08

Sau đêm đó, Duy không thể ngủ yên như trước nữa. Lòng cậu dâng trào một cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng. Ấm áp vì cuối cùng anh cũng mở lòng, trao cho cậu những lời yêu thương mà cậu đã thầm mong chờ. Nhưng lo lắng, vì cậu biết thế giới của Quang Anh chưa bao giờ bình yên.

Trong những ngày sau, Duy cảm nhận rõ sự thay đổi trong ánh mắt Quang Anh – nó dịu dàng hơn, đầy tin tưởng, nhưng vẫn ẩn chứa những bóng đen sâu thẳm. Cậu tự nhủ, phải là chỗ dựa, là điểm tựa vững chắc để anh không bị ngã.

Trong tâm trí Duy, cậu nghĩ:

"Anh ấy từng gánh nặng quá nhiều. Nếu em buông tay, anh sẽ lại một mình giữa bão tố kia. Em không thể để điều đó xảy ra. Em phải mạnh mẽ hơn. Em phải bên anh."

Một tối, khi cơn mưa kéo đến dữ dội hơn bao giờ hết, điện thoại của Quang Anh rung lên báo tin. Có dấu hiệu đối thủ bắt đầu triển khai một kế hoạch nhắm vào anh – một cuộc thanh trừng khốc liệt trong thế giới ngầm.

Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi.

"Chúng ta phải đối mặt."

Anh gật đầu, vết mệt mỏi lướt qua gương mặt. Đây không phải lần đầu, nhưng lần này khác. Có cậu bên cạnh, anh cảm thấy ít cô đơn hơn.

Cơn mưa nặng hạt ngoài trời như dội vào từng vách tường lạnh lẽo của căn nhà đá, tạo nên một bản hòa tấu hỗn loạn của tiếng nước và gió thét gào. Nhưng bên trong, Quang Anh và Duy lại như hai tâm hồn đang cùng thở một nhịp, chuẩn bị bước vào cuộc chiến không hứa hẹn một kết quả nào.

Duy ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt cậu chăm chú nhìn từng dòng chữ, từng tin tức, từng mảnh nhỏ thông tin được tập hợp lại thành bức tranh toàn cảnh của thế giới ngầm đầy máu và quyền lực mà Quang Anh đang đứng đầu. Cậu cố gắng ghi nhớ, cố gắng hiểu – bởi đây không còn là câu chuyện của người ngoài, mà là cuộc sống của chính mình.

Trong khi đó, Quang Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối sầm, từng tia sét lóe lên như vết cắt xuyên qua màn đêm. Mỗi tia sáng ấy như đốt cháy ký ức của anh — những đêm dài bất tận, cô đơn và lạnh lẽo, khi anh phải tự mình đối diện với những cuộc thanh trừng khốc liệt, khi những người thân cận một lần nữa trở thành nạn nhân của trò chơi quyền lực tàn nhẫn.

Duy thấy rõ sự u ám trong ánh mắt anh, nhưng cũng thấy được sự quyết tâm cháy bỏng – một ngọn lửa âm ỉ không thể tắt. Cậu bước tới, đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng nhưng vững chắc.

"Anh không đơn độc nữa," – Duy nói, giọng trầm ấm, "Em sẽ không để anh gánh một mình."

Quang Anh quay lại nhìn cậu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi dần ấm lên. Anh gật nhẹ, như thể sự hiện diện của Duy là một mũi dùi xuyên thủng bức tường băng bọc quanh tim anh bấy lâu.

Đêm chiến đấu, mưa vẫn không ngớt, biến con đường dẫn vào căn nhà thành một dòng sông nhỏ chảy xiết. Quang Anh và Duy cùng nhau lên xe, ánh mắt trao nhau một niềm tin thầm lặng, như sẵn sàng bước vào vực sâu mà không một lời hứa hẹn nào.

Cuộc chiến bắt đầu với sự rình rập của đối thủ, những bóng đen lẩn khuất khắp ngóc ngách. Quang Anh là người dẫn đầu, từng bước đi của anh dứt khoát, lạnh lùng, mang theo khí chất ông trùm đã trải qua bao cuộc thanh trừng. Nhưng bên cạnh anh, Duy không phải kẻ đứng ngoài cuộc.

Duy nhớ lại những lần cậu nghe Quang Anh kể về tuổi trẻ đầy gai góc, về những mất mát không thể nói thành lời, về gánh nặng của quyền lực và cô đơn đến nghẹt thở.

Giờ đây, trong tim cậu là sự hòa quyện giữa thương yêu và quyết tâm.

Họ di chuyển qua những con hẻm tối, tránh khỏi ánh mắt dò xét, chuẩn bị đối đầu với những kẻ đã nhắm đến mạng sống của Quang Anh. Cuộc chiến không có tiếng súng ầm ầm, không có cảnh máu me rùng rợn – chỉ là những bước chân vội vã, những ánh mắt đầy cảnh giác, và cả sự phối hợp nhịp nhàng đến mức khiến người ngoài khó có thể ngờ.

Duy cẩn thận làm theo lời Quang Anh dặn, đôi tay hơi run nhưng không rời mắt khỏi mục tiêu. Cậu không thể để anh phải lo lắng cho mình, không được. Cậu đã chọn con đường này, và sẽ đi cùng anh đến cuối cùng.

Khi một nhóm đối thủ bất ngờ xuất hiện, Quang Anh ra lệnh cho Duy nhanh chóng ẩn nấp. Nhưng cậu chỉ lặng lẽ đứng bên, không chịu rời đi. Duy không sợ. Cậu biết anh cần mình.

Cuộc đối đầu diễn ra trong sự căng thẳng cực độ, tiếng thì thầm của những người đi cùng, tiếng thở gấp của hai người hòa trong mưa nặng hạt.

Quang Anh nhanh nhẹn, lạnh lùng, từng động tác đều có mục đích. Nhưng ở khoảnh khắc quan trọng, khi một đòn tấn công hụt, Duy bị đẩy ngã xuống đất, Quang Anh không ngần ngại lao đến, ôm lấy cậu vào lòng.

"Không được để em bị thương," – giọng anh khàn lại, "Anh không thể mất em."

Duy cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh, sự lo lắng không giấu giếm, một thứ mà chỉ có thể là tình yêu thật sự. Cậu nhẹ nhàng siết tay anh, mỉm cười.

"Anh không phải một mình nữa đâu."

Khi cơn mưa dịu lại, kết thúc một trận chiến tàn sát, bình minh từ từ ló rạng trên ngọn đồi phía xa, Quang Anh và Duy đứng bên nhau, lặng im mà không cần lời nói.

Duy tự nhủ: "Chúng ta đã cùng nhau bước qua một đêm bão tố, và dù thế giới này vẫn đầy rẫy hiểm nguy, chỉ cần có anh, em sẽ không sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip