Chương 1: Tổng Số Người Sống Và Kẻ Chết Trên Trái Đất Này Là 1080 Triệu
Trong phòng học nhạc, Hoàng Đức Duy ngồi trên ghế piano xem nhạc phổ.
Đây là nhạc khúc dương cầm mà cậu phải độc diễn trong buổi liên hoan văn nghệ của trường vào tuần sau.
Từ khi lên trung học, thời gian luyện đàn mỗi ngày của Hoàng Đức Duy đều bị chèn ép vô cùng, mới đây, bởi vì chuyển trường cho nên gần một tháng cậu không có cơ hội sờ đến phím đàn. Đó chính là lý do mà khúc nhạc nhắm mắt cũng đánh được ngày xưa, hiện tại lại có phần xa lạ.
Hoàng Đức Duy ôn lại giai điệu một lần, đặt nhạc phổ lên giá, chuẩn bị đánh thử.
Đúng lúc này, một giọng nam giàu từ tính, dễ nghe truyền vào tai cậu:
“Hôm nay, chương trình liên hoan Văn hóa – Nghệ thuật lần thứ tư của trường chúng ta chính thức được khai mạc. Văn hóa là tinh thần của chốn học đường, nghệ thuật là…”
Không nhịn được, Hoàng Đức Duy nhẹ chuyển tầm mắt sang hướng phát ra thanh âm.
Trên bục giảng của phòng học nhạc có hai học sinh một nam một nữ sóng vai mà đứng. Nữ sinh tên là Vương Dao, lớp trưởng lớp bên cạnh, xinh đẹp hoạt bát ăn nói lưu loát dễ nghe, được chọn làm MC cho buổi liên hoan văn nghệ lần này, mà nam MC bên cạnh cô nàng– chính là đối thủ một mất một còn của Hoàng Đức Duy — Nguyễn Quang Anh.
Không, chính xác mà nói, chỉ có Hoàng Đức Duy đơn phương coi Nguyễn Quang Anh là đối thủ một mất một còn, mà bản thân người kia, dường như hoàn toàn không hay không biết…
Hoàng Đức Duy len lén liếc mắt nhìn Nguyễn Quang Anh một cái.
Cũng không biết đối phương ăn cái gì để lớn lên, mới học lớp 11 thế nhưng hắn đã cao tới 1m84 rồi, hơn nữa vóc dáng cũng không thuộc dạng thon gầy như kiểu cây sào, mà ngược lại cơ bắp trên thân thể vô cùng cân xứng.
Khuôn mặt hắn đẹp nhưng lại không thiếu khí thế đàn ông, mặc đồng phục vào thoạt nhìn rất vừa mắt, là hot boy số một được công nhận trong trường.
17 tuổi, vẫn còn có thể cao thêm, vài người phát triển sớm, cũng có một số thì lớn chậm hơn, đợi đến năm hai mươi tuổi chưa biết ai sẽ cao hơn ai đâu nhá!
Hoàng Đức Duy 1m75 căm hờn mà suy nghĩ, mang theo tâm trạng có chút bất an vừa nhìn nhạc phổ vừa lướt tay trên phím đàn.
Hoàng Đức Duy chuyển đến ngôi trường nội trú này vào một tháng trước, cũng là lúc học kỳ thứ nhất năm lớp 11 bắt đầu.
Lý do của vụ việc chính là, ba cậu bất ngờ bị chuyển công tác đến châu Âu, trong nhà không có người trông nom chăm sóc Hoàng Đức Duy.
Mẹ cậu vẫn luôn phát triển tại quê nhà, trình độ thầy cô cũng như môi trường giáo dục ở đó rõ ràng không thể so sánh với nơi đây. Vì thế, ba Hoàng liền cắn răng ra quyết định, dứt khoát đưa đứa con được nuông chiều như tiểu thiếu gia của mình vào trường nội trú.
Mới đầu Hoàng Đức Duy không để tâm mấy tới việc chuyển trường, thậm chí cậu còn cho rằng sống trong ký túc vô cùng mới lạ, hoàn toàn không chịu sự quản thúc của nhà trường, nhất định là thiên đường nơi hạ giới. Nhưng, rất nhanh sau đó cậu liền phát hiện mình đã sai rồi.
Bởi vì bạn cùng phòng của cậu là Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh ấy à, người này rất được, diện mạo ưu tú, thành tích học tập không tồi, giỏi thể dục thể thao, trong nhà lắm tiền nhiều của, có tài trên nhiều phương diện khác nhau…
Nói chung, ngoại trừ tính cách hơi hơi lãnh đạm ra thì có thể dùng đến từ ‘hoàn mỹ’ để mà mô tả. Thế nhưng, Hoàng Đức Duy lại thực chán ghét thằng bạn ‘hoàn mỹ’ ấy!
Bởi vì cậu phát hiện, ngôi sao lấp lánh đi đâu cũng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý là cậu đây, sau khi chuyển trường lại bị Nguyễn Quang Anh làm lu mờ mất!
Tên kia cao hơn cậu, được nhiều người theo đuổi hơn cậu, tiêu tiền hào phóng hơn cậu, lần đầu tiên kiểm tra phân loại, điểm số của hắn còn vượt trên cậu tới bảy người. Không những thế, thời điểm tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu lúc trước, Nguyễn Quang Anh đã hoành tráng rinh về một combo quán quân chạy đơn nam ba nghìn mét + giải ba hạng mục nhảy cao.
Tuy nhiên, việc khiến Hoàng Đức Duy đau đến tím gan tái ruột chính là, ngày đó, cậu cũng tham gia hạng mục chạy tiếp sức 4x400m cùng với hắn, nhưng lại sơ ý bị vấp chân, mặc dù lập tức đứng lên cắn răng nhịn đau chạy tiếp nhưng vẫn bị đối thủ bỏ lại khá xa. Thế mà ngay sau khi cậu giao gậy vào tay Nguyễn Quang Anh, hắn lập tức vượt qua ba người, hung hăng kéo thành tích cả đội lên tới vị trí thứ hai.
Trận đấu kết thúc, không ai trách móc Hoàng Đức Duy, thậm chí còn có hai nữ sinh nhiệt tình chạy tới dùng nước sạch và bình xịt giảm đau giúp cậu xử lý vết thương. Nhưng cái cách mọi người chào đón Nguyễn Quang Anh hệt như một vị anh hùng đã khiến cậu phát sinh cảm giác dưới cơ rõ rệt…
Từ hồi tiểu học, người nổi bật nhất trong đại hội thể thao của trường vẫn luôn là mình đóóóóóóó!
— Tóm lại, chính là vô cùng khó chịu.
Hoàng Đức Duy cắn cắn môi, vừa đánh dương cầm vừa nhớ lại chuyện xưa, trong lúc tâm tư không ổn định đã lạc mất một âm.
Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, kết quả là cậu dừng tay trong bực bội.
Đây là tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, để chuẩn bị cho liên hoan văn nghệ, giáo viên đặc biệt cho phép hai MC và Hoàng Đức Duy – người cần luyện dương cầm được đến phòng nhạc số một luyện tập. Hoàng Đức Duy luyện đàn, còn Nguyễn Quang Anh và Vương Dao tập lời giới thiệu, tuyệt đối không được chậm trễ.
Tiếng đàn vừa dừng lại, giọng nói thánh thót dễ nghe của Vương Dao lập tức vang lên: “Quang Anh, cậu có đến canteen không?”
Giọng điệu của Nguyễn Quang Anh vô cùng lạnh nhạt: “Lát nữa tôi mới đi.”
Nghe vậy thì biết vậy, nhưng thật ra Hoàng Đức Duy cảm thấy người nọ không phải muốn lát nữa mới đi, mà căn bản là hắn không thích đi cùng Vương Dao. Theo những gì cậu quan sát, dường như Nguyễn Quang Anh hoàn toàn miễn dịch với đám nữ sinh xinh đẹp.
Thời điểm Hoàng Đức Duy mới chuyển tới ngôi trường này được một tuần.
Một hôm, vào lúc tan học, cậu đang đứng ngoài cửa lớp hóng gió xả hơi, bỗng một bạn gái xinh xắn khác ban đột nhiên xấu hổ chạy tới, nhét một lá thư cũng dễ thương không kém vào tay cậu. Hoàng Đức Duy sướng đến lâng lâng, còn cảm thấy quả nhiên mị lực của mình là bất tận, mới chuyển tới có vài ngày đã có người viết thư tỏ tình rồi.
Cậu đè nén nụ cười đắc ý sắp sửa tràn ra ngoài khóe miệng, vờ vịt hỏi:
“Cho ai?”
Kết quả, bạn gái kia đỏ mặt trả lời:
“Phiền bạn giao cho Nguyễn Quang Anh giúp mình, cảm ơn.”
Hoàng Đức Duy đang chờ người ta nói một câu “Cho cậu” bỗng dưng cạn lời: “…”
Ở trường cũ, Hoàng Đức Duy cũng là một hot boy nằm ở top đầu đấy nhé. Tuy vóc dáng cậu không cao, người cũng hơi gầy, nhưng mặt tiền rất khá, ngũ quan tinh xảo lại nhỏ nhắn dễ thương, quả thực có thể dùng hai tiếng “xinh đẹp” để mà miêu tả.
Loại hình mỹ thiếu niên như vậy bình thường rất được hoan nghênh, nhưng khi đặt cùng một chỗ với kiểu nam thần đẹp trai lại đầy khí khái giống Nguyễn Quang Anh, đích thực có hơi yếu thế. Chí ít, nếu lấy điều kiện “tìm bạn trai” làm tiêu chuẩn, hiển nhiên các nữ sinh vẫn nghiêng về bên kẻ kia hơn.
Hoàng Đức Duy nén giận trong lòng, cầm thư quay về phòng học ném cho Nguyễn Quang Anh, sau đó ngồi lại vị trí của mình. Hai người bọn họ chỉ cách nhau một lối đi nho nhỏ, cho nên Hoàng Đức Duy tinh tường nhìn thấy Nguyễn Quang Anh hờ hững vứt lá thư vào trong ngăn bàn.
Hoàng Đức Duy nhịn lên nhịn xuống, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hơn nữa lúc ấy cậu còn chưa ghét Nguyễn Quang Anh như bây giờ, cho nên lắm miệng hỏi một câu:
“Ông cứ vứt ở đó à?”
Nguyễn Quang Anh liếc mắt nhìn người kia một cái, hỏi lại:
“Thế chẳng lẽ vứt xuống đất hả?”
Người đưa thư tội nghiệp: “…”
“Không phải, ý tôi là ông không xem thử hay sao?” Trải qua một hồi câm lặng, cuối cùng cậu mở miệng nói.
Nguyễn Quang Anh loáng thoáng nhíu mày, quét tầm mắt lên mặt Hoàng Đức Duy lần nữa, hỏi: “Nữ sinh đưa?”
Hoàng Đức Duy thầm nghĩ, đờ mờ, hỏi ngu vãi, nhưng ngoài miệng vẫn ôn tồn đáp: “Ờ, xinh lắm luôn.”
Nguyễn Quang Anh: “Thế khỏi xem.”
Lúc ấy Hoàng Đức Duy không nghĩ gì nhiều, nhưng sau nhớ lại mới thấy, lời của đối phương có hơi kỳ quái. Chẳng qua, quan hệ của cậu với Nguyễn Quang Anh ngày một kém đi, dần dần, ngay cả trò chuyện cũng không có chứ nói chi là nhắc lại chuyện này. Vì thế cho nên, Hoàng Đức Duy liền dứt khoát chôn nghi hoặc xuống tận đáy lòng.
Trong phòng học nhạc, Vương Dao vừa đụng phải ‘cái đinh mềm’ liền có chút không cam lòng, vì thế cứ nấn ná chẳng chịu đi, còn quay sang nói với Hoàng Đức Duy:
“Đúng rồi, các cậu có biết truyền thuyết của phòng học này không?”
Nguyễn Quang Anh lạnh mặt cúi đầu lật kịch bản, không hề hé răng dù là một tiếng.
Không khí có phần xấu hổ, Hoàng Đức Duy vội vã tiếp lời: “Truyền thuyết gì cơ?”
Vương Dao thè lưỡi: “Nghe nói phòng học này đã từng có người chết đó, nếu buổi tối ở lại trong đây, rất có khả năng sẽ thấy những cái không nên thấy.”
Hoàng Đức Duy đang muốn phối hợp hùa vào vài câu, lại nghe Nguyễn Quang Anh cười nhạt một tiếng, đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói:
“Từ xưa đến nay, trên Trái đất này người sống lẫn kẻ chết tổng cộng là 1080 triệu, có chỗ nào không có người chết đâu.”
Vương Dao: “…”
Hoàng Đức Duy: “…”
Đức Duy quay đầu nhìn sang chỗ khác, đưa lưng về phía Nguyễn Quang Anh, lặng lẽ xem thường.
Không tỏ ra cool ngầu thì mày sẽ chết chắc?
Vương Dao tới canteen, Nguyễn Quang Anh cúi đầu dựa vào bàn giáo viên, Hoàng Đức Duy lại tiếp tục đánh đàn.
Khi cậu đàn được nửa bản nhạc, Nguyễn Quang Anh đột nhiên ném kịch bản xuống mặt bàn, một câu cũng không nói đã đứng dậy rời đi.
Đúng vậy, Nguyễn Quang Anh cũng không thể nào ưa Hoàng Đức Duy được.
Vấn đề này chủ yếu xuất phát từ hai nguyên nhân.
Một là vì tính cách Nguyễn Quang Anh tương đối đơn độc, không thích ở chung với người khác, hơn nữa ba hắn còn đóng góp rất nhiều tiền cho trường học, nên giáo viên đặc biệt quan tâm hắn, vẫn luôn không sắp xếp bạn học tới ở cùng phòng với hắn.
Nhưng sau khi Hoàng Đức Duy chuyển đến, trường học thật sự không còn giường trống, vì thế giáo vụ đành phải nhét cậu vào phòng Nguyễn Quang Anh, quấy rầy thế giới một người của hắn.
Tất nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, Nguyễn Quang Anh không phải người nhỏ mọn, ngay từ đầu hắn cũng muốn sống hòa bình với Hoàng Đức Duy.
Thế nhưng người sau với tâm lý bất mãn vì bị lu mờ, cho nên rất hiếm khi tỏ ra hòa nhã với Nguyễn Quang Anh.
Quang Anh không phải thằng ngu, tuy chẳng biết nguyên nhân cụ thể là gì nhưng hắn có thể nhận ra thằng nhóc mới tới rất không thân thiện, vì thế, dần dần hắn cũng lười tương tác với Hoàng Đức Duy. Mặc dù cả hai học cùng một lớp, ở chung một phòng, nhưng bình thường một câu cũng không nói với nhau, vô cùng ăn ý coi đối phương trở thành không khí.
Nguyễn Quang Anh vừa ra khỏi phòng học nhạc, Hoàng Đức Duy cũng không đánh đàn nữa.
Cậu thu dọn nhạc phổ, cất ghế vào trong gầm đàn, sau đó nhanh chân bước ra ngoài phòng học, vội vã cứ như đang bị cái gì truy đuổi đằng sau.
Chuyện này nói ra có chút dọa người, về cơ bản Hoàng Đức Duy cũng không đến mức nhát gan, đa số mọi người sợ sâu, sợ rắn, sợ chuột, vân vân… nhưng Hoàng Đức Duy thì khác.
Khi còn nhỏ cậu đã từng sống ở nông thôn cho nên hoàn toàn miễn dịch với mấy loại kia, chỉ là, điểm chết của cậu chính là sợ quỷ. Một câu nói nửa thật nửa giả của Vương Dao vừa rồi đã khiến Hoàng Đức Duy không dám ở phòng học nhạc một mình nữa.
Lúc nhỏ Hoàng Đức Duy được ông nội nuôi dưỡng ở nông thôn, nghề nghiệp của ông cậu, nếu dùng cách nói thời nay thì chính là thầy bói, cả ngày cằn nhà cằn nhằn, song cũng không thấy ông có bản lĩnh thật gì cả.
Ngày ấy ông có một thú vui, chính là kể chuyện ma quỷ cho Hoàng Đức Duy nghe, hơn nữa còn kể đến chân thật vô cùng. Đức Duy bé nhỏ tràn ngập tính hiếu kỳ, tuy rất sợ nhưng vẫn quấn lấy ông đòi kể chuyện. Chẳng qua thời gian lâu dần, thói quen ấy đã dưỡng thành cái tật sợ ma của cậu, hiện tại, mặc dù đã lớn, nhưng nỗi sợ thì vẫn không thể nào sửa đổi được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip