10. Lệch nhịp

Dưới cái lạnh ẩm của màn sương đêm, mùi khói bếp ngai ngái trước hiên ngôi nhà nhỏ phía chân đồi lại tỏa. Vẫn là khung cảnh ấm cúng quen thuộc, gã và anh lại ngồi cùng nhau tận hưởng hơi ấm từ bếp lửa bốc ra. Tiếng hạt bắp nổ lép bép chen chút bên tai như tiếng cười khúc khích giữa cả. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn yên ả đến nao lòng, đến mức người trong cuộc chưa thể kịp nhận ra những gì sắp xảy đến với mình.

Anh dán mắt vào người gã, một khắc cũng chẳng rời. Trong anh bấy giờ là một mớ rối bời, hỗn độn. Vẻ mặt ung dung tự tại cùng với nụ cười vô âu vô lo đến ngờ nghệch ấy thật khiến anh phải trăn trở suốt nhiều đêm liền kể từ khi gia đình của chị hai trở về. Ngày mai, họ sẽ trở về thành phố để anh rể Xuân Trường tiếp tục công việc. Họ đi hai nhưng ngày mai có lẽ sẽ về ba. À, không phải có lẽ mà là chắc chắn!

- Hứa với em...anh nhất định không được đưa Ngọc Chương đến thẳng đồn cảnh sát khi trở về thành phố có được không?

- ...

- Hứa với em...anh phải thay em tìm lại gia đình cho Ngọc Chương, hoặc chí ít phải tìm nơi điều trị trí nhớ cho cậu ấy bình phục hẳn rồi mới tính đến chuyện khác, được không?

- ...

- Hứa với em...anh nhất định phải để cậu ấy tự mình đi đầu thú để được pháp luật khoan hồng, anh không được phép gọi cảnh sát đến bắt cậu ấy đi!

- Đủ rồi, Trường! - Hắn cuối cùng cũng không chịu đựng nổi những lý lẽ vớ vấn của anh nữa mà phải lên tiếng - Lấy gì bảo đảm sao khi bình phục trí nhớ thì cậu ta sẽ chịu ngoan ngoãn đi đầu thú hay sẽ quay sang giết thêm vài chục mạng người nữa trong đó có cả anh lẫn chị? Có gì đảm bảo được không? Lúc đó tội trạng của cậu ta sẽ càng nặng thêm, em có muốn điều đó không?

- Không! Chỉ cần giúp cậu ấy hồi phục trí nhớ, em tin tự mình Ngọc Chương sẽ đi đầu thú. Cậu ấy không thể là người máu lạnh như anh nói được đâu, thời gian qua cậu ấy ở đây với em, với gia đình này...điều đó đã nói lên tất cả!

- Em có tỉnh táo không, Trường? - Hắn giữ lấy hai cánh tay anh mà lay mạnh rồi bảo - Cậu ta bị mất trí nhớ! Thời gian qua bản chất không phải là con người thật của cậu ta. Bản chất thật chính là đến người thi hành công vụ mà cậu ta còn dám giết thì em nghĩ đến khi hồi phục trí nhớ cậu ta có dám bén mảng đi đầu thú hay không?

- Hoặc là anh làm theo những gì em nói, đưa Ngọc Chương về thành phố để điều trị sau đó để tự cậu ấy đi đầu thú. Hoặc là...em sẽ không để anh đưa cậu ấy đi đâu cả, dù chỉ là nửa bước!

- Trường ơi, em bị cậu ta tẩy não rồi có đúng không?

Trái lại với cái lắc đầu bất lực từ Công Hiếu, anh chỉ nhàn nhạt nở nụ cười điềm nhiên bảo:

- Không hẳn đâu anh. Chỉ là, Ngọc Chương thật sự không giống với bất cứ người nào mà em từng gặp, có những điều anh không thể hiểu được đâu!

- Ừm. Cậu ta không giống với ai cả bởi vì...cậu ta là tội phạm.

- ...

Xuân Trường rũ mắt để mặc mấy quả ngô hôm nay thất thần không biết kiểu gì mà cứ làm cháy dở. Anh đem ra từ trong túi mấy tờ giấy bạc có chút nhàu đi nhưng vẫn phẳng phiu, từng con số bên trên mực in vẫn còn đậm nét. Cẩn thận đếm lại từng tờ được một lúc, anh đem tất cả đặt vào tay Ngọc Chương. Lần đầu tiên cảm nhận hơi ấm từ tay một người, gã có chút ngỡ ngàng như chưa kịp định hình về hành động này. Người kia lại chẳng dám nhìn đối diện vào mắt gã thêm lần nào nữa, chỉ nhàn nhã cất lời:

- Đây là toàn bộ tiền công của cậu trong vụ mùa vừa rồi, tôi gửi lại cho cậu.

Gã có chút không hiểu lắm về hành động này của anh. Trước nay, mọi thứ gã làm ra đều giao cho anh giữ vì ở đây gã cũng chẳng biết chi tiêu vào việc gì. Trước khi gã có thể nhớ lại mọi thứ, vẫn chưa từng có ý định đòi lại. Hôm nay anh đem trao lại cho gã đây là nghĩa làm sao?

- Tôi không nghĩ mình sẽ giữ nó trước khi tôi rời khỏi đây.

- Thế thì đến lúc cậu phải giữ nó rồi!

Anh nói rồi vẽ trên môi một nụ cười rất khẽ trái ngược hoàn toàn với vẻ khó hiểu trên mặt gã. Gã trước nay chưa bao giờ thấy anh có thái độ như thế. Kể từ khi có chị và anh rể mình trở về, anh cũng theo đó mà thay đổi hẳn. Không hẳn là bỏ mặt nhưng chẳng còn nói cười vô tư với gã như trước đây nữa.

Gã với Xuân Trường trước nay vốn dĩ mọi việc đều nói cho nhau một cách thẳng thừng, dễ hiểu nhất. Mấy lời này cơ bản không phải Ngọc Chương ngây ngô đến mức không thể hiểu mà đúng hơn là gã không muốn hiểu.

- Anh nói gì? - Gã dán mắt vào người Xuân Trường, vùng da giữa đôi chân mày có phần nhăn lại.

Trái với vẻ ngờ ngợ từ gã, anh chẳng vội trả lời. Sắc cam trầm ấm từ bếp lửa hắt vào mặt anh nhưng gã trông thấy lại là nét lạnh lùng hiếm có. Xuân Trường cứ thế nửa ánh nhìn cũng chẳng buồn đáp trả, trầm ngâm một lúc lâu mới khẽ khàng nói ra những suy nghĩ day dứt anh suốt nhiều ngày qua với tông giọng bình thường hóa nhất có thể:

- Ngày mai, cậu theo anh chị tôi trở về thành phố nhé! Không dám hứa rằng họ sẽ ngày một ngày hai giúp cậu tìm lại được gia đình nhưng chí ít sẽ giúp cậu tìm lại được chính mình. Vì nơi đó vốn thuộc về cậu, sẽ không còn phải mỗi ngày đối diện với những điều mà cậu nghĩ là không an toàn ở đây nữa...

- Không! - Anh vừa kịp dứt lời thì gã đã đáp trả ngay không một giây suy nghĩ.

Thái độ dứt khoát có khiến Xuân Trường hơi bàng hoàng. Dõi mắt nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt cương nghị của gã lại làm anh thêm khó hiểu. Ngọc Chương gã đang nghiêm túc đó sao?

- Không? - Anh khó hiểu lặp lại lời gã vừa mới nói - Cậu không muốn tìm lại gia đình, tìm lại ký ức và trở về nơi bản thân vốn thuộc về hay sao?

Ngọc Chương đoạn thở dài, nghĩ ngợi một lúc liền cất giọng:

- Không phải chính anh từng nói hi vọng khi tôi rời đi sẽ không phải mang theo bất kỳ oán niệm hay hoài nghi nào về anh với cả con người ở đây sao? Có lẽ tôi đích thị chính là chưa từng thích nơi này nhưng...

Nhưng có một người đã giành hết mọi sự tin tưởng của tôi ở chốn này

Người cho tôi cảm giác được sự bình yên mỗi lúc nhìn thấy và hết lòng muốn dang tay bảo vệ đến hết kiếp này

Người mà tôi muốn được cùng đi, cùng tận mắt ngắm nhìn hết những vẻ đẹp của cuộc đời mai này vẫn còn ở đây thì tôi làm sao có thể đành lòng rời đi được?

Bị ánh mắt dò hỏi của Xuân Trường bắt gặp, Ngọc Chương chớp mắt quay đi mà trở về với thực tại. Gã nói đến đâu rồi nhỉ? Chậc, gã đoạn lắc đầu rồi nói tiếp những lời khác hẳn với những gì nghĩ ngợi trong đầu nãy giờ:

- Tôi tin mọi thứ trên đời này xảy ra đều đã được sắp đặt! Nếu đến khi bắt buộc phải rời đi, có cưỡng cầu e là cũng không thể. Vậy nhân khi còn có thể, tôi việc gì phải đánh mất cơ hội còn được ở lại đây?

Sự im lặng lại bao trùm lấy cả hai sau câu nói đó. Xuân Trường không tài nào hiểu được Ngọc Chương hôm nay sao có thể nói ra mấy lời có sức nặng đến vậy. Đôi lúc anh tưởng chừng như tim mình bị bóp nghẹt, hơi thở đứt quãng và như có điều gì đó chực trào nơi cổ họng.

- Thôi cái suy nghĩ trẻ con đó đi! - Xuân Trường đẩy nhẹ vào trán gã và nói - Đến lúc cậu nhớ lại mọi thứ rồi cũng không còn thiết muốn ở lại nơi này nữa đâu. Chi bằng trở về thành phố sớm tìm lại gia đình và...sớm tìm lại chính mình.

Ngọc Chương bỏ ngoài tai những gì anh nói, vẫn với vẻ dứt khoát mà tiếp lời:

- Thật ra tôi vì muốn ở lại đây để bảo vệ thật tốt cho một người bằng tất cả những gì tôi có... Mà đôi khi tôi cũng không thể nào hiểu được người đó đang nghĩ gì, nhưng có lẽ đó là người duy nhất trong cuộc đời này khiến tôi thay đổi nhiều như vậy!

- Là ai? - Xuân Trường bật cười nhưng cảm giác thấy tim mình se lại - Ai có thể khiến cậu nghĩ được như vậy chứ? Hả?

Ngọc Chương nhìn cái cười gượng gạo trên môi anh nhưng gã cơ bản không thể nhận ra điều đó. Ánh mắt dán vào người Xuân Trường đột nhiên trầm ấm đến lạ lùng, giọng nói cũng theo đó mà ngân lên một cách dịu dàng quá đỗi:

- Một người rất tốt, cực kỳ tốt! Có lẽ đó là người duy nhất và tốt nhất mà tôi đã gặp trên mảnh đất Tây Bắc xa lạ này...

Xuân Trường rũ mắt lãng tránh ánh nhìn của Ngọc Chương. Tâm tư tưởng thật gần hóa ra lại là nghìn trùng xa cách, như thể không có điểm chạm, không có đường chung. Lại nghĩ về thân phận thật sự của Vũ Ngọc Chương, anh chẳng biết nên cười hay khóc vào lúc này. Anh bằng tất cả những gì mình có thể làm, bỏ mặt lời khuyên của anh rể, nói trắng ra đang cố ý làm trái quy định của pháp luật để bảo vệ gã. Gã lại đem tim mình gửi gắm tít đâu đâu, một người tốt với gã như anh cơ bản vẫn là không đủ!

Đây rốt cuộc là loại cảm giác gì đây? Là ghen tị sao? Hay đang nhỏ mọn vì công cứu mạng không được đền ơn đáp nghĩa một cách xứng đáng? Anh bỗng chốc thấy tim mình nghẹn lại, cảm thấy bản thân thật ích kỷ vô cùng.

- Ngọc Chương, cậu biết không? Vốn dĩ có những chuyện đã được sắp đặt mà ta không có quyền làm khác hơn được. Ví như chúng ta không thể chọn được nơi mình sinh ra, không thể chối bỏ quá khứ của bản thân dù là xấu xa hay tốt đẹp. Nhưng nếu muốn đem cả đời để bảo vệ một người điều cốt yếu trước tiên cậu phải biết bản thân mình thật sự là ai, muốn đem ánh sáng đến sưởi ấm cho một người thì trước hết cậu phải là ngọn đuốc sáng nhất, rực rỡ nhất và nhất định không được để ngấm nước!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip