Chương 16: Màu Thích Hợp Để Viết Thư Tình


“Xuống tầng một đi dạo chút đi, tôi muốn mua mấy thứ.” Đức Duy vừa nói, vừa nhanh trí cân nhắc xem nên làm thế nào để thắt chặt tình cảm trước khi mở miệng đòi theo Quang Anh về nhà, bởi vì, nếu cứ thế mà nói ra thì đường đột quá.

Hai người lòng vòng trong trung tâm thương mại, chầm chậm lướt qua từng cái tủ kính một. Đức Duy vừa đi vừa nghĩ, hay là mua quà cho Quang Anh, tặng xong mới mở miệng, như vậy nhất định đối phương sẽ ngại từ chối mình. Thế nhưng, hết nhìn cái này lại quay sang xem cái nọ, chung quy cậu vẫn không biết nên tặng cái gì. Trường học giám sát trang phục rất nghiêm, từ áo khoác cho đến sơ mi, quần dài đều phải là đồng phục, chỉ có giày là được chọn tự do. Vấn đề là, Quang Anh đã có cả đống giày rồi, về phần thắt lưng, bật lửa, nước hoa hay dao cạo râu linh tinh, hình như cũng không thích hợp làm quà tặng giữa bạn bè…

Đang lúc rối rắm, bỗng Đức Duy bị một gian hàng tinh xảo thu hút ánh nhìn. Hình như gian hàng kia bán văn phòng phẩm cao cấp, dựa vào phong cách trang hoàng sang trọng và hào nhoáng đã có thể nhận ra đồ vật bày ở bên trong không rẻ rồi.

Tặng văn phòng phẩm hẳn không có vấn đề gì, chọn một món đồ giá cả vừa tầm là được. Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Đức Duy lập tức kéo Quang Anh vào cửa tiệm. Cậu dừng lại trước một tủ trưng bày bút chấm mực nhập khẩu từ Nhật Bản, loại bút này được làm bằng pha lê, ngòi bút hình xoắn ốc, thân bút thon dài, bên trong còn ẩn hiện những họa tiết thanh nhã nhưng không kém phần rực rỡ. Những chiếc bút ấy được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lấp lánh của đèn trang trí, một cây có giá từ mấy trăm đến hơn một ngàn đồng, lúc viết thì có cảm giác tương tự như bút máy, nhưng đường nét lại đẹp hơn rất nhiều, dùng làm quà tặng cũng không tệ lắm.

“Cái này đẹp không?” Duy cầm một cây bút có họa tiết hình lông vũ trắng phủ kín từ đầu cho đến đuôi, hỏi Quang Anh.

“Không tồi.” Người kia gật gật đầu, “Cậu muốn luyện chữ à?”

“Không, chữ tôi nó vốn cùi bắp thế rồi, luyện hay không luyện cũng vậy thôi.” Đức Duy có chút xấu hổ, thoáng chuyển tầm mắt về hướng khác, tiếng nói càng lúc càng nhỏ đi, “Chẳng qua tôi muốn tặng ông một cái…”

Quang Anh tỉnh bơ nhận lấy cái bút kia, tiếp lời: “Thế lấy cái này đi.”

Đức Duy thở ra một hơi tựa như vừa mới trút được gánh nặng, thầm nghĩ, may là thằng cha kia không hỏi vì sao mình lại tặng đồ. Sau đó, cậu nhanh chân vòng ra phía sau tủ bút, vẫy tay gọi Quang Anh: “Bên này có các loại mực này, ông thích màu gì?”

Quang Anh cầm theo cây bút, đi vòng qua, không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu thích màu gì?”

Đức Duy lướt ngón tay qua mảnh giấy ghi tên một lọ mực, thuận miệng thì thầm: “Con phố nở đầy hoa anh đào…”

Cùng lúc ấy, chị gái bán hàng mới tiễn chân một vị khách xong, lập tức mang giấy thử đi tới chỗ bọn họ. Cô mở nắp hàng mẫu của lọ mực mà Đức Duy vừa chỉ, nhiệt tình mời mọc: “Em thích màu này hả? Viết thử một chút xem.”

Quang Anh đặt giấy thử lên mặt tủ kính, chấm bút vào nước mực có màu hồng nhạt kia, khẽ nhướng lông mày, nói: “Màu này rất hợp để viết thư tình.”

Dứt lời, hắn liền viết xuống góc trên bên trái của tờ giấy bảy chữ thật to và đẹp đẽ — “Gửi nhóc bánh nếp Hoàng Đức Duy”

Đức Duy cảm thấy lỗ tai chợt nóng, vội hỏi: “Ông viết tên tôi làm gì…”

“Thế thì viết tên tôi.” Quang Anh rất biết nghe lời, dịch tay xuống phần ký tên ở góc dưới bên phải, viết vào bảy chữ thật to — “Từ bạn cùng bàn Nguyễn Quang Anh”

Nhìn qua cũng giống hắn đang viết thư tình cho Đức Duy lắm…

Đức Duy: “Này!”

Ngay sau đó Quang Anh xé tờ giấy ra, đưa cho người bên cạnh: “Thư tình đấy, gửi cậu.”

Đức Duy đỏ mặt mắng to: “Ông bị thần kinh à!”

Dứt lời, cậu lại nhìn chằm chằm tờ giấy với mười bốn con chữ xinh đẹp ở bên trên, tức giận gấp gấp mấy đường rồi nhét vào ngăn bên cạnh của cặp sách.

Chữ đẹp như thế, vo vo rồi vứt có phần đáng tiếc!

Chị gái bán hàng nhìn Đức Duy, rồi lại quay sang ngó Quang Anh, không kiềm chế được mà hé miệng cười cười một chút.

“Được rồi, lấy cái bút này và mực màu này đi.” Quang Anh quay sang cười với chị gái bán hàng, xong lại nói, “Phiền chị lấy cho em cái mới.”

“Được, xin chờ một chút.” Chị bán hàng xoay người rời đi.

Đức Duy thấp thỏm bất an, hết nhìn Đông rồi lại ngó Tây, thỉnh thoảng còn đảo mắt từ trần nhà xuống mặt đất, chột dạ nói: “Màu kia tôi tùy tiện chọn thôi, ông có thể đổi cái khác, con trai lại dùng mực màu hường, gei lắm…”

Quang Anh khẽ cong khóe miệng, mỉm cười: “Tôi tình nguyện làm gei.”

Bỗng chốc, Đức Duy cảm thấy nghẹn họng, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Bút và mực mới được đóng gói cẩn thận, chị gái bán hàng dẫn bọn họ đi tới quầy thu ngân thanh toán. Đức Duy lấy ví ra khỏi cặp sách, đang định trả tiền thì lại bị Quang Anh giành trước mất.

“Chẳng phải đã nói để tôi tặng ông sao?” Đức Duy quýnh lên.

Có để cho người ta tăng cường bồi dưỡng thiện cảm hay không hả!?

“Trong lòng tôi, đây chính là quà cậu tặng.” Quang Anh bỏ tiền thừa vào trong ví, xách cái túi nhỏ đựng bút và mực mới mua, tiếp tục nói, “Đi thôi, về sẽ viết thư cho cậu.”

Dứt lời, hắn bước ra khỏi quầy văn phòng phẩm, Duy vội vã đuổi theo, không cam lòng nói: “Trước khi mua đã nói rồi…”

Quang Anh bỗng quay người lại, Đức Duy đang vội vã đuổi theo, bị bất ngờ cho nên không phanh kịp, suýt nữa đã lao vào ngực hắn. Chỉ thấy người trước mặt vươn tay chọt chọt vào chóp mũi cậu, mỉm cười, nói: “Tôi còn chưa tặng cậu cái gì, sao có thể để cậu tốn tiền vì tôi trước được? Ngoan, nghe lời.”

Đức Duy lộ ra vẻ mặt u mê mờ mịt, cảm thấy mấy lời này có cái gì đó không đúng lắm. Giữa bạn bè với nhau, ai tặng quà trước thì có vấn đề gì đâu, cách nói chuyện của Quang Anh, nếu đặt vào quan hệ bạn trai bạn gái thì hợp lý hơn chút đấy. Nhớ tới lá thư tình trá hình còn đang nằm ở trong cặp của mình, Đức Duy bắt đầu cảm thấy hoang mang hỗn loạn.

Vào lúc cậu bị vây trong trạng thái mơ hồ, bỗng nhiên Quang Anh cúi xuống, ghé miệng sát vào lỗ tai cậu, thấp giọng hỏi một câu: “Còn nhớ giấc mơ hôm đó hay không?”

Đức Duy: “…”

Quang Anh cười như không cười, nói: “Cái giấc mơ ma nhảy disco trong mộ ấy.”

Người nào đó tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Thanh âm của Quang Anh lại càng ái muội hơn: “Vẫn sợ à?”

Đúng vậy! Sợ chết tôi! Ông lại còn nhắc! Ngoài miệng mỉm cười, thế nhưng trong lòng Đức Duy không khỏi oẳn tà vằn, cuối cùng cậu vẫn cứng miệng đáp: “Sao có thể.”

Quang Anh bình tĩnh: “Không sợ thì tốt.”

Hai người sóng vai cùng đi mấy bước, bỗng Đức Duy giật nhẹ tay áo Quang Anh, hỏi: “Hôm nay ba mẹ ông đều ở nhà sao?”

Quang Anh lắc đầu: “Mẹ tôi vừa nhắn tin, nói bọn họ đang đi suối nước nóng với khách hàng, hôm nay không về kịp, ngày mai cũng vậy.”

Đức Duy suýt nữa thì nhảy dựng lên, xoắn xuýt hỏi: “Biệt thự nhà ông có mấy phòng?”

Quang Anh: “Năm phòng.”

Đức Duy ngượng ngùng: “Nhiều thế.”

Quang Anh suýt phì cười, quanh co lòng vòng từ nãy đến giờ chẳng qua là muốn tới nhà hắn có đúng không? Thật sự Đức Duy rất thú vị, cho nên Quang Anh không nhịn được lại muốn đùa dai, hắn vội điều chỉnh lại vẻ mặt, thờ ơ đáp: “Ừ, nhiều.”

Đức Duy cuống ra mặt, im lặng một lát mới miễn cưỡng hỏi: “Thế giường trong phòng ngủ của ông, là giường đôi à?”

“Không.” Quang Anh lắc đầu, dừng một chút, tiếp lời, “Là giường ba người.”

Đức Duy buồn bã: “… Rộng quá nhỉ.”

Tôi đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, đậu má, ông không thể mở miệng mời tôi đến chơi sao!?

Quang Anh vươn tay vòng qua thắt lưng Đức Duy một chút, sau lại nhanh chóng buông ra, nói: “Rộng lắm, đảm bảo vài nhóc gầy như cậu có thể ngủ ngon.”

Trái tim Đức Duy hẫng đi một nhịp: “Có ý gì?”

Liếc đôi con ngươi đen láy nồng đậm ý cười sang phía đối phương, Quang Anh lên tiếng hỏi: “Có muốn đến nhà tôi chơi không?”

Đức Duy vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn cố gắng nhịn cười, bình tĩnh đáp: “Muốn, dù sao tôi về nhà cũng chỉ có một mình thôi.”

Tuy giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh tựa kẻ trộm vớ được bọc vàng kia đã bán đứng cậu! Thoạt nhìn, cứ như Đức Duy chỉ hận không thể lập tức xơi tái Quang Anh vậy!

“Ngoan.” Quang Anh xoa đầu Đức Duy, chỉ vào quán game cách đó không xa, “Chơi điện tử một lát rồi về nhé?”

“Được!” Trút được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, Đức Duy vui sướng không gì sánh được, tung tăng hệt như chim nhỏ mà chạy đi mua xèng chơi game!

Hai người bắn súng một lát rồi chuyển sang đua xe, bởi vì bị thua ở cả hai trò, nên Đức Duy cực kỳ bực bội. Cậu dứt khoát kéo Quang Anh đi chơi game âm nhạc, điều chỉnh độ khó lên mức tối đa, dựa vào tốc độ thần sầu của bàn tay đánh piano cấp mười mà thành công phản kích. Dưới tình huống ấy, Quang Anh không muốn thua cũng không được, thế nhưng biểu tình của hắn lại vô cùng vui vẻ, nhìn bộ dáng vênh váo đắc ý dạt dào của người kia, quả thật hắn chỉ muốn dùng sức ôm cậu vào lòng, cắn cắn gặm gặm cho vài cái.

Sau khi chơi hết xèng game, Quang Anh dùng ứng dụng trên điện thoại để gọi taxi. Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, lên xe nhắm thẳng đường Nam Sơn mà chạy tới.

Hai mươi phút sau, bọn họ đến nhà Quang Anh.

Cửa được mở ra, quả nhiên trong nhà không có người. Một đợt tiếng bước chân vội vã vang lên, theo đó, một con chó nhỏ vui tươi hớn hở chạy vọt tới chỗ Quang Anh. Bộ dáng nó nhỏ nhắn đáng yêu, trên cái đầu đầy lông vàng chóe là một cái nơ bướm vô cùng xinh xắn. Đây là một con Yorkshire nhỏ.

(*) Giống chó Yorkshire:

Yorkshire là loại chó rất bám người, từ khi bọn họ vào cửa nó đã liên tục nhảy lên đùi chủ nhân. Quang Anh một tay xách con Yorkshire lên, ôm vào trong ngực, tay còn lại thì tìm dép lê giúp Đức Duy.

“Đáng yêu quá, còn buộc tóc nữa.” Đức Duy rất thích động vật, vươn tay, nhẹ nhàng lắc lắc cái nơ bướm màu hồng nhạt của con Yorkshire, hỏi, “Cái à?”

Quang Anh: “Đực.”

Yorkshire xinh đẹp rất phối hợp mà ‘gâu’ một tiếng.

Đức Duy lặng lẽ thay dép lê: “…”

Không phải đâu, tại sao ngay cả con chó nhà ông cũng sặc mùi gei như thế?

“Tên nó là Hạ Hạ.” Quang Anh hôn lên cái gáy con Yorkshire, lại chỉ sang Đức Duy, nói, “Đây là chị dâu mày.”

Đức Duy mờ mịt: “Sao tôi lại thành chị dâu nó?”

Quang Anh mỉm cười: “Nó với tôi đều sinh ngày 16 tháng 7, nó nhỏ hơn tôi mười ba tuổi, mẹ tôi nói tôi và nó sinh cùng ngày nên muốn nhận nó là con, hàng năm, vào sinh nhật tôi nó đều có một phần bánh gato riêng đấy.”

Đức Duy quay người, có hơi không dám nhìn Quang Anh, cúi người nhặt cái đồ chơi dành cho chó ở dưới đất lên, bắt đầu đùa với con chó nhỏ, thuận miệng gọi: “Ái chà, em trai Quang Anh.”

Quang Anh đột nhiên hỏi: “Biết tôi thuộc cung gì không?”

Cậu trai thẳng không để ý tới vấn đề này, chỉ biết lắc đầu: “Không, Xử nữ à?”

Quang Anh: “Không phải, là Cự giải.”

Đức Duy chẳng hứng thú lắm: “Ồ.”

Quang Anh hạ mắt nhìn xuống cái gáy trắng nõn của Đức Duy, cười cười: “Người đàn ông thuộc cung Cự giải rất biết chăm lo cho gia đình, lại yêu thương và săn sóc vợ.”

Thanh âm giàu từ tính lại rất đỗi ôn nhu của người nọ truyền thẳng vào lỗ tai, khiến nội tâm Đức Duy dấy lên một chút ngượng ngùng khó hiểu. Cậu mất tự nhiên mà tung món đồ chơi đang cầm trong tay lên, dùng tay còn lại đỡ lấy, sau khi tung hứng mấy lần, mới mở miệng: “Thế thì tốt, về sau ai gả được cho cậu thật là có phúc.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip