Chương 4: Sao Chổi

4.

Đoan Thảo đi một đoạn xa, đầu khẽ nghiêng nhìn đằng sau, sau khi xác định không có người mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cái đuôi dai dẳng cũng không còn bám theo nó nữa.

Đoan Thảo có một sở thích rất lạ lùng, đó chính là đu trên mấy thanh xà, hôm nay sau khi thoát khỏi bọn người bên băng X, Đoan Thảo liền đi đến mái nhà quen thuộc của nó, thanh xà chỗ này dường như bị lỗi dư ra ngoài một khoảng dài bằng cánh tay, lại thêm mái che bên trên, nằm trên đó dường như giống nằm trong một cái lều nhỏ.

Vốn dĩ đang nằm trên thanh xà suy nghĩ chuyện nhân sinh thế thái, thì nghe thấy bước chân chạy vào, chưa được bao lâu thì lại thêm một tiếng bước chân nữa, nó vốn cũng chẳng có hứng quan tâm, nhưng mái nhà trên đó đột nhiên rung động vài tiếng rồi lại im lặng. Vốn đang định xem thử là gì thì tiếp theo lại có rất nhiều tiếng bước chân bước vào. Nó thò đầu nhìn thử, nhưng vừa nhìn thấy đám người kia đã vội vàng rụt cổ lại, ngồi im trong đó. Trong lòng thầm chửi một câu mẹ nó.

Đám người kia đang có dấu hiệu rời đi thì trên mái nhà lại động một chút, sau đó là tiếng rơi vỡ, lúc Đoan Thảo nghe thấy tiếng của đại tỷ kia muốn lục soát mái nhà tim cũng hẫng đi một nhịp.

Bây giờ suy nghĩ lại Đoan Thảo vẫn còn cảm thấy rùng mình một cái, lúc đó chân nó đang bị thương, mới băng bó lại một chút, muốn đánh hay chạy cũng chẳng được. Nhưng chẳng hiểu sao lúc đó lại có tiếng mèo kêu, đám người bên dưới cũng rời đi, Đoan Thảo thở phào nhưng chẳng hiểu vì lý do gì cũng cảm thấy mái nhà bên trên thở phào theo.

Lúc nó muốn xuống, mái nhà bên trên lại một lần nữa rung động, tiếp đến là một loạt động tác sột soạt, nó thò đầu ra xem thử thì thấy một người đang bám trên tường tìm cách trèo xuống, nó ngạc nhiên nhìn người kia rồi nhếch mép cười, chờ xem con người kia bao giờ sẽ rơi xuống đất, nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì lại trượt tay rơi xuống, nhưng vẫn là nó tài giỏi đi, thành công tiếp đất. Chỉ là còn chưa kịp đứng lên đã bị một cái gì đó như thể cái tạ nặng cả tấn rơi xuống người, nó đau đến cử động không nổi, bất động mất một lúc lâu.

Sau đó chính là phát sinh một loạt tình huống khiến nó phiền muốn chết.

Nó vốn dĩ đang định trở về nơi trú ẩn nghĩ ngơi một lúc thì lại đụng phải một người nó không muốn gặp, thầm chửi thề vài tiếng, hôm nay chắc là nó ra đường quên xem lịch.

Người phía trước nhìn thấy nó cũng ngạc nhiên sau đó vẫn là tươi cười lên tiếng trước.

"Đoan Thảo, không phải là Miêu Nhân của chúng ta sao, ra ngoài rồi thành danh cũng không ít nhỉ"

Đoan Thảo không có hứng thú định rời đi, người bên kia lại nói.

"Chị Trúc từng nói, nếu chị vẫn còn có hứng thì trở về, vị trí kia vẫn là của chị"

Một câu cũng lười nói, Đoan Thảo bước qua người kia đi lên phía trước.

"Về nói với chị ta, tao không có hứng, cả mày nữa Vi, suy nghĩ cho kỹ, theo chị ta cũng có ngày mất xác"

Tường Vi cười khẩy.

"Chị nói thì hay lắm, ở cái chỗ chết tiệt này không có băng phái chống lưng chị nghĩ có thể làm gì, làm giang hồ còn hơn làm điếm. Chị nghĩ ai cũng giống Miêu Nhân chị sao"

Đoan Thảo không nói nữa, bỏ đi một mạch, từ khi còn ở trong bang phái, Tường Vi là đứa mà nó quan tâm nhất, là đứa nó xem như em gái mà bảo vệ, chỉ là bây giờ thì khác rồi, nó không còn muốn liên quan gì đến những người kia nữa. Nó bây giờ chỉ hành động một mình, ai thuê gì làm đó, lỡ xảy ra tai vạ cũng một mình nó chịu, không liên quan đến ai, tất nhiên trừ những chuyện giết người cướp của.

Đi thêm một đoạn Đoan Thảo đột nhiên bị một bàn tay túm lấy, kéo ngã xuống đống thùng giấy được bầy la liệt bên cạnh một cửa hàng nào đó, có lẽ để ở đây để đợi bị ném đi. Nhưng Đoan Thảo vẫn là phản ứng nhanh lật ngược tình thế đem tay của kẻ to gan dám đánh lén nó khoá lại ở đằng sau, một tiếng la oai oái có chút quen thuộc phát ra ở phía dưới khiến cho nó cảm thấy lòng đầy bất an, thầm kêu lên "không phải chứ".

"Á á, đau quá, bỏ chị ra"

Đoan Thảo nơi lỏng tay ra, Kim Khánh vội lật người nhìn Đoan Thảo đang ở phía trên mình oán trách.

"Em thật độc ác"

Đoan Thảo mặt đầy hắc tuyến, khoé môi giật giật không nói nên lời, Kim Khánh chưa kịp ai oán thêm gì đã liếc thấy đằng sau lại là bọn âm hồn bất tán kia, có vẻ như đang đi đến bên này liền dứt khoát ôm chặt lấy Đoan Thảo kéo xuống dán chặt lên người mình, tiện tay lấy một mảnh giấy phủ lên. Đoan Thảo chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh oái oăm thế này, còn chưa hết, cái tư thế này muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám. Đoan Thảo tức giận lật tung mảnh giấy vừa được phủ kia gỡ tay Kim Khánh ra lên ngồi thẳng dậy, Kim Khánh tức giận nói.

"Em làm cái gì vậy"

Đoan Thảo vô duyên vô cớ bị người ta tức giận càng tức giận hơn.

"Tôi hỏi chị đang làm cái gì mới đúng"

Kim Khánh lại dứt khoát kéo Đoan Thảo ôm chặt lấy phủ tấm bìa giấy kia lên, Đoan Thảo cũng đâu chịu thua lật tấm giấy ra trừng Kim Khánh. Đám âm hồn bất tán trong lời Kim Khánh nói vừa đi đến, vô tình chứng kiến toàn bộ.

"Chuyện này là sao"

"Chắc là đôi cẩu nam cẩu nữ nào đó đang..."

"Mày bị ngu à, đây là ngoài đường lớn"

Đứa kia xoa đầu nói.

"Cứ cho là thế đi, mắc mớ gì đánh tao"

Hai người đằng trước lật giấy đóng giấy, hai người đằng sau cãi qua cãi lại, tình cảnh chẳng mấy chốc đã loạn thành một đoàn. Từ đằng sau đại tỷ nọ vò đầu bứt tai đi đến, nhìn hai đứa đàn em đang tranh cải, liền giơ tay giáng cho hai đứa một quyền.

"Chúng mày làm gì..."

Tầm mắt đại tỷ nọ chuyển dời từ hai đứa đàn em sang hai người đằng trước, khoé miệng khẽ nhếch lên, hai đứa đàn em sau khi bị một vố trời giáng cũng biết điều lủi vào đám đằng sau.

Kim Khánh chơi trò lật giấy với Đoan Thảo chơi đến nghiện, cả hai không ai thua ai, nhưng vẫn là Kim Khánh tinh mắt nhìn thấy đại tỷ kia đang đi lên, đôi mắt mang theo lo lắng dùng hết sức bình sinh lật ngược lại đem Đoan Thảo đè xuồng rồi ôm chặt lấy. Bị thay đổi vị trí, Đoan Thảo từ vị trí vốn dĩ của Kim Khánh mới nhìn thấy tình hình thực tế. Đám người băng X đang đứng đằng sau nhìn hai người họ như nhìn hai con khỉ đang làm trò hề. Đoan Thảo nhìn Kim Khánh nằm đè lên mình liên tục thì thầm gì đó. Thì ra cái con người ngốc nghếch này đang muốn cứu nó hay sao.

Vị đại tỷ từ đằng sau đi đến, đứng chống nạnh cúi xuống nhìn hai con người đang dính vào nhau mà nhếch mép.

"Tình huống gì đây?"

Kim Khánh như một cái kìm bằng sắt khóa chặt Đoan Thảo làm nó muốn cử động cũng vô phương thực hiện. Đám đàn em cũng hiếu kỳ đi đến vây quanh đống giấy trầm trồ. Miêu Nhân chưa ai đụng được bị một anh hùng cứu thế làm cho bất động dưới đất, bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ dán chặt lên người Kim Khánh.

"Bỏ tôi ra"

Đoan Thảo bị đám người kia nhìn như thể nó là người ngoài hành tinh, Kim Khánh thì càng ôm chặt, ôm đến Đoan Thảo thở không nổi, khuôn mặt tím tái khổ sở, không biết do tức giận hay do thiếu dưỡng khí.

"Không được, em im lặng"

Đoan Thảo dãy thêm mấy lần cũng không ra được, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Chị không bỏ ra thì đừng có trách tôi"

"Chị đã nói..."

Đoan Thảo kiên nhẫn cắt lời Kim Khánh.

"Bị nhìn thấy rồi!"

"Bị nhìn thấy rồi?"

"Ừ"

Kim Khánh nới lỏng tay ra, lồng ngực được thông thoáng Đoan Thảo vội vàng hít lấy hít để như đã lâu chưa được thở vậy. Kim Khánh ngồi dậy nhìn xung quanh, bao nhiêu cặp mắt đang vây quanh nhìn chằm chằm cô. Kim Khánh giật mình mà la toáng lên. Đám người xung quanh cũng hết hồn còn la to hơn cả Kim Khánh, đến cả đại tỷ kia cũng bị hù cho lùi ra sau một bước. Con bé này đánh thắng được cả Miêu Nhân chắc chắn không tầm thường, nên đề phòng.

Trong khi đó Đoan Thảo đang thầm chửi thề trong lòng, lần này thì tiêu thật rồi.
...

Tường Vi rảo bước trên con hẻm tối, qua vài lần rẻ trái rẻ phải thì cuối cùng cũng tới được nơi nó muốn tới. Lật lên tấm mành, Tường Vi bước vào bên trong, lướt qua hai người phụ nữ to lớn đang đứng canh gác hai bên. Đi đến một căn cánh cửa gỗ, gõ lên hai tiếng rồi bước vào.

"Đã lấy được chưa?"

Một giọng nói từ trong vọng ra, Tường Vi gãi tai ấp úng: "Đáng lẽ em lấy được rồi..."

"Vậy là chưa lấy được?!"

"Em xin lỗi"

"Bỏ đi, tao biết mày làm không được mà"

Tường Vi cúi đầu bĩu môi, rồi như nhớ ra gì đó nó nhanh chóng kêu lên: "Chị Trúc, hôm nay em mới gặp lại một người"

Trúc Phạm lười biếng nhắm mắt nằm dài ra ghế sô pha không thèm để ý Tường Vi.

"Em gặp lại Đoan Thảo"

Vừa nghe đến hai chữ Đoan Thảo, Trúc Phạm lập tức mở mắt ra, liếc nhìn Tường Vi một cái rồi lại coi như không có gì tiếp tục nhắm mắt lại.

"Nó đã không còn liên quan đến chúng ta nữa"

~~~~~~~

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip