Chương 17: Người Anh Hai Trầm Lặng

Buổi chiều ngả nghiêng trong sắc nắng vàng nhẹ như rót mật, thứ ánh sáng dịu dàng ấy len lỏi qua từng kẽ lá trong khu vườn sau nhà, rơi nghiêng lên những phiến gạch lát sân, rồi dừng lại nơi tấm kính cửa sổ phòng nhỏ, chỗ Duy đang nằm ngủ say. Ánh nắng lướt nhẹ qua rèm cửa mỏng, in lên sàn nhà những vệt sáng mềm như lụa, ấm áp mà lặng lẽ.

Bên trong căn phòng ấy, Duy vẫn còn đang cuộn tròn trong vòng tay mềm mại của một chú Cừu bông trắng xù – món đồ chơi yêu thích nhất. Gò má hồng nhè nhẹ vì vừa chơi đùa xong, mái tóc tơ mỏng bám lấy trán, còn hơi thở thì đều đặn như tiếng gió khe khẽ ngoài vườn. Trông cậu lúc ấy, bé nhỏ và dịu dàng như một chiếc kẹo sữa vừa tan trong nắng.

Ở dưới bếp, người hầu vẫn đang bận rộn với những chiếc khay trà chiều. Tiếng nước chảy, tiếng muỗng chạm nhẹ vào thành tách, và mùi hương hoa thoảng qua cùng hơi ấm mật ong len lỏi khắp gian bếp, làm cho không khí chiều nay càng thêm bình yên.

Anh Tú sau khi ở bên em trai một lúc, đã quay trở lại phòng mình.

Để lại căn nhà trong một khoảng lặng ngọt ngào – như một bản nhạc chưa hoàn chỉnh, còn đang chờ nốt nhạc tiếp theo vang lên.

Và rồi, nốt nhạc ấy đến – bằng một âm thanh rất quen thuộc.

Tiếng cổng trước bật mở, kêu “cạch” một tiếng vang nhỏ nhưng rõ ràng, như đánh thức cả không gian đang lim dim trong nắng chiều. Một chiếc xe đưa đón vừa dừng lại ngay trước biệt thự – vẫn là chiếc xe ấy, đúng giờ như mọi ngày, phủ lớp bụi mỏng sau một hành trình dài giữa thành phố đông đúc.

Người tài xế – dáng người nhanh nhẹn, chỉnh chu – bước xuống mở cửa sau. Cánh cửa bật mở ra, và từ đó, một cậu bé bước xuống.

Khoảng mười tuổi. Dáng người cao gầy, cử chỉ gọn gàng, mang theo nét gì đó trầm lặng rất riêng. Đồng phục học sinh của cậu bé được cài khuy cẩn thận đến từng chi tiết, nếp áo thẳng thớm, ống tay được vuốt phẳng. Trên lưng là chiếc balo da màu nâu đậm, đã được giữ gìn cẩn thận không một vết xước, còn trong tay cậu – là một chồng sách vở được ôm sát ngực, như thể cả ngày dài cậu vẫn chưa một lần buông.

Cậu bé ấy không vội vã. Bước chân chậm rãi nhưng dứt khoát. Ánh mắt quét nhẹ qua khu vườn – nơi nắng vẫn còn đang rơi nghiêng qua tán lá – rồi dừng lại ở cánh cửa gỗ lớn dẫn vào nhà.

Một thoáng mệt mỏi sau giờ học còn chưa kịp tan đi, nhưng đôi mắt ấy – sáng và sâu – lại mang theo một điều gì đó rất đỗi quen thuộc: một sự tĩnh lặng vững vàng của người con thứ trong một gia đình yêu thương, luôn biết chính xác mình đang trở về đâu.

Căn nhà vẫn yên. Nhưng cái yên ấy không hề cô đơn. Nó chỉ như đang đợi thêm một phần ghép cuối cùng – vừa vặn và ấm áp – để hoàn thiện bức tranh chiều.

Nguyễn Trường Sinh – anh hai nhà họ Hoàng.

Là một Alpha, nhưng lại không phải kiểu Alpha dễ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh không ồn ào, không náo nhiệt như Tú – người luôn để lại tiếng cười sau mỗi bước chân. Cũng không dịu dàng và dễ gần như Sơn – người luôn biết cách làm cho cả căn phòng dịu lại chỉ bằng một cái ôm. Trường Sinh chọn cách hiện diện bằng sự tĩnh lặng – một dạng tồn tại không chói lóa, nhưng lại khiến người ta vô thức chú ý.

Anh là kiểu người có thể đứng giữa lớp học mà không cần lên tiếng, giáo viên vẫn tin tưởng giao việc, còn bạn bè thì tự giác nghe theo. Ánh mắt sắc sảo luôn lướt qua mọi thứ như thể đã biết hết mọi câu trả lời, nhưng không vội vàng lên tiếng. Gương mặt bình thản, gần như khó đoán, tạo cảm giác như đang đối diện với mặt hồ phẳng lặng ngày thu – đẹp, yên, và sâu không thấy đáy.

Ở Trường Sinh có một điều gì đó khiến người khác kiêng nể. Không phải vì anh áp đặt quyền lực, mà vì anh là hiện thân của sự tự chủ. Cái khí chất ấy – như một người đã hiểu rõ bản thân từ rất sớm – khiến anh luôn biết mình nên nói khi nào, nên làm gì, và vì ai.

Mùi hương của anh là thứ nói thay tất cả: trà ô long thanh khiết và gỗ tuyết tùng trầm ổn. Một sự kết hợp dịu dàng nhưng đầy chiều sâu, khiến người khác phải dừng lại để cảm nhận, như khi mở một cuốn sách cũ và bị níu chân bởi từng trang giấy thơm mùi năm tháng. Không quá nồng, không xâm lấn – mà là một thứ hương mang vẻ thanh cao và độc lập, để lại dư vị lâu dài trong trí nhớ người đối diện.

Trường Sinh không cần nổi bật. Bởi vì anh chính là trụ cột âm thầm – người đứng sau ánh sáng, nhưng lại chính là người giữ cho ánh sáng đó không bao giờ tắt.

Vừa bước vào nhà, cậu đã gặp mẹ trong phòng khách – nơi ánh nắng chiều đang rót xuống sàn gỗ những vệt vàng ấm, phản chiếu lên mái tóc búi gọn gàng của mẹ thành một quầng sáng dịu dàng. Không khí trong nhà vẫn vẹn nguyên sự tĩnh lặng sau giờ nghỉ trưa, nhưng tiếng bước chân quen thuộc của Trường Sinh như mang theo một nhịp sống mới – lặng thầm mà vững chãi.

– Về rồi à, con trai? – Mẹ ngẩng lên từ cuốn sách đang đọc dở, mỉm cười hiền hậu, vươn tay đón lấy chồng sách nặng trên tay con trai.

– Dạ, hôm nay con có giờ thực hành nên về trễ chút. – Trường Sinh cúi đầu, đưa sách cho mẹ rồi nhẹ nhàng đặt balo xuống ghế, động tác đâu ra đó, không dư thừa một cử chỉ nào.

– Em đang ngủ. Trưa nay mọi người ăn cùng nhau, thiếu mỗi con. – Mẹ nói, giọng như một bản nhạc quen thuộc giữa căn nhà luôn đầy ắp yêu thương.

Trường Sinh gật nhẹ, cởi balo, tay chỉnh lại cổ áo sơ mi đồng phục đã hơi nhàu sau buổi học dài. Anh không nói thêm gì, nhưng từng hành động đều thể hiện rõ ràng sự chu toàn vốn có – một thói quen được hun đúc từ tính cách trầm ổn và trách nhiệm từ khi còn rất nhỏ.

– Lát con sẽ lên thăm em. Nhưng để em ngủ chút, con sẽ đi tắm trước. – Giọng nói của Trường Sinh không lớn, không nhỏ, nhưng vững chãi như một cam kết – giản dị, nhưng không thể nghi ngờ.

Mẹ nhìn con trai, nụ cười trên môi như càng dịu hơn. Bà không cần hỏi nhiều, vì bà hiểu – Trường Sinh là đứa con ít lời, nhưng mọi quan tâm đều được giấu vào trong từng hành động.

Và với Duy – đứa út bé nhỏ của gia đình – anh Sinh càng dành một thứ tình cảm đặc biệt, dẫu không rôm rả như anh Sơn hay anh Tú, nhưng lại đậm sâu như một dòng suối ngầm, âm thầm chảy trong lòng đất mà không bao giờ cạn.

Duy – cục cưng nhỏ tuổi nhất nhà, chưa từng gọi “anh hai” một tiếng, chưa từng nói với Trường Sinh một câu trọn vẹn.

Nhưng điều ấy chẳng hề khiến cậu bận lòng. Với Trường Sinh, ngôn ngữ không phải là điều kiện để yêu thương.

Có những mối quan hệ không cần xây bằng lời, mà được đúc từ cảm xúc, từ trực giác, từ những lần lặng lẽ nhìn em ngủ, những khoảnh khắc đặt tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, hay những lần âm thầm thay đổi lịch học chỉ để về nhà sớm một chút, đủ để cùng ăn cơm chiều.

Có những người anh không cần lời nói. Họ chỉ cần một cái nhìn, một hơi thở, một tiếng gọi mơ hồ vang lên từ trái tim – là đã đủ để họ thấu hiểu nhau rồi. Trường Sinh chính là kiểu người như thế. Một Alpha không cần chiếm trọn sân khấu, chỉ cần đứng ở hậu trường – nơi ánh đèn không chạm tới – nhưng lại là người nâng đỡ cho mọi khung cảnh diễn ra trọn vẹn.

Và rồi, như một thói quen cũ, sau khi chào mẹ, Trường Sinh bước lên cầu thang bằng những bước chân vững vàng. Mỗi bước chân ấy như in lại lên sàn gỗ một phần tính cách – cẩn trọng, bình thản, và đầy yêu thương. Trong lòng anh, đã có sẵn một hình ảnh: một bé con đang ngủ say, cuộn tròn trong đám chăn gối và búp bê bông trắng muốt.

Và dù em chưa hề mở lời gọi tên anh một lần, Trường Sinh vẫn luôn sẵn sàng lắng nghe – lắng nghe một tiếng lòng không lời, nhưng vang vọng mãi giữa tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip