Chương 5. Tao Với Mày Lấy Nhau Nhé?


Hai ngày phân hóa đau đớn tột cùng sẽ mãi ám ảnh trong tâm trí của Ngọc Chương. Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu bé mập mạp vào lần đầu thức dậy sau cơn đau là.

"Hương bạch đàn à? Cũng được."

Mùi tin tức tố của Ngọc Chương là bạch đàn, đây thực sự là một hương thơm mạnh mẽ. Sau vị đắng gắt ban đầu là cảm giác mát mẻ dễ chịu.

Kể từ ngày đó, miếng dán sau gáy và một viên thuốc vào mỗi sáng trở thành những thứ không thể thiếu trong cuộc đời Ngọc Chương, một Alpha vừa phân hóa.

---

"Kỳ thi lần này bạn Vũ Ngọc Chương lớp chúng ta tiếp tục xếp đầu toàn khối. Chúc mừng em nhé!"

"Kỳ thi lần này bạn Bùi Xuân Trường là người duy nhất thi không đạt tới hai môn. Sau giờ học tới văn phòng gặp tôi."

Xuân Trường xụ mặt không thèm nói lời nào khi cùng Ngọc Chương đi bộ về nhà. Rõ ràng tên kia nghỉ học gần cả tuần lễ vì kỳ phân hóa thế mà vẫn top 1 toàn khối ngon ơ. Còn cậu thì sao, quả này thì toang với mẹ thật rồi.

"Sao thế? Điểm thi không tốt à?"

Trước sự quan tâm của Ngọc Chương, Xuân Trường liền than thở.

"Thì cũng rớt hai môn đó. Tại tao vừa đi học trên lớp vừa học lớp diễn xuất, rồi lớp thanh nhạc đấy chứ! Con người chứ có phải con gì đâu mà giỏi hết được..."

Câu nói cuối cùng lí nhí trong miệng vì tự Xuân Trường cũng thấy mình vô lý.

"Mày vẫn học thanh nhạc từ tiểu học đến giờ? Sau này mày sẽ vào showbiz à?"

Vào làng giải trí ư? Xuân Trường chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Cậu ngửa mặt nhìn bầu trời đăm chiêu.

"Nếu có cơ hội chắc là tao muốn thử đó."

Tương lai và nghề nghiệp với một đứa mới lớp 8 nghe vẫn có vẻ xa xôi. Trước mắt cậu ta sẽ phải đối diện với một thứ chân thật hơn nhiều, đó là...

"Xuân Trường!! Học hành kiểu gì mà để giáo viên gọi về tận nhà mắng vốn hả!!!!"

Tiếng hét của cô Quỳnh Chi vọng sang tận biệt thự bên cạnh, Ngọc Chương đang ăn cơm cũng phải nhè miếng thịt vừa cắn trong miệng ra.

Chú Lập Thành gắp cho con trai một quả trứng ốp la. Trong ba đứa con trai, Ngọc Chương là đứa chú để tâm nhiều nhất. Hồi bé, cậu út từng là một đứa nghịch ngợm đến bất trị. Lớn dần lên, tính cách khó ưa đó cũng dần phai nhạt.

"Minh, Quang, Chương kết quả thi cuối kỳ thế nào rồi?"

Chú Lập Thành gật đầu hài lòng khi nghe điểm số của ba đứa con. Đặc biệt là khi Ngọc Chương nói mình vẫn duy trì được thứ hạng dù mất cả tuần nghỉ vì kỳ phân hóa.

"Được, tốt lắm. Bố không muốn ép các con phải học cho thật giỏi. Nhưng sau này mấy đứa sẽ hiểu, bắt đầu trước người khác luôn có lợi."

---

Xuân Trường bị mẹ mắng đến hai lỗ tai lùng bùng, giận dỗi bỏ cả bữa tối lên phòng riêng đóng sầm cửa lại.

Cậu nhóc ngồi bần thần trên ghế, thi thoảng đưa tay gạt nhanh nước mắt, như đang tự dối lòng rằng mình không hề khóc.

Ngọc Chương vừa trở về phòng sau bữa cơm. Không khí trong phòng quá oi bức, thôi thúc người ta phải mau chóng mở tung cửa sổ. Cánh cửa vừa hé, đập vào mắt Ngọc Chương là hình ảnh Xuân Trường lén lút lau nước mắt. Mà phía bên kia Xuân Trường cũng lập tức phát hiện mình đã bị Ngọc Chương nhìn thấy hình tượng đáng xấu hổ này.

"..."

Xuân Trường muốn đóng sầm cửa lại nhưng Ngọc Chương lại vẫy tay với cậu. Khoảng cách khá xa khiến Xuân Trường chẳng nghe thấy Ngọc Chương đang nói gì.

"Nói cái gì cơ? Tao không nghe rõ."

Ngọc Chương chép miệng. Chỉ thấy bóng người mập mạp biến mất vài giây, sau đó quay trở lại với một tờ giấy lớn. Ngọc Chương khom người hí hoáy viết rồi giơ lên hướng về phía Xuân Trường. Xuân Trường nhíu mắt nhìn, miệng lẩm nhẩm đọc theo dòng chữ.

"Cần tao dạy kèm cho mày không?"

Gì chứ, nó tốt bụng vậy hả? Xuân Trường nghĩ, dù sao cũng chẳng mất gì, cứ học thử xem sao.

Cô Quỳnh Chi vui ra mặt khi thấy con trai cắp sách sang biệt thự kế bên để 'học cùng Ngọc Chương'. Chưa bao giờ cô so sánh Xuân Trường với Ngọc Chương nhưng nếu con trai cô chăm chỉ học hành được bằng bạn thì thành tích chẳng đến nỗi tệ như vậy. Nhìn bóng Xuân Trường khuất sau cánh cổng, cô Quỳnh Chi quay sang nhìn chồng với đôi mắt rưng rưng.

"Mình ơi, cuối cùng nó cũng chịu học tập chăm chỉ rồi."

"Ừ, nhưng không biết được mấy bữa."

Dưới sự ủng hộ của bố mẹ, từ ngày đó, đều đặn mỗi tối Xuân Trường sẽ ôm theo sách vở sang phòng Ngọc Chương học. Tuy rằng sắt chẳng mài thành kim một sớm một chiều. Nhưng ít nhất Xuân Trường cũng không còn thi trượt môn nào kể từ đó.

Một lần khi đang cùng nhau giải bài tập, Ngọc Chương đột nhiên nói.

"Mày từng nói muốn biết tin tức tố mày mùi gì phải không?"

"Ừ?"

"Giờ tao có thể nói cho mày biết rồi đó."

"Là gì thế?"

"Dừa."

---

Vẫn chiếc bàn gấp và hai chiếc đệm đó, nhưng các mép bàn đã cũ sờn theo thời gian. Hai chàng trai chụm đầu giải bài tập đã hoàn toàn thay đổi sau tuổi dậy thì. Chỉ có hai thứ không hề thay đổi sau 4 năm dài. Thứ nhất là làn da ngăm của Ngọc Chương. Thứ hai là bảng điểm lẹt đẹt của Xuân Trường.

Hiện tại cả hai đang học lớp 11. Họ vẫn duy trì thói quen sang nhà nhau học mỗi ngày.

Buổi chiều thứ 7, mặt trời hãy còn chiếu xuyên qua ô cửa sổ. Ngọc Chương đang chăm chú giải đề thi thử Đại học, anh đang có dự định thi vượt cấp vào năm nay.

Ở bên cạnh, Xuân Trường nhàm chán gấp giấy thành những hình thù kỳ quặc. Nghịch chán, Xuân Trường chống cằm quan sát người ngồi cạnh.

Trong lúc chẳng để ý, cậu chàng Ngọc Chương mập mạp đen thui ngày nào đã biến mất không dấu vết. Cánh tay tì lên bàn nổi rõ cơ bắp. Khuôn mặt góc cạnh, xương chân mày nhô cao, sống mũi thẳng. Đôi mắt tròn có vẻ không ăn nhập với sự sắc sảo của những đường nét khác. Con ngươi đen láy lướt theo dòng chữ trong đề thi.

Ở Ngọc Chương có sự tương phản, nó tạo nên nét cuốn hút đặc biệt chỉ riêng anh mới có được.

Từ ngày lên cấp 3, Ngọc Chương dần trở nên sôi nổi hơn trước. Anh không dành mọi thời gian để học nữa. Ngọc Chương tham gia vào đội bóng đá của trường, có một nhóm bạn thân thiết.

Xuân Trường thở dài, ghét thật đấy, nhưng phải chấp nhận rằng Ngọc Chương đã trở thành hot boy nổi tiếng trong trường. Cậu nhiều lần nghe về mấy tin đồn kiểu bạn này bạn kia tỏ tình với Ngọc Chương. Ấy vậy sao chưa thấy cậu ta đi hẹn hò bao giờ nhỉ?

Tan học thì chơi bóng, trời tắt nắng thì về, về thì học cùng nhau. Cuối tuần cũng chỉ chơi với cậu hoặc luyện bóng với hội bạn của cậu ta. Xuân Trường cầm một tờ giấy vo viên ném vào đầu Ngọc Chương, cậu hất hàm hỏi.

"Ê, nghe nói sáng nay có ai tỏ tình với mày ở sân bóng hả?"

Ngọc Chương mắt không rời tờ đề.

"Ừ."

"Thế sao không thấy mày đi hẹn hò?"

"Tao từ chối rồi. Bận lắm."

Ngọc Chương ngừng tay ngước lên nhìn Xuân Trường. Xuân Trường vẫn luôn đẹp trai như vậy. Từ hàng lông mi đen dài đến làn da hoàn hảo không tì vết.

Lúc này Xuân Trường đang bày ra kiểu biểu cảm thường thấy nhất khi ở cạnh Ngọc Chương, đó là bĩu môi khinh thường. Ngọc Chương nhún vai cảm thán.

"Không phải mày mới là đứa làm tan nát nhiều trái tim nam thanh nữ tú à? Cũng có thấy mày hẹn hò với ai đâu."

Xuân Trường cười nhạt một tiếng. Gu của cậu không tầm thường như lũ học sinh cấp 2, cấp 3 đâu.

Ngọc Chương đặt bút xuống, chống tay lên cằm nhìn Xuân Trường chằm chằm. Đến nỗi Xuân Trường nổi hết da gà lên.

"Nhìn cái gì?"

"Mày định sẽ lấy vợ hay lấy chồng?"

"Không biết nữa."

"Nếu đến năm 30 tuổi mà tao với mày vẫn chưa có người yêu thì lấy nhau nhé?"

Xuân Trường sững người nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ngọc Chương. Vài giây sau, Xuân Trường lăn ra cười nắc nẻ.

"Mơ hả? Còn lâu tao mới thèm lấy thằng quê mùa như mày. Nhìn xem cái quần đùi cây dừa này từ bao giờ vậy hả trời?"

Ngọc Chương theo ngón tay của Xuân Trường nhìn xuống quần mình. Anh đang mặc cái quần đùi in họa tiết cây dừa mua khi đi du lịch biển năm lớp 9. Vì mặc rất thoải mái nên Ngọc Chương thường mặc nó khi ở nhà.

Khuôn mặt Ngọc Chương trầm xuống. Anh giơ tay vỗ đến bốp một cái lên đầu Xuân Trường, cả giận nói.

"Ờ, tao nói vậy thôi. Có ép tao cũng thèm vào mà lấy đứa học thì dốt còn tiêu xài phung phí như mày!"

Xuân Trường bị đánh đau thì tức giận nhoài người lên giường vớ lấy cái gối đập liên tục vào Ngọc Chương.

Ngọc Chương cũng chẳng phải dạng vừa. Cả hai lao vào nắm đầu nhau. Tiếng la hét ầm ĩ khiến cô Hồng ngồi ở phòng khách khẽ lắc đầu.

Câu nói 30 tuổi chưa có người yêu thì kết hôn của Ngọc Chương chẳng biết là thật hay đùa. Chỉ biết dù một người là Alpha, một là Omega, đáng lẽ giữa họ phải có sức hút tự nhiên mới đúng. Nhưng Ngọc Chương và Xuân Trường lại chưa từng nghĩ đối phương là partner tiềm năng.

Có lẽ vì ấn tượng một Ngọc Chương mập đen đã in quá sâu vào tâm trí Xuân Trường. Còn Ngọc Chương, cú sốc tình đầu bad boy vẫn còn ám ảnh. Ngọc Chương nghĩ, cần gì yêu chứ, đến tuổi hợp ai thì lấy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip