm lấy góc áo của anh ý muốn nói gì đó.
Quang Anh giật mình quay lại thì thấy tay Đức Duy đã nắm lấy áo anh bao giờ, mắt cậu cậu đã ươn ướt.
"Anh đây! Nín nào không khóc, em làm sao? Nói anh nghe" - Đức Duy òa lên khi nghe Quang Anh nhắc lại chuyện đã khiến cậu trở nên như thế này. Cảm xúc dâng trào, cậu không thể kìm nén được nữa, chỉ biết để cho nước mắt chảy dài trên má.
"Làm ơn giúp em...ông ta...ông ta đánh em, em sợ lắm. Em không muốn về đó"
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, kéo cậu vào lòng mình. Anh ôm cậu thật chặt, vuốt lưng để cậu cảm thấy đỡ hơn.
"Được được không về nhé... không về, em ở đây với anh không đi đâu cả. Duy ngoan, ở đây với anh"
Sau một lúc không nghe tiếng đáp lại, anh khẽ cúi đầu nhìn xuống. Đức Duy đã ngủ thiếp đi từ khi nào, hơi thở khẽ khàng và đôi mắt vẫn còn ươn ướt, vài giọt nước mắt chưa kịp khô in hằn nơi hàng mi cong nhẹ. Tim anh như thắt lại.
Nếu hỏi có xót không...xót chứ. Xót đến mức cả người lặng đi.
Và rồi trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, khi nhìn cậu bé đang gối đầu trên vai mình, yếu ớt đến đáng thương, anh biết trái tim mình đã không còn là của riêng anh nữa.
Anh nhẹ nhàng bế Duy lên, từng bước từng bước đi thật khẽ, như sợ chỉ một tiếng động cũng khiến giấc ngủ của cậu tan biến. Đặt cậu xuống giường, anh cẩn thận kéo chăn lên, rồi đưa tay vén nhẹ vài lọn tóc còn bám dính trên má cậu. Một nụ cười buồn thoáng qua môi anh.
Chậm rãi quay người đi ra ngoài, anh xuống lầu, lấy laptop mang lên phòng. Đêm vẫn còn dài và buổi biểu diễn live stage sắp tới đang đến gần. Anh đặt laptop lên giường, ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào thành giường
__________
Ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa sổ, trải những tia vàng nhạt lên sàn nhà. Kim đồng hồ điểm đúng 6 giờ sáng. Đức Duy khẽ cựa mình, đôi mắt lờ đờ mở ra sau một giấc ngủ sâu. Cậu đưa mắt nhìn quanh phòng và giật mình.
Quang Anh - người ấy đang nằm ngủ dưới đất, laptop vẫn còn mở, ánh sáng mờ mờ hắt lên khuôn mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cậu vội vàng bước xuống giường, chân đi thật nhẹ để không đánh thức anh.
"Quang Anh..." - Cậu gọi khẽ.
Ngồi xuống bên cạnh, Duy nhẹ nhàng kéo chiếc chăn đang đặt hờ trên giường, đắp lên người anh. Cậu chỉnh lại góc chăn, cẩn thận như thể chỉ một cử động nhỏ cũng làm anh thức giấc. Nhưng anh đã sớm cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đó, một bàn tay, một sự dịu dàng mà anh không thể nhầm lẫn.
Quang Anh từ từ mở mắt, đôi mắt còn vương vẻ ngái ngủ. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt là Đức Duy, anh chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười ấm đến lạ.
"Em dậy rồi hả? Để anh nấu gì cho em ăn nha"
"Em tính…đi lấy đồ của mình ạ" - Đức Duy đáp nhỏ.
"Anh đưa em đi"
Đứng dậy, anh khẽ xoa thái dương, mệt mỏi nghĩ thầm.
- Trời ơi, đầu thì đau, việc thì ngổn ngang, với tình trạng này, e là… -
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe tiếng Duy gọi, Quang Anh giật mình quay sang. Tưởng có chuyện gì gấp, ai dè cậu chẳng có bộ đồ nào để thay.
Quang Anh khẽ bật cười, rồi chẳng nói thêm, đi thẳng vào phòng lục tủ. Vì cả hai vốn hay mượn đồ của nhau, nên chẳng mấy khó khăn để anh chọn cho Duy vài bộ. Áo quần khi mặc vào, trông vừa khít đến lạ, nếu có rộng thì cũng chỉ đủ để Duy trông nhỏ bé hơn.
"Vừa in luôn này"
"Đợi anh một chút rồi mình đi"
Trong lúc chờ, Đức Duy chợt nhớ ra: "Chết cha, còn bản nhạc cho nhóm nữa…" - Cậu vội lôi giấy bút ra, hí hoáy viết vài dòng, mải mê đến mức không để ý thời gian.
Đến khi Quang Anh từ trong bước ra, cậu ngẩng lên, khựng lại một nhịp rồi bật cười: "Ủa… anh mặc đồ cặp với em luôn hả? Em trắng, anh đen. Tính bắt chước đúng không?"
Quang Anh chỉ gãi đầu, cười trừ. Thật ra, anh cố tình chọn cho Duy chiếc áo số mười, cái áo mà anh yêu thích nhất. Ở nhà anh cũng có một chiếc giống hệt, chỉ khác màu. Vậy nên giờ hai người đứng cạnh nhau, chẳng khác nào một đôi thật sự.
"Thôi, đi nhé"
_____
Bước ra đến cổng, Đức Duy thoáng ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó. Cậu tưởng đâu sẽ có tài xế đến đón, nhưng khi cửa xe hạ kính xuống, người ngồi sau vô lăng lại chính là Quang Anh.
"Em lên đi" - Anh mở cửa, còn không quên đưa tay che khung cửa để Duy tránh va chạm khi bước vào.
Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, anh mới khẽ đóng cửa lại, vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái. Vừa thắt dây an toàn, Duy đã ngước nhìn đầy ngờ vực: "Anh… biết lái xe hả?"
Quang Anh nhướng mày, liếc sang: "Em khinh anh à? Biết chứ. Chỉ là…chưa có nhiều kinh nghiệm thôi"
Đức Duy bật cười khẽ. Nhưng nụ cười ấy tắt ngay khi nghe Quang Anh hỏi: "Nhà em ở đâu?"
Cậu im lặng một thoáng, rồi chậm rãi trả lời: "…Velaria"
Tay Quang Anh khựng lại trên vô lăng. Anh quay sang nhìn, đôi mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên:
"Velaria á?"
Anh biết Duy đã lâu, nhưng chưa bao giờ nghe cậu nhắc nhiều về nơi mình sống. Velaria vốn đâu xa lạ, cái tên gắn liền với sự xa hoa, một khu căn hộ đắt đỏ chỉ giới tài phiệt hoặc những kẻ đủ giàu mới chen chân nổi. Ở đó, đồng tiền mới là luật duy nhất. Đẹp đẽ hào nhoáng đấy, nhưng cũng đầy toan tính và mục ruỗng.
"Giờ thì anh hiểu rồi vì sao em luôn bảo nhà mình chẳng là gì so với những gia đình khác"
"Vâng" - Đức Duy đáp gọn, giọng nhẹ nhưng nặng nề như thể chứa cả nỗi buồn chôn giấu.
Anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
"Nhưng lạ thật…ông ta lấy đâu ra nhiều tiền để trụ lại ở đó? Rõ ràng ông ta chẳng làm ăn gì cả. Không đủ thì dọn đi chỗ khác, sao cứ ở đó rồi làm khổ cả con mình?"
Đức Duy khẽ nhếch môi cười, nụ cười vừa chua chát vừa bất lực:
"Chỉ vì sĩ diện thôi. Ông ta thương gì em đâu, tiền em đi làm, ông đều vét sạch bỏ vào cái căn hộ đó, cứ như thể giữ được cái mác giàu sang thì sẽ che đậy hết thối nát trong người ổng vậy. Đến mức em không chịu nổi mà dọn ra ngoài sống một mình. Chỉ là…gần đây em mới về lại thôi"
"Sao em lại quyết định về lại đó"
"Có một vài lý do thôi anh"
Nói đến đây, cậu dựa lưng vào ghế, ánh mắt xa xăm nhìn qua khung kính. Ngoài kia, phố xá vẫn lấp lánh ánh đèn, hào nhoáng chẳng khác gì cái tên Velaria. Nhưng với Duy, tất cả chỉ là lớp vỏ dối trá, che lấp nỗi khổ mà không mấy ai có thể hiểu được.
_____
Đến trước nhà, Quang Anh đã phải nhíu mày trước cảnh tượng trước mắt. Chai rượu, chai bia vứt lăng lóc dưới sàn, tàn thuốc vương vãi khắp nơi. Bước vào nhà, cảnh tượng càng tồi tệ hơn ông ta nằm dài trên sàn, đầu tóc bù xù, chẳng ra thể thống gì.
"Thằng kia mày về rồi đó hả" - Ông ta loạng choạng đứng dậy, bước đến gần hai người. Quang Anh chỉ nghe thấy mùi rượu nồng nặc, rõ ràng ông ta không được bình thường.
"Dẫn ai về đó...đẹp trai nhờ, à mà cậu có tiền không cho tôi xin"
"Tôi có NHƯNG tôi không có nhiệm vụ phải đưa tiền cho ông"
"Thằng ranh, mày dẫn thằng điên nào về đây hả?! MÀY CÓ TIN TAO GIẾT MÀY KHÔNG HẢ!?" - Ông ta gào lên như kẻ mất trí, rồi bất ngờ lao thẳng vào Đức Duy.
Trong nháy mắt, Duy bị quật ngã xuống nền gạch lạnh lẽo. Ông ta ghì chặt cậu, nắm đấm giáng xuống không chút kiềm chế. Tiếng va đập khô khốc vang vọng trong căn nhà tối om.
Quang Anh sững sờ, đôi mắt mở to, toàn thân đông cứng lại vì sốc. Mãi đến khi thấy dòng máu đỏ tươi trào ra từ gò má Duy, anh mới bừng tỉnh.
Anh lao tới, dùng hết sức đẩy mạnh ông ta ra. Cú va chạm khiến ông ta loạng choạng ngã ngửa, đầu đập mạnh xuống nền, thanh sắt bên cạnh cũng rơi leng keng lạnh lẽo trên sàn.
Nhưng ông ta không hề dừng lại. Gầm gừ như con thú bị chọc điên, ông bật dậy, giật lấy thanh sắt, gào lên khàn đặc: "CON MẸ NÓ!! TAO KHÔNG GIẾT MÀY LÀ KHÔNG ĐƯỢC MÀ!"
Không chờ thêm giây nào, ông ta vung thanh sắt xuống liên hồi. Âm thanh ghê rợn vang lên từng nhát, máu bắn tung tóe, loang đỏ trên nền gạch và nhuộm cả áo trắng của Duy thành màu tang thương.
"ĐỦ RỒI!!!" - Quang Anh gào thét, đôi mắt đỏ ngầu, lao vào ôm chặt lấy ông ta, dùng thân mình che chắn trước Duy. Cả cơ thể anh run bần bật, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn kiên quyết chắn ngang như một bức tường sống.
Đức Duy nằm bất động, hơi thở đứt quãng, đôi mắt mờ đục ngước nhìn. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ còn thấy Quang Anh dang tay bảo vệ mình.
_____
"Nhìn kìa có vẻ trong tàn tạ quá nhỉ" - Một chàng trai đứng trước cửa, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, giọng nói đầy mỉa mai vang lên như một nụ cười chế giễu.
_____Hết_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip