Làm gì ngày mưa?
Vã Rhymtee quá huhuuu
———————————————————————
Vũ Đức Thiện nằm tựa trên thành giường, tay rải lên phím máy tính đang đặt trên gối chân, hắn đảo mắt ra hướng cửa sổ căn phòng ngắm nghía vài lúc sau đó lại thở dài ngao ngán
"Trời hôm nay tệ thật, một màu xám xịt bao trùm cả đất Sài Thành hoa lệ"
Cơn mưa nhễu giọt đáp xuống, một cơn mưa đầu hạ kéo theo làn gió dữ dội gần như cuốn bay những thứ trước tầm mắt, cây xanh nghiêng ngả theo hướng gió thổi, tán cây bị đập dữ dội gần như xơ xác
Bên ngoài bạo động đến bấy nhiêu, thì căn phòng hắn vẫn bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra trừ khi hắn thật sự để tâm đến khung cảnh bên ngoài qua lớp màn cửa sổ. Có thể hơi khó tin, hắn nghĩ một cách thần kì nào đó khí trời có thể len lỏi vào căn phòng này, Đức Thiện cảm nhận được cái ẩm ướt, mùi gió nồng phía bên ngoài bằng da thịt, bằng khứu giác nhạy bén
Hắn khịt mũi trở lại nhìn màn hình laptop, hôm nay là một ngày nghỉ, một ngày thoải mái đối với hắn, làn gió luồng của máy điều hoà mơn trớn chút đó cái ê buốt của trời mưa tầm tã, nó đem lại cảm giác lười thêm lười đối với Đức Thiện, hắn muốn chợp mắt. Nhưng chẳng dễ dàng gì khi trớ trêu thay ngày nghỉ trở thành ngày tăng ca đầy rẫy công việc giấy tờ chồng chất do giám đốc Touliver hay một cái tên khác là Nguyễn Hoàng giao phó
Đức Thiện uất lắm, phải nói là hắn cắn răng làm trong khổ sở, hắn muốn nộp đơn xin nghỉ nhưng thầm ngẫm lại...Nhỡ như, cái tên Rhymastic sẽ không còn xuất hiện nữa thì Vũ Đức Thiện cũng chẳng có công việc gì ngoài sáng tác nhạc mất. Hắn khẽ rùng mình một chút khi lởn vởn đâu đấy bóng hình Touliver đang nhăn nhó nhìn hắn kèm theo giọng nói trầm đặc nghiêm nghị. Ôi, hắn sợ đến nổi gai óc, nghĩ đến cảnh bị Nguyễn Hoàng xách cổ loi vào văn phòng làm việc với giấy tờ đến tận cả tuần không được về nhà vì tội đánh bài chuồn chắc hắn khóc thét cả đêm lẫn ngày.
Rhymastic bật nhạc lên, âm thanh nhẹ nhàng thư giản giúp hắn buông đi cái dòng suy nghĩ sởn da gà thoạt đầu. Ngó mắt sang cục chăn bông trắng cuộn tròn lấp ló mái đầu đen bồng bềnh mà khẽ phì cười. Anh người yêu của hắn, à không, nên gọi là cục cưng nhỉ?
Thanh Tuấn vẫn chìm trong giấc ngủ trên giường của cả hai, trông anh ngủ ngon lắm cơ, dù vậy nhưng lại ôm chặt lấy cánh tay của Đức Thiện vô cùng, anh ôm nó cứng ngắt. Thanh Tuấn áp má vô cánh tay hắn, hơi thở phả đều ấm nóng. Việc này khiến hắn khó mà chuyển động tay khi phải gõ phím, nhưng Đức Thiện không thể nhúc nhích được, hắn sợ Tuấn sẽ mất đi giấc ngủ ngon mất.
Đức Thiện chậm rãi tay nhích nhẹ qua bàn phím, hắn chuyển động ngón tay linh hoạt. Cứ thế mà làm việc như ban nãy. Bỗng chốc người kề bên ngọ nguậy, Thanh Tuấn chập chờn đôi mắt to rồi híp sau đó rời khỏi cánh tay hắn, trườn người ngồi dậy đưa tay lên dụi dụi đôi mắt còn ngáy ngủ.
Đức Thiện cười cười với khuôn mặt còn say ke của Thanh Tuấn, dịu dàng đưa bàn tay lên vuốt má anh
"Tiếng nhạc làm anh thấy khó chịu sao?"
Thanh Tuấn ngáp dài một hơi, mon men bò đến gần hắn
"Không hẳn, nhưng sao em thức sớm vậy, với cả số liệu trên máy tính này là gì thế? Anh nhớ hôm nay là chủ nhật?"
Đức Thiện cười mỉm với anh, nhưng trong lòng có chút buồn buồn. Cuối tuần là khoảng thời gian hắn dành cho người yêu nhiều nhất nhưng lại bị tóm cổ lên bàn làm việc thì thử hỏi sao không buồn. Hắn khẽ thở dài chẹp miệng
"Hôm nay em tăng ca, anh nên ngủ thêm một chút. Trời còn sớm chán lắm"
Thanh Tuấn ngó sang cái laptop nhìn vào đồng hồ chỉ giờ giấc, ừ thật, quả là còn sớm. Nhưng Tuấn tỉnh giấc nồng rồi, bây giờ ngủ thêm nữa thì không được. Mà nhắc mới nhớ, từ nãy đến giờ Đức Thiện toàn nhìn chằm chằm vào máy tính nói chuyện với anh, hắn khiến anh như bị lờ đi trong khuất.
Thanh Tuấn bĩu môi
"Thiện, xoay qua nhìn anh này"
"Đợi em một chút"
Hắn vẫn nhìn vào màn hình không rời nửa mắt, còn một ít nữa thì sẽ hoàn thành hết dữ liệu công việc, nên hắn không thể bỏ ngang từ giây phút nào
Thanh Tuấn biết bản tính của hắn là vậy, cũng không buồn đến, phụng phịu bước xuống giường. Anh sẽ đi tắm sáng.
.
Một ít lâu sau đó, Đức Thiện gập lại chiếc máy tính, đưa tay áp lên cổ nghiêng đầu bẻ khớp. Hắn vươn vai, chớp mắt liên tục, ngó mắt sang bên cạnh để tìm "cục cưng" của hắn. Nhưng dĩ nhiên rồi, Thanh Tuấn đang trong phòng tắm. Đức Thiện có thể biết được khi nghe thấy tiếng vòi sen chảy từ nãy đến giờ, anh tắm bằng nước nóng, nên có thể thấy khói trắng bốc lên áp vào thành cửa kính li ti những giọt nước đọng lại. Hắn thả lỏng người, ngước mặt lên trần nhà nhìn vào khoảng không vô lặng rồi khẽ nhắm mắt thư giãn
Tiếng vòi sen dừng lại, chỉ còn lại tiếng phũ áo phập phập. Đức Thiện biết anh tắm xong rồi, trong đầu suy nghĩ một chút khi anh bước ra khỏi phòng tắm thì sẽ làm gì nhỉ. Cùng Thanh Tuấn xuống bếp nấu buổi sáng hoặc ra ngoài ăn cho tiện, dọn dẹp nhà cửa một chút hay vẫn đi ra ngoài hóng gió mát.
Hắn vẫn nhắm tịt mắt suy nghĩ một chút nữa cả hai nên làm gì, thì bỗng chốc bên tai nghe được giọng nói của Thanh Tuấn
"Thiện ơi~"
Đức Thiện mở mắt ra định lướt mắt nhìn anh thì chợt trên người mình có thứ gì đó đè lên, trước mắt mình đã là Thanh Tuấn đang ngồi lọt vào lòng hắn.
"Tuấn, anh...?"
"Suỵt"
Thanh Tuấn giơ ngón tay trỏ đặt lên môi hắn yêu cầu đối phương im lặng
"Em vừa làm việc xong đúng chứ?"
Đức Thiện gật đầu như giã chày, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên khi Thanh Tuấn áp người sát vào hắn. Cả hai chỉ cách nhau bằng chiếc áo thun mỏng rộng thùng thình của anh
"Vậy sao em không bỏ thời gian ra để..."
Anh vừa nói, vừa từ từ choàng tay sau cổ hắn, chân quấn quanh thắt lưng Đức Thiện.
"Để?"
Hắn nuốt khan một ngụm, tay luồng sau lưng anh xoa xoa quấn quít
"Để dành cho người yêu một chút nhỉ~?"
Vừa dứt lời, như thể sợi dây lí trí cảm nhận được thông tin như với được vàng mà đứt đoạn. Khoé môi hẳn dần nhếch lên, cười ranh mãnh. Nhẹ đớp môi người đối diện cắn mụt như đang chìm trong cơn say nghiện
Thanh Tuấn quá nóng bỏng đi, Đức Thiện không thể nào dừng lại việc nghiện anh mê muội được. Lưỡi hắn luồng vào mút lưỡi anh đến tê dại, không chừa một hở miệng. Vì vậy trong chốc lát đó, Thanh Tuấn dần cạn kiệt dưỡng khí mà đẩy hắn ra, hít thở lại để hô hấp
Đức Thiện sau khi chiếm được vị ngọt nơi môi người yêu bèn cười khúc khích khi thấy mặt anh đỏ ửng thở gấp rút. Hắn lướt mắt nhìn thân thể Thanh Tuấn. Chà, giờ hắn mới để ý rằng, cái áo thun đen anh đang mặc này là của Đức Thiện, bảo sao áo rộng thùng thình và còn che phủ đi chiếc quần ngắn anh đang mặc
Hắn liếm môi, kéo cổ anh lại nơi môi mình. Nhẹ đưa lưỡi lên cần cổ Thanh Tuấn, mơn trớn một đường xuống bả vai, sau đó để lại hàng loạt dấu cắn đỏ tím tô lên làn da trắng hồng, khiến anh rùng mình thốt lên âm thanh nỉ non làm hắn quyến luyến
"Ưm..~đến đây là đủ rồi, ha..đủ rồi Thiện.."
Thanh Tuấn đột ngột né người ra, đưa bàn tay che miệng hắn lại
"Ai vừa nãy mới bảo muốn dành thời gian cho người yêu mình nhỉ?"
Hắn xụ mặt, đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn anh
"Anh..lạnh quá, với lại anh muốn ăn s-áng"
Bỗng dưng hắn liếm nhẹ vào lòng bàn tay anh đang che miệng hắn khiến Thanh Tuấn giật thót rút tay lại
"Em điên hả!?"
"Không, em đang cố sưởi ấm anh đây"
Thanh Tuấn vừa rút tay lại thì bị Đức Thiện chụp nhanh cổ tay đưa lên cánh mũi, hít ngửi mùi hương nồng nàn chỉ đặc biệt mỗi anh có. Phải nói thật ngoài mùi mấy tờ polymer ra thì mùi Thanh Tuấn khiến hắn ghiền mãi không bao giờ dứt được
"Sưởi ấm bằng cách gì cơ?"
Anh khó hiểu
"Hâm nóng tình yêu chẳng hạn?"
Đức Thiện cười gian nhanh tay lột quần thun của anh ra khiến Thanh Tuấn chẳng kịp trở tay thì bị quật ngửa ra giường
"Ah..em làm gì vậy!?"
Hắn ôm siết cặp mông anh đưa hạ bộ cương cứng thông qua trong cái quần xà lỏn. Đầu hạ thấp xuống hôn lên sóng mũi anh
"Cái...này mà là hâm nóng tình yêu á, anh nghĩ chỉ ôm...nhau thôi mà.."
Đức Thiện bật cười trước sự ngây ngơ của anh. Thanh Tuấn dù biết bao nhiêu lần bị hắn dụ cũng không bao giờ hiểu được vấn đề. Xem ra dễ dàng cho hắn đây
"Thì là hâm nóng tình yêu, đồng thời...em cũng hâm nóng thân dưới chúng mình"
...
Sau mấy tiếng hai thân thể hoà quyền vào nhau như đốt cháy thiêu rụi thân xác chìm vào giấc nồng mê say không thể dứt. Nhưng chỉ lạ ở chỗ một người thoã mãn, còn một người vô cùng ấm uất. Vì sao á? Vì lại bị dụ lọt vào bẫy do người kia bày mưu
.
Thanh Tuấn gắp từng miếng thịt gà xé nhỏ bỏ vào miệng nhai trong khuôn mặt chù ụ
"Nào..Thiện, đừng ngửi cổ anh nữa, để anh ăn nốt bữa sáng"
"Một chút nữa thôi"
Cả hai vừa có một trận mãnh liệt trong căn phòng của mình, Thanh Tuấn sau khi bị Đức Thiện gạt bằng cách "hâm nóng tình yêu" xong, chưa kịp quay ra dỗi hắn thì Đức Thiện lại chơi chiêu bày ra cái mặt vô số tội để anh mềm lòng mà tha thứ
Bởi thế Thanh Tuấn cũng cam tâm lắc đầu nhờ hắn bế đi ăn sáng. Đức Thiện thì từ chối anh thế nào được, nên bế anh, ừ thì bế Thanh Tuấn cả ngày chẳng rời vòng tay như kiểu chăm em bé mới sinh ấy.
"Anh có phải trẻ sơ sinh đâu mà phải ngồi trong lòng em ăn thế!"
Thanh Tuấn trách móc hắn khiến Đức Thiện bĩu môi tỏ ra nét mắt thương hại
"Thiện..sao em trẻ con thế"
Anh thấy hắn vậy cũng không kiềm lòng được nên nhỏ giọng lại. Bỗng chợt Đức Thiện ôm anh, tựa cằm lên bả vai Thanh Tuấn nhắm mắt lại thở ra một hơi
"Tuấn này, anh ăn xong chưa"
"Hả..,ừ,ờm...rồi"
Anh nói lắp bắp khó hiểu trước hành động âu yếm của hắn
"Được"
Đức Thiện vác Thanh Tuấn lên vai lập tức khiến anh chưa hiểu chuyện gì
"Vậy em dắt anh lên phòng làm chuyện người lớn nhé"
Nói rồi hắn cười bật thành tiếng, đưa Thanh Tuấn lên phòng trong khi anh dần hiểu ra vấn đề để cự tuyệt từ chối thì đã quá muộn
"Hả???? Làm chuyện gì cơ??"
"Ê!! Thiện, em làm gì dẫyyy!!??"
"Áaaa! Cứu em anh Khoa ơiii!!!"
.
"Hắt xì"
Hoàng Khoa sụt sịt mũi ngó ra cửa sổ nhà nhìn bầu trời bên ngoài
"Đứa nào nhắc mình không biết".
.end
____________________________
2192 words
Sau 1 tháng lười thì cuối cùng tớ cũng có idea để lên chap hehe =))))
Tiếp tục câu chuyện rãnh rỗi sinh nông nỗi xả tranh fanart Rhymtee hihi ✌︎('ω')✌︎
Bức này tới art hồi tháng trước, nhưng mà tới lúc tải ảnh lên wattpad thì 2 ngày sau nó mới cho cập nhật được hic T^T
Full background :3
Tình hình là tớ vã Rhymtee quáaaa, làm ơn ai đó hãy triển fic điii huhuuuu 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip