Chương 9: Vạch Trần Sự Thật

Đêm. Màn hình laptop hắt ánh sáng mờ lên gương mặt trầm lặng của Hoàng Đức Duy. Những tập tin lần lượt được mở, so sánh, đối chiếu. Cậu không còn cảm thấy thời gian trôi. Tất cả chỉ còn là những chuỗi logic khô khốc đang dần xếp lại thành một bức tranh.

Và bức tranh đó có hình bóng... của người cậu từng yêu tha thiết.

USB từ đồng nghiệp gửi tới không chỉ chứa dữ liệu về bản sao email nội bộ bị rò rỉ, mà còn có cả bản ghi âm một cuộc điện thoại ngắn ngủi, ghi lại đoạn đối thoại giữa Trịnh Mai và một người đàn ông giấu tên:

> "Nếu chuyện này bị phát hiện, tôi sẽ không đứng ra nữa đâu."
"Anh Quang Anh sẽ không bị kéo xuống nếu anh ấy biết điều. Và... Hoàng Đức Duy cũng không phải dạng sạch sẽ gì để bênh vực đâu."

Duy nhắm mắt lại. Cậu không cần giọng phân tích để biết - giọng nam đó không phải của Quang Anh. Nhưng giọng nữ... chắc chắn là Trịnh Mai.

Cùng lúc, hệ thống lọc IP định danh được anh kỹ thuật viên hỗ trợ cũng cho ra kết quả: dữ liệu rò rỉ đầu tiên xuất phát từ tài khoản phụ do Trịnh Mai quản lý. Cô ta đã âm thầm thao túng hệ thống từ hơn hai tháng trước.

Duy dựa người ra sau, ánh mắt vô định.

> "Anh ấy... không làm gì sai. Mọi thứ là do người khác muốn kéo anh xuống."

Nhưng trong cậu lại có một câu hỏi khác:
Vì sao Quang Anh không tự bảo vệ mình? Vì sao anh im lặng suốt thời gian qua, để mặc người ta hiểu lầm, thậm chí sẵn sàng từ chức?

Câu trả lời đến vào sáng hôm sau.

-

Duy tìm đến Quang Anh. Không phải trong tư cách điều tra viên. Mà là một con người - với trái tim đã chằng chịt những vết rạn.

Anh vẫn ở căn hộ cũ, nơi từng là chốn quay về mỗi khi cậu tan làm. Nhưng giờ, nó trống trải đến lạ. Chỉ còn mùi trà đen nhè nhẹ, và tiếng gió chạm vào rèm cửa.

Cửa mở.

Quang Anh xuất hiện trong bộ đồ ở nhà, gầy đi thấy rõ.

"Anh biết em sẽ tới." - Giọng anh khàn.

Duy im lặng, đặt chiếc USB lên bàn.

"Em tìm ra sự thật rồi. Trịnh Mai cấu kết với đối tác cũ của LQ&A để phá hoại nội bộ, ngụy tạo bằng chứng, dựng lên scandal sai lệch. Và anh..."

"Không liên quan gì." - Quang Anh cười mỉm, nhưng buồn. "Anh biết. Anh phát hiện từ trước cả em. Nhưng anh không có quyền lên tiếng. Một CEO mà đứng ra tự bào chữa... sẽ càng bị nghi ngờ."

"Anh thà để em hiểu lầm?"

"Còn hơn là em phải mang tiếng thiên vị khi điều tra." - Quang Anh nhìn thẳng vào mắt cậu. "Anh chọn im lặng... để em làm đúng vai trò luật sư của mình."

Một giây nào đó, Duy cảm thấy như cả thế giới trước mặt cậu nứt vỡ.

Hóa ra... tất cả những đau khổ, những giằng xé, sự tổn thương cậu chịu đựng... cũng chính là điều mà Quang Anh đã chọn chịu đựng trước. Vì muốn giữ cho cậu được nguyên vẹn trong thế giới pháp luật nghiêm minh này.

Duy nghẹn lời.

"Nếu hôm nay em đến đây, là vì muốn đưa anh ra ánh sáng," - Quang Anh chậm rãi nói, "thì cứ làm đi. Anh không còn gì để che giấu nữa."

"...Nhưng nếu em đến, vì lý do khác..."

Duy bước lại gần, đứng đối diện anh.

"Em đến," - cậu nói nhỏ, "vì em không thể bỏ mặc người em yêu một lần nữa."

Không ai nói thêm gì.

Chỉ có khoảng cách giữa hai người đang được xóa nhòa, bằng một cái ôm nhẹ nhàng, bằng hơi thở phả vào nhau ấm áp, và một nụ hôn - lần này, không còn là ngoài ý muốn.

---
































...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip